Editor: Châu Chăm Chỉ
Beta: JessHee
Ôn Hạc Miên, hay còn gọi là Tương Tinh, là một trong sáu đại trưởng lão đứng đầu Huyền Hư kiếm phái, năm đó là thiên tài kiếm đạo kinh thiên động địa.
Chỉ tiếc bị trọng thương trong đại chiến tiên ma, từ đó về sau lui về quy ẩn tại Thanh Hoa Cốc, không hỏi thế sự. Cả người làm bạn với tiếng đàn chốn thôn dã.
Có lời đồn hắn lãnh tâm lãnh tình, đối xử với người khác như một đóa hoa cao lãnh, quả thật là bậc anh hùng bạc mệnh trong chuyện xưa.
Lúc này, mây mù trong núi đã bị tiếng đàn làm tan đi phân nửa. Qua lớp khói trắng như màn lụa ảo, thân ảnh nam tử cách đó không xa từ từ hiện lên.
Tóc dài buông xuống nhẹ nhàng phất phơ trong gió như thác nước đen, trút xuống xẹt qua sườn cổ trắng nõn và bạch y không dính một hạt bụi.
Hắn ngồi cùng Ninh Ninh dưới một gốc cây cổ thụ, bộ rễ màu nâu thẫm bện chặt vào nhau, thấp thoáng thấy những chồi non xanh um tùm lấp ló và phía sau người thanh niên chỉ là một mảnh tối đen.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào đôi mắt đen lung linh ánh nước của hắn, lông mày tinh xảo, bờ môi mềm mại trắng bệch hơi mấp máy như trang giấy trước gió.
Ánh nắng trải dài muôn nơi chiếu đến da thịt của hắn cũng trở nên lung linh huyền ảo. Sương trắng vây quanh làn tóc đen, gió nhẹ vén lên một góc váy như thiên thần giáng thế.
Nếu có người nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cảm khái. Thế gian sao lại có khung cảnh mỹ diệu như vậy. Nhưng Ninh Ninh lại chỉ cười lạnh trong lòng.
Nếu có người thấy ngươi sắp chết mà không cứu thì ngươi có giận không?
Nếu người kia đã không cứu lại còn thỉnh thoảng nhìn ngươi, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng muốn cười ra tiếng thì ngươi có giận không?
Tương Tinh trưởng lão đã từng học một khóa huấn luyện đặc biệt, bình thường sẽ không cười…
Trừ khi không nhịn được.
Buồn cười đến vậy à? Hả? Chỉ tự bê đá đập chân mình thôi mà?
Ngu ngốc! Người xấu! Quỷ hẹp hòi! Không giúp thì thôi! Sau một nén hương nàng sẽ lại là một trang hảo hán!
Đây là những từ ngữ mắng chửi người độc ác nhất trong đầu Ninh Ninh.
Rõ ràng trong nguyên văn, Ôn Mạc Miên không xấu xa như thế mà.
Bùi Tịch sinh ra đã là đóa hắc liên hoa, đại sư huynh bị thói đời ép thành một đóa hắc liên hoa, chỉ có hắn và tiểu bạch long Lâm Tầm là vẫn giữ đạo tâm trong sáng, là nhân vật chính phái hoàn toàn.
… Lâm Tầm là con trai ngốc của địa chủ, chỉ có Ôn Hạc Miên là kiếm đạo trường tồn, nghiêm nghị chính khí.
Thời thiếu niên của hắn xuôi chèo mát mái, không gặp phải quá nhiều thói đời hiểm ác, sau đó thì công thành danh toại. Tuy rằng tâm tư trở nên đạm mạc, không thích tiếp xúc nhiều với người khác nhưng đáy lòng lại trong như gương sáng.
Không thèm khinh nhục tiểu bối, không có chí tiến thủ, trước nay đều độc lai độc vãng, dù có bị nguyên chủ nhục mạ nhiều vẫn đối xử lạnh nhạt, khinh thường trả thù.
Sao lại có thể xấu xa như thế này được?
Nàng đau đến chết lặng, không cảm xúc đứng tại chỗ, mặc kệ gió lạnh vỗ bồm bộp vào mặt nàng. Chẳng biết đã qua bao lâu, cảm giác tê mỏi trên cơ thể dần dần tan biến.
Ninh Ninh cắn răng, thử nâng đùi phải.
Dòng máu chảy chậm trong cơ thể như được kích hoạt, chạy loạn khắp nơi. Từ lòng bàn chân đến đầu gối như bị điện giật. Sức lực của nàng còn chưa khôi phục hoàn toàn, chân không nhịn được khuỵu xuống, cả người ngã xuống đất.
Tiếng đàn chợt dừng lại, Ôn Mạc Miên không nói gì chỉ nhíu mày…
Xem ra là do nàng quá bi thương nên khóc đến ngất đi. Rốt cuộc là gặp phải chuyện gì mà lại khiến cô nương tốt bụng này đau khổ như vậy?
Tuy hắn không thích giao tiếp với người ngoài nhưng hôm nay lại gặp được một tri kỷ hiếm có khó tìm, liền đứng dậy đi về phía Ninh Ninh, cúi người lay lay nàng: “Đạo hữu?”
Âm thanh như băng tuyết phía xa, không mang theo chút tình cảm nào.
Ninh Ninh theo hương cỏ tươi mát nhìn lên, đồng tử rụt lại nhìn thứ cách mình trong gang tấc.
Ngón tay thon dài như ngọc, bất kỳ kiếm tu nào cũng có một lớp chai mỏng nhưng vẫn rất đẹp.
Tuy thức hải của Ôn Hạc Miên đã bị hủy nhưng thực lực của hắn vẫn còn. Mê hồn hương không hề có tác dụng đối với hắn, hắn cũng không nhận ra được sự tồn tại của những bông hoa nho nhỏ nhưng có độc xung quanh mình.
Lúc này mới tới giả vờ làm người tốt.
Nội tâm Ninh Ninh thầm chửi, lên tiếng: “Ta tới một mình.”
Nàng chưa lấy lại được sức, âm thanh nói chuyện như tiếng muỗi kêu. Tuy không nói chêm vào được nhưng ngoài miệng vẫn mang theo chút tức giận. Dưới âm thanh nhỏ bé yếu ớt, mỗi câu chữ liền kéo dài, nhu mì.
Lại thêm gò má đỏ bừng vì tức giận và đôi mắt còn đọng nước…
Nội tâm Ôn Hạc Miên hiểu rõ. Xem ra vị tiểu đệ tử này trời sinh dễ ngại ngùng, tiếp xúc với nam tử xa lạ như hắn sẽ xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng từ chối.
Là do hắn quá đường đột vì đã lâu rồi không tiếp xúc với người khác.
Do độc tính của Mê hồn hoa vẫn còn một chút, để bảo vệ mặt mũi của một vai nữ phản diện, nàng cố gắng bò dậy.
Nhưng còn chưa kịp đứng thẳng, hai chân nàng đã thoát lực, lòng bàn chân lại truyền đến cảm giác điện giật quen thuộc khiến nàng phải hít sâu một hơi, một lần nữa nghiêng người ngã xuống.
Nhưng lần này đất mẹ đã từ chối ôm hôn nàng.
Có một bàn tay to lớn, xương khớp rõ ràng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, giúp nàng thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ. Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi nàng, Ninh Ninh nghe thấy âm thanh như nước chảy róc rách bên tai.
“Đạo hữu không thể đứng thẳng được là do bi thương quá độ làm bị thương kinh mạch ở tứ chi, không nên tùy ý hoạt động.”
Hắn dừng một chút, ho khan vài tiếng. Gò má tái nhợt hiện lên một tia hồng nhạt: “Nếu không kinh mạch sẽ vỡ vụn, làm tứ chi bị thương.”
Bi thương cái gì, đứt đoạn cái gì, Ninh Ninh bị hắn dọa giật cả mình, suýt nữa đã đổ lỗi cho sự xui xẻo của bản thân.
Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nàng là một người tu đạo đâu có dễ dàng bị độc hoa làm tàn phế? Nếu thế thật thì nàng không nên làm kiếm tu, đi chụp ảnh đại diện cho công chúa Barbie còn hơn.
Ninh Ninh bán tín bán nghi, trái tim kinh hoàng đập “bình bịch” trong lồng ngực, cẩn thận giật giật một ngón chân. Cơ thể lạnh lẽo dần ấm lại, còn được linh khí rót vào. Cảm giác như điện giật kia cuối cùng cũng biến mất.
Đáng giận.
Chỉ là tê chân thôi!
Còn bi thương quá độ kinh mạch đứt đoạn cái gì. Đứng lâu như vậy mà không nhúc nhích gì, không tê chân thì chỉ có ma thôi. Suýt nữa thì bị tên lừa đảo này lừa rồi, đồ kiếm tu xấu xa!
“Không hổ là Tương Tinh trưởng lão.”
Ninh Ninh xác nhận đối phương đang trêu đùa mình liền phát huy sở trường nữ phụ phản diện châm chọc: “Ánh mắt quả là tuyệt thế vô song.”
Ôn Hạc Miên im lặng một lúc.
Ngay sau đó vành tai lại hơi đỏ, ngượng ngùng mím môi, thấp giọng đáp: “Ôn mỗ chỉ là một phế nhân… không xứng với lời khen này.”
Ninh Ninh: “…”
Ôn Hạc Miên, ngươi đang làm gì vậy? Đã châm chọc ngươi rõ ràng như vậy còn gì? Giận dữ chút đi xem nào!
Tương Tinh trưởng lão tuyệt thế vô song nhẹ nhàng rũ mắt, chần chờ nhẹ nhàng mở miệng: “Ta thấy tiểu đạo hữu nghe đàn đến rơi lệ nhưng không hiểu nguyên nhân. Tuy năng lực của tại hạ nhỏ nhưng có lẽ vẫn có thể giúp đỡ một chút.”
Trên đầu Ninh Ninh lặng lẽ mọc ra một dấu chấm hỏi.
Không biết là do nam nhân trước mặt nàng không bình thường hay do nàng không bình thường mà khi ở cùng hắn, nàng trở thành một dấu chấm hỏi to đùng.
Có phải đời trước người này được nhận giải Oscar không? Rõ ràng lúc đó đã thấy nàng khóc còn đánh đàn hăng say như vậy, giờ lại không biết xấu hổ lại hỏi han nàng như thể mình là một người tốt. Vì sao nàng khóc sao? Hắn còn chưa biết vì sao nàng khóc sao?
Khoan đã.
Có lẽ Ôn Hạc Miên thật sự không biết vì sao nàng khóc.
Sương mù ngập tràn trong sơn cốc, hai người bọn họ lại cách nhau khá xa, hòn đá thì bị cỏ dại che lấp, rất khó nhận ra. Khi nàng nói chuyện chỉ có thể dùng khẩu hình miệng, mà do cả người không còn sức lực nên đôi môi cũng trở nên cứng đờ, hắn không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa hắn vừa mới nói cái gì “Nghe đàn đến rơi lệ”…
Trong tiếng đàn của Ôn Hạc Miên cũng chất chứa sự tự ti và buồn bã nhưng được giấu rất sâu. Người bình thường chưa chắc đã nghe ra được. Chỉ cảm thấy tâm tình thản nhiên, vui vẻ, tự tại.
Không lẽ người này cho rằng, nàng nghe hiểu ý nghĩa sâu thẳm trong tiếng đàn nên bị cảm động phát khóc chứ?
Chuyện này… sao có thể! Nếu như vậy thì không phải hai người bọn họ chính là tri kỷ hiếm có khó tìm của nhau sao?
Ọe!
Nói tóm lại là nghe hiểu ý nghĩa của tiếng đàn nên bị cảm động đến mức rơi lệ, chuyện này không thể nào xảy ra đối với một nữ trùm phản diện như nàng.
Trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống [Mời hoàn thành nhiệm vụ]. Ninh Ninh ôm một tâm thái hoành tráng, tránh thoát khỏi bàn tay Ôn Hạc Miên: “Ta không hề đau lòng vì tiếng đàn của ngươi. Ta… ta ghét nhất là thứ âm nhạc sầu thảm này. Ta không bao giờ muốn nghe nó nữa!”
Nàng cắn chặt răng nói, nhặt hòn đá nằm bên chân lên, giận dữ đập đàn cổ như trong nguyên tác.
“Ta không muốn nghe. Sau này ngươi không được phép đánh đàn nữa!”
Vì không quen nói lời tàn nhẫn với người khác, mặt Ninh Ninh như bị lửa đốt, phải dùng hết dũng khí toàn thân mới có thể nói ra câu chữ độc ác trong nguyên tác: “Đường đường là kiếm tiên nhưng lại chỉ co đầu rụt cổ ở đây làm một phế nhân vô dụng. Ta nghĩ cả đời này của ngươi cũng chỉ có thể làm bạn với cây đàn hỏng này mà thôi!”
A, giết nàng đi!
Lời nói này quá đáng quá!
Ninh Ninh lặng lẽ hít sâu một hơi. Rõ ràng lời thoại này là nàng mắng người ta nhưng lại suýt làm nàng khóc vì áy náy.
Gió thổi vù vù, lá cây xào xạc.
Tiếng đàn như lưỡi dao sắc bén cắt qua nhánh cây u tĩnh, tạo nên một mảnh tiêu điều. Làn sương cũng bị rách ra. Giữa làn khói trắng đang dần tụ lại, Ôn Hạc Miên nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của tiểu cô nương kia.
Cùng với đuôi mắt phiếm hồng.
Cứ như là sắp rơi lệ.
Nàng… không thích loại âm nhạc bi ai này.
Cũng không muốn để hắn chết dần chết mòn ở đây.
Từ khi mất đi tu vi, các vị trưởng lão trong môn phái đều lần lượt tới tìm hắn, ai ai cũng như muốn nói lại thôi, an ủi hắn đừng để ý, phải tĩnh tâm tu dưỡng.
Chỉ có tiểu cô nương này mới nói trắng ra với hắn, đừng có đàn lại những khúc nhạc bi thương như vậy nữa.
Nếu không thì hắn chỉ xứng đáng bị trói buộc ở đây làm bạn với tiếng đàn bi thương này.
Nàng thật khờ.
Dù có đập nát cây đàn này cũng không thể đưa hắn rời khỏi đây được.
Hắn… đã không còn thuốc chữa nữa rồi.
Là một phế nhân mất hết tu vi, y căn bản không còn tương lai để mong đợi nữa.
Ôn Hạc Miên không giỏi nói chuyện, cũng không biết nên an ủi nữ tử ngốc đỏ bừng hốc mắt vì hắn này như thế nào. Đang chần chừ muốn nói lại nghe được âm thanh hoảng hốt của Ninh Ninh: “Ta đi đây!”
Còn không quên nói thêm một câu: “Ta ghét ngươi, ghét cả khúc nhạc của ngươi. Ta khóc là vì… là vì bị cục đá đập vào chân thôi!”
Nàng đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Thân hình của thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ trong giây lát đã không còn bóng dáng, chỉ còn lại một làn gió nhẹ.
Thanh niên bạch y đứng một mình trước cây đàn cổ, hàng mi dài âm u rũ xuống, hiện lên một nụ cười khổ mơ hồ.
Bị cục đá đập vào chân sao? Mệt nàng còn có thể nghĩ ra cái cớ như vậy.
Ninh Ninh ngủ không ngon giấc. Cuộc sống của Ninh Ninh bất an mỗi ngày.
Tuy Ninh Ninh biết mình là một nữ phản diện ác độc nhưng mấy lần cẩn thận làm nhiệm vụ gần đây, đều khiến nàng dần trở nên hồ đồ, không thể tạo ra bất kỳ thương tổn gì cho kẻ địch.
Nhưng lần này lại khác.
Nàng lại nói với một người đang trầm cảm sau chấn thương những lời nói ác độc như vậy. Dù là trong nguyên văn, sau khi bị nguyên chủ trêu chọc Ôn Hạc Miên cũng càng trở nên tự ti, âm trầm.
Rõ ràng y còn rất dịu dàng hỏi nàng sao lại khóc, có cần hắn giúp gì hay không. Rõ ràng người ấy chỉ là một tên ngốc bạch ngọt chẳng nhận ra ý trào phúng trong lời nói của nàng.
Hơn thế nữa… nàng thật sự rất thích nghe tiếng đàn của y.
Cuối cùng lại nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy, thật quá đáng.
Từ nhỏ đến lớn Ninh Ninh chưa từng cãi nhau với ai, trong lòng rất áy náy. Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định làm Lôi Phong* – làm việc tốt không lưu tên một lần nữa. Một mình Ôn Hạc Miên ở Thanh Hoa sơn, không thân cận lắm với những trưởng lão khác, các đệ tử càng không muốn đến tìm y.
*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Một người cô đơn ở một mình lâu như vậy, còn phải thừa nhận lời đồn mình là “Phế nhân”, “Thiên tài ngã xuống” linh tinh vớ vẩn. Trong lòng y nhất định là cảm thấy rất mặc cảm, tự ti.
Nàng quyết định giả dạng làm một đệ tử lâu la, âm thầm viết thư động viên hắn.
Bên trong Huyền Hư kiếm phái truyền tin tức bằng thông tin phù. Tựa như email ở xã hội hiện đại vậy. Tuy có thể gửi đến đúng người nhưng nếu mình sử dụng acc clone thì người kia sẽ không biết mình là ai.
Cứ như vậy, nàng có thể giả mạo thành fan não tàn của Tương Tinh trưởng lão, an ủi Ôn Hạc Miên trong khoảng thời gian hắn khó khăn nhất.
Nàng đúng là một thiếu nữ thông minh quyến rũ!
Ninh Ninh đã nói là làm, lập tức lấy một thông tin phù trên bàn, bắt đầu viết. Để giấu đi danh tính còn thay đổi chữ viết và gương mặt của bản thân.
Dùng một năm tiền tiêu vặt đánh cược lần này nàng sẽ không bị phát hiện. Thông tin phù như có một đôi cánh, dưới sự duy trì của linh lực liền bay đến trước cửa dinh của Ôn Hạc Miên.
Thanh niên ru rú trong nhà đã lâu chưa từng nhận được thư từ người khác, lòng đầy nghi hoặc mở thư ra. Sau khi thấy rõ nội dung, mặt mày lạnh lùng như sương tuyết hơi giãn ra.
Chữ viết trên tờ giấy nhìn như dùng chân con bò để viết:
[Xin chào Tương Tinh trưởng lão! Ta là đệ tử mới gia nhập môn phái và vẫn luôn rất hâm mộ ngài. Nếu ngài nhận được thư này thì thật là vinh hạnh cho ta.
Ta nghe nói trưởng lão bị thương trong trận chiến Tiên – Ma, hiện giờ đang bế quan tu dưỡng. Không biết gần đây ngài sống có tốt không? Ta rất mong có thể trực tiếp gặp mặt ngài một lần.
Mong ngài đừng quá đau lòng, ta và rất nhiều người khác đều chưa từng quên đi ngài. Tuy Hồi Sương kiếm đã nhiều năm chưa ra khỏi vỏ nhưng Tương Tinh kiếm Thánh mãi mãi tồn tại trong lòng chúng ta.
Cho dù thực lực còn yếu nhưng vì ngài, ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, chờ ngày ngài xây dựng lại thức hải. Sau đó đưa ngài rời khỏi Thanh Hoa Cốc.
Ngài nhất định phải kiên nhẫn chờ đến ngày ấy! Ta nhất định sẽ cố gắng!
Còn nữa, đừng để ý đến tên của ta. Đừng tìm kiếm danh tính của ta. Ngày ta thực hiện lời hứa sẽ là ngày ta xuất hiện gặp ngài.]
Ngôn ngữ non nớt, mang theo sự thành tâm của trẻ con.
Đốt ngón tay tái nhợt của thanh niên giữ lấy tờ giấy. Không biết tại sao trong cổ họng lại phát ra một tiếng cười khàn khàn.
Truyền tin phù này…
Người có tu vi cao thâm có thể cảm nhận được sự khác nhau trong linh khí của mỗi người. Cô nương kia nhất định sẽ không ngờ, cho dù tu vi của y đã mất hết nhưng vẫn có thể phân biệt được một chút.
Linh khí trên thông tin phù nhu hòa lại mang theo kiếm ý thấu xương. Mặc dù nàng không nhắc đến thông tin của mình nhưng Ôn Hạc Miên chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra chủ nhân của nó.
Nếu không phải y nhận ra linh khí quen thuộc, giảm bớt cấm chế của Thanh Hoa Cốc thì truyền tin phù này căn bản không thể tiến vào đây.
Còn mong một ngày kia có thể trực tiếp gặp mặt y nữa.
Diễn cũng thật hay.
Từ trước đến nay, Ôn Hạc Miên không thích liên hệ với người khác. Không biết vì sao lần này lại ngồi xuống cầm bút viết truyền tin phù cho nàng…
Chỉ cần sử dụng cùng một phù chú thì có thể tự động gửi thư cho người gửi.
[Đã nhận được thư.
Hôm nay có một đệ tử xuất hiện ở Thanh Hoa Cốc, nàng mặc váy trắng, bên hông đeo bội kiếm được gắn minh châu. Nhìn kiếm khí có lẽ là tu sĩ Kim Đan kỳ. Không biết đạo hữu có biết tên của nàng là gì không?]
Có lẽ đối phương sẽ vui vẻ khi biết y chẳng nhận ra nàng là ai nhưng lại không ngờ y mới là người lừa nàng.
Chẳng bao lâu sau nàng đã hồi âm, vẫn là những dòng chữ rồng bay phượng múa.
[Đó là đồ đệ của Thiên Tiện Tử trưởng lão – Ninh Ninh sư tỷ. Nàng hung dữ lắm! Bọn ta đều rất sợ nàng! Nếu hôm nay nàng ấy có làm gì khiến ngài không vui thì ta xin lỗi ngài thay nàng ấy.
Đừng để bụng, tính nàng trước nay đều như vậy.
Ngài đừng có đau lòng quá!!!]
Nói đi nói lại thì là nha đầu này đang xin lỗi y. Rõ ràng nàng cũng đâu có làm sai chuyện gì.
Tròng mắt đen láy của thanh niên như sao trời rơi xuống, lẳng lặng nhìn lá thư một lúc lâu. Đầu ngón tay hơi động, chậm rãi nghiêm túc đặt bút lên trang giấy.
Thì ra tên của nàng là Ninh Ninh.
Khóe miệng y đã lâu không mỉm cười, rũ mắt nhìn trang giấy trong tay, trong lòng thấp thỏm gọi tên nàng.
Ninh Ninh.
Xem thêm...