Mục lục
Sau khi tiên tục tìm chết, ta thành bạch nguyệt quang - Kỷ Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay từ đầu Ninh Ninh đã không động sát tâm.

Trong bí cảnh Tiểu Trọng Sơn có rất nhiều linh thú và ma vật, tuy rằng sẽ công kích con người nhưng xét đến cùng cũng chỉ vì bảo vệ lãnh thổ, đánh đuổi kẻ xâm lấn.

Đối với chúng, những tu sĩ đột nhiên xuất hiện kia mới là bên ngang ngược vô lý.

Bởi vậy, chỉ trừ khi gặp phải chuyện liên quan đến tính mạng, nàng sẽ không có ý hạ tử thủ.

Bọ cạp mặt người bị nàng ba hoa chích chòe khen một lúc, vô cùng hưởng thụ. Nũng nịu hừ lạnh một tiếng, chẳng những nói rõ đường ra khỏi huyệt động, còn đánh dấu vị trí của Thiên Tâm Thảo lên bản đồ của Ninh Ninh để nàng dễ dàng tìm kiếm.

Chờ đến khi rời khỏi hang động đá vôi âm trầm ảm đạm thảm thảm xanh ngát, Ninh Ninh mới coi như là chân chính đặt chân đến Tiểu Trọng Sơn.

Trời xanh mây trắng non nước hữu tình, trên dưới đều là một mảnh thiên nhiên vô cùng tươi đẹp, những ngọn núi lấp ló sau làn sương mù phía xa, lại gần thì tràn ngập tiếng chim hót và mùi hoa thơm, khắp nơi oanh oanh yên yến, hương khí ngập tràn.

Theo chỉ dẫn của bọ cạp mặt người, nơi nàng cần đến cách huyệt động rất gần. Chỉ mắt thời gian nửa nén hương, Ninh Ninh đã thuận lợi đến nơi.

Đây là một góc nhỏ bị cự thạch chắn lại trong khe Huyền Nhai. Cự thạch như vừa khít với vách đá, chỉ chừa lại một khe hẹp nhỏ, đủ cho một người chui qua.

Khe hở này bị dây đằng và lá cây che lại, không để ý quan sát sẽ khó phát hiện ra. Nhìn xuyên qua tán lá cây cũng có thể nhìn thấy, bên kia chẳng qua cũng là một mảnh đất trống nhỏ.

Phần lớn người bình thường nhìn thấy sẽ không có hứng thú, sẽ không ngờ khi nhìn xuyên qua khe hở ở phía trên bên phải sẽ phát hiện một góc nhỏ bị cự thạch che kín có một loại cây toàn thân tuyết trắng, bốn phiến lá tâm, quả nhiên là linh thực trong truyền thuyết, một mảnh lá cây có thể giải bách bệnh – Thiên Tâm Thảo.

Điều Ninh Ninh không ngờ là khi nàng vén dây đằng nặng dày ra, lại nghe được một âm thanh nữ tử xa lạ phía sau cự thạch.

Âm thanh kia cực kỳ mềm nhẹ, không biết là do sợ hãi hay khẩn trương, khi nói chuyện còn nhè nhẹ run rẩy: “Tiền bối, nhà ta có người bệnh nặng, nếu không có Thiên Tâm Thảo cứu mạng …”

Nàng còn chưa nói xong đã bị một giọng nói đầy khoe khoang khác không chút khách khí cắt ngang: “Cái cớ này của ngươi ta thấy nhiều rồi, thay vì hao hết tâm tư lừa gạt ta thì nên suy nghĩ làm sao để đối tiếp câu đối này đi.”

Nơi bí ẩn như vậy mà lại có những hai người?

Trong lòng Ninh Ninh nảy sinh nghi ngờ, ngó đầu vào xem xét.

Phía sau cự thạch quả thật có hai bóng người.

Một người trong số đó nàng cũng có chút ấn tượng, là người không nói chuyện với người lạ của Lưu Minh Sơn kia – Vân Đoan Nguyệt. Người còn lại có vẻ là một nữ tử hơn hai mươi tuổi, ngũ quan thường thường nhưng khí chất siêu ngầu, đang cười như không cười dựa vào vách đá.

Nhận thấy hơi thở của người sống, hai người đồng thời quay đầu nhìn.

Vân Đoan Nguyệt như con thỏ bị giật mình nhưng rất nhanh đã rũ hàng mi xuống. Còn nữ nhân kia lại tỏ vẻ mình là chủ nhân nơi này, tùy tiện mỉm cười: “Cũng tới lấy Thiên Tâm Thảo?”

Thấy Ninh Ninh gật đầu, lập tức rạng rỡ: “Ta là linh của cự thạch này, làm bạn với Thiên Tâm Thảo đã trăm năm, nếu muốn mang nó đi thì phải hỏi ý của ta trước.”

Nàng ta không hề tỏ vẻ cự tuyệt, Ninh Ninh biết điều dò hỏi: “Ý của tiền bối là?”

“Đây là một nơi nhàm chán, ta ở đây lâu như vậy mà có mỗi một thứ đồ duy nhất đến từ nhân gian chẳng biết do ai để lại – Cầm Hoa Đối.

Linh Thạch rất hài lòng với sự phối hợp của nàng, cong cong bên môi: “Đáng tiếc vế đối ta nhìn nhiều năm đến vậy lại chẳng tìm nổi người đối lại. Hôm nay ta ra vế đối, ngươi đáp lại. Nếu được, ta sẽ chắp tay nhường lại cây cỏ này cho ngươi. Ta không bắt nạt ngươi, cho phép ngươi không cần tuân thủ nghiêm khắc luật bằng trắc và ý cảnh, chỉ cần đối được, cảm thấy sao?”

Vậy mà lại là một con yêu quái vô cùng yêu nghệ thuật, đại khái chắc là thân thích với Tôn Ngộ Không, đều từ đá mà ra.

Ninh Ninh gật gật đầu, nhìn về phía Vân Đoan Nguyệt bên cạnh: “Ngươi đối trước, ta không tranh hàng.”

Vân Đoan Nguyệt vẫn cúi đầu không nhìn nàng, chỉ là đáp câu mà âm thanh vang lên bên cạnh khiến tai nàng ta đỏ lên, mất tự nhiên mím môi.

“Cô nương này không đối ra.”

Trong khi nói chuyện, một quyển sách cũ ố vàng xuất hiện trong tay nữ nhân, sau âm thanh lật sách sàn sạt, linh của cự thạch cất tiếng nói không nhanh không chậm: “Đối đơn giản trước, yêu ma quỷ quái.”

Ninh Ninh buột miệng thốt ra: “Bánh mì hoành thánh.”

Rõ ràng nàng cảm nhận được khóe miệng của Linh hơi cứng đờ một chút.

Nhưng dù sao đối phương cũng là một hòn đá tiếp xúc với văn học từ bé, nhanh chóng trầm ổn lại, dừng một chút rồi nói: “Đường nhỏ gió tây con ngựa gầy.”

Không biết Ninh Ninh nhớ tới hình ảnh gì, sờ sờ bụng, cười nhẹ: “Mâm lớn đông thổ* con trâu mập.”

*: Vùng đất phía phía Đông, ý chỉ Trung Quốc.

Linh Thạch: …

Linh phì cười: “Nha đầu nhà ngươi sao đối ra toàn ăn với uống thế?

Ninh Ninh nghiêm nghị: “Không phải nói là không cần tuân thủ luật bằng trắc và ý cảnh sao? Chỉ cần đối tương tự là được mà.”

Nàng nói nghe còn rất hợp lý.

Đã lâu Linh Thạch không ngâm thơ đối câu với con người, khó khăn lắm mới gặp được một nhân sĩ, cuối cùng lại là tên đầu toàn đồ ăn.

Đã vậy, nàng sẽ tăng thêm chút độ khó. Với câu đố khó hơn, nàng không tin cô nàng này có thể vừa nghe đã đối lại, tiếp tục xuất ra một đống lời toàn đồ ăn.

“Ta ra vế đối lần ba, ao lạnh độ chân hạc.”

Quả nhiên đối phương sửng sốt một lúc lâu.

Có lẽ cô nương này cũng chỉ có chút xíu điểm thông minh như thế, một khi gặp phải chút khó khăn liền hiện nguyên …

Ý niệm này khó khăn lắm mới vụt qua trong não, còn chưa kịp hoàn chỉnh thì bên tai đã vang lên tiếng nói thanh thúy của thiếu nữ: “Chảo nóng hầm móng heo.”

Gương mặt linh của cự thạch run rẩy một chút.

Nóng đối lạnh, hầm đối độ, móng heo đối chân hạc. Chẳng những tương đối về hình chữ mà ngữ nghĩa cũng vô cùng hợp nhau. Tuy rằng nghe qua thì không có vấn đề gì.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy, vế trên của mình bị làm cho ô uế.

… Nghĩ thế nào cũng thấy có mùi móng heo hầm. Khốn nạn! Kiếp trước ngươi làm cái nồi hay gì? Sao trong đầu lúc nào cũng ăn ăn ăn thế?

“Ngươi, ngươi nha đầu này!”

Linh Thạch cắn chặt răng: “Bằng trắc, ý cảnh đều sai, cứ như đang chơi vô tình đối!”

Vô tình đối là một loại câu đối có cách thức cực kỳ đặc biệt, không yêu cầu nội dung tương quan trên dưới, kết cấu ngữ pháp đối xứng, chỉ cần đối trận bằng một chữ duy nhất. Bởi vậy nhìn qua có chút buồn cười, sinh ra cảm giác chênh lệch quỷ dị.

Tỷ như Tăng Quốc Phiên đã từng làm “Công Môn đào lý tranh vinh nhật*, Pháp Hà Lan Bỉ”; thời Dân quốc cũng có câu “Rượu Brandy ba sao, tháng năm mùa mưa phùn.”

*: Ngày ngày, học trò tranh nhau giành lấy vinh quang để làm quan.

Cuối cùng đây chỉ là trào lưu kỹ xảo đối câu, một loại trò chơi nghiền ngẫm chữ nghĩa.

“Vô tình đối thì sao? Vô tình đối cũng vui mà.”

Ninh Ninh thoải mái thừa nhận: “Nghèo nàn đối với hư ảo, mượn cớ đối với cãi lại, thủy thủ đối jăm-bông, mộc nhĩ đối hoa tâm, không phải ngươi nói chỉ cần đối được là được sao?

Linh Thạch bị nàng nói cho á khẩu không trả lời được. Sau khi hít sâu lại không nhịn được mà hờn dỗi, tiếp tục ra vế đối: “Tiếp nào! Hoa Đỗ Quyên* chiếu Hồng Sơn.”

*: Hoa đỗ quyên là 映山红, tách lẻ chữ đầu tiên ra là “映” (ánh/chiếu), hai chữ sau tách ra là Hồng Sơn.

Hoa Đỗ Quyên là tên một loài hoa, chữ “Ánh” cũng được sử dụng đơn độc làm động từ.

Nàng vừa dứt lời, đã ngước mắt lên trừng Ninh Ninh: “Không được nói móng heo hầm móng heo, vịt nướng đánh vịt nướng! Hoặc những câu có ý cảnh tương đương.”

“… À.”

Lời kịch của Ninh Ninh bị cướp làm nàng có chút cảm giác mất mát. Nhìn nàng đứng tại chỗ, thần sắc đê mê, linh của cự thạch tràn ra nụ cười đắc ý bên môi.

Đối không lại rồi chứ gì đồ khôn lỏi, chắc giờ nàng ta đã hết kế rồi.

“Vế đối này rất thú vị, chỉ là ta tài hèn học ít.”

Thanh âm Ninh Ninh nhẹ nhàng truyền đến đúng theo dự đoán của nàng, ý cười của nữ nhân càng sâu.

Ký thật tiểu cô nương này còn được coi như là thú vị. Tuy vô tình đối chỉ là một trào lưu nhưng nàng có thể sử dụng đến mức chữ chữ đều là đồ ăn thì cũng không dễ. Nếu lát nữa nàng ta ngọt miệng một tí thì muốn lấy Thiên Tâm Thảo cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Nàng đang định gật đầu kết thúc cuộc chơi, không muốn tốn thời gian thì âm thanh kia lại vang lên bên tai: “ … ta chỉ nghĩ ra hai cái, nhưng mà không được hay lắm.”

Linh Thạch đột nhiên ngẩng đầu.

“Đầu tiên là “Hoa nhài đông, hoa đón hoa xuân”, lấy hoa để đối, về ý thì phù hợp với sơn hoa rực rỡ cảnh sắc ở vế trên. Hoa đỗ quyên nở vào mùa thu, một xuân một thu cũng coi như là tương dao đối ứng. Chỉ tiếc “Hoa xuân” và “Hồng Sơn” cũng không phải là một vế đối hay, lại thành một nét bút hỏng.”

Ninh Ninh thong thả ung dung nói: “Tiếp theo là “Hoa anh túc, Ngu mỹ nhân”, một chữ “ngu” nối với một chữ “ngu”, dùng hoa lấy lòng mỹ nhân, tuy cũng có cảm giác linh động hoạt bát nhưng so với vế đối trên vẫn còn kém một chút.”

*: Hoa Anh Túc và Ngu Mỹ Nhân đều là 虞美人. 虞 là Ngu. Hai câu về hoa trên cũng sử dụng dạng câu tương tự, 3 chữ đầu và 3 chữ sau đều cùng một cách viết.

Linh Thạch hơi hơi chu môi, âm thanh hòa hoãn nói: “Không tồi.”

“Nếu tiền bối yêu thích đối câu như vậy, vừa hay quê ta có một vị tiên sinh đã viết ra một vế đối mà vế dưới vô cùng khó tìm, không biết tiền bối có muốn thử một lần không?”

Thấy đôi mắt nữ nhân tỏa sáng, Ninh Ninh cười cười: “Vế trên là “Ăn trộm trộm trộm đồ”. (1)

Nhìn qua thì chỉ là một tiếng thông tục đơn giản, kỳ thực lại là một câu đố vô cùng thú vị. Ba chữ “trộm” bao hàm ba loại từ nghĩa, càng khỏi bàn đến phép điệp từ và nối từ.

Ở trong thế giới ban đầu của Ninh Ninh, hậu nhân cũng ngàn đối vạn đối suốt mấy trăm năm, cuối cùng cũng ra một vế “Cuốn sách sử ghi chép chuyện xưa nay”.(2)

*: Hai câu đối trên đều sử dụng từ lặp, (1) 小偷偷偷偷东西 và (2) 史书书书书古今, những từ lặp này vừa là động cũng có thể vừa là danh.

Vế trên vừa ra, quả nhiên thần sắc Linh Thạch thu liễm lại, cúi đầu nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Nhưng trái lo phải nghĩ thế nào cũng không đáp được, trầm ngâm một lúc rồi cười lớn: “Hay lắm … Hay lắm! Ta vốn tưởng rằng chỉ cần đọc hết Cầm Hoa Đối sẽ không có vế nào là không đối lại được, kết quả lại chẳng qua chỉ là hạng ếch ngồi đáy giếng. Thôi vậy, hôm nay xem như ngươi thắng, cầm Thiên Tâm Thảo đi đi.”

Ninh Ninh bị khen đến đỏ mặt, liên tục xua tay: “Câu đối này không phải ta viết, huống chi ta cũng không đối được, chỉ là mượn lời người đi trước, mượn hoa hiến Phật mà thôi, không tính là thắng.”

Sắc mặt Linh Thạch không đổi, đầu ngón tay từ từ xoay tròn, một gốc Thiên Tâm Thảo liền hiện lên trong hư không, bay về phía tiểu cô nương cách đó không xa.

Ninh Ninh vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn, lại nói với nàng mấy câu dạng như “Yên khóa hồ nước liễu”, “Du Tây Hồ đề tích hồ, tích hồ rớt Tây Hồ, tích hồ tích chăng”, toàn là những câu đối thiên cổ liền nghe được âm thanh tấm tắc cảm thán của nữ yêu, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng: “Các tiên sinh ở cố hương của tiểu hữu thật là thần nhân!”

Ninh Ninh bị khích lệ càng thêm vui vẻ, liên tục gật đầu đáp lại: “Đương nhiên rồi! Những người ở chỗ ra rất tốt, mọi người đều vô cùng vô cùng lợi hại!”

Linh Thạch nghe được rất nhiều vế đối mới mẻ, mỹ mãn trở lại trong cự thạch, nháy mắt liền biến mất vô tung. Ninh Ninh cúi đầu đánh giá Thiên Tâm Thảo, không hề phát hiện ra ánh mắt khác thường của thiếu nữ bên cạnh.

Ánh mắt Vân Đoan Nguyệt buồn bã, theo bản năng nắm chặt mép váy.

Nàng đến bí cảnh Tiểu Trọng Sơn chỉ với một mục đích duy nhất là lấy được Thiên Tâm Thảo. Thật vất vả mới đến được đây.

Không ngờ khảo nghiệm của Linh Thạch lại là cái màng nàng hoàn toàn không hiểu, cũng chẳng thể đoán nổi Thiên Tâm Thảo sẽ bị người ta giành mất.

Đều tại nàng tài không bằng người.

Nhưng mà …

Thiếu nữ váy lam gấp gáp cắn môi dưới, đè nén trái tim đang kinh hoàng, dùng chất giọng lí nhí mở miệng nói: “Cô nương, Thiên Tâm Thảo …”

Còn chưa dứt lời đã thấy một bàn tay nhỏ trắng trẻo duỗi về phía mình.

Nằm trong bàn tay ấy là hai chiếc lá linh thảo vẫn còn dính sương sớm mông lung.

Lá Thiên Tâm Thảo.

Tuy trước nay khuôn mặt của Vân Đoan Nguyệt không có nhiều biểu cảm nhưng giờ cũng không khỏi trợn to mắt.

Nàng là … muốn nhường lại một nửa Thiên Tâm Thảo?

Theo nhận thức của Vân Đoan Nguyệt, loại chuyện này chỉ có trong lời đồn.

Nàng biết đối với người tu đạo, đâu đâu cũng là tranh đoạt tài nguyên đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn có thể gây ra những chuyện thương thiên hại lý, đoạt đi cơ duyên của người khác. Thiên Tâm Thảo là linh thảo quý hiếm, có tiền cũng chưa chắc đã mua được mà các nàng chẳng qua là gặp mặt lần đầu, kiếm tu trước mắt lại …

Không chút do dự liền đưa cho nàng?

“Ta đã nghe thấy đoạn đối thoại của ngươi với vị tiền bối kia.”

Ánh mắt của tiểu cô nương xa lạ chân thành tha thiết, đôi mắt hạnh đen như quả nho nhưng lại chất chứa sao trời, đơn thuần không tạp chất: “Hy vọng người thân của ngươi có thể khỏe mạnh bình an.”

Vậy mà lại vì lời nói kia.

Linh trong cự thạch kia cũng đã nói qua, cái cớ này nàng nghe không biết đã bao nhiêu lần, không còn tin tưởng nữa. Cô nương này nhìn qua có vẻ là người thông minh, sao lại không hề hoài nghi?

“Ta nghe nói ngươi sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện với người khác, nếu đã mở miệng muốn nhờ thì nhất định là do tình thế gấp gáp.”

Ninh Ninh nhìn ra nghi hoặc trong lòng nàng, nhếch miệng cười cười: “Ngươi có nói dối, ta cũng không ngại. Dù sao, đã có thể lấy được hai mảnh Thiên Tâm Thảo là đủ rồi. Nếu vì hoài nghi mà khiến người nhà ngươi mất mạng mới là điều đáng tiếc.”

Thiên Tâm Thảo trước mặt lại được đưa đến gần nàng thêm một chút.

Vân Đoan Nguyệt nhịn xúc động muốn khóc, đầu ngón tay run rẩy nhận lấy, dùng hết dũng khí, thấp giọng mở miệng: “Đa tạ.”

Không ai biết những ngày này nàng đã chịu bao nhiêu dày vò.

Tuy được xưng là thiên tài nhạc tu trăm năm khó gặp của Lưu Minh Sơn nhưng tuổi thơ của Vân Đoan Nguyệt lại chật vật bất kham.

Thân là thứ nữ đại tộc nhưng lại có tâm bệnh không dám nói chuyện với người khác, cha không quan tâm, mẫu thân chỉ coi nàng là công cụ không dùng được, chỉ có bà là nguyện ý đối xử tốt với nàng, dạy nàng luyện chữ, đánh đàn.

Hiện giờ bà bị bệnh nặng, chỉ có Thiên Tâm Thảo mới có thể khiến bà khỏe lại. Lòng nàng tràn đầy khát khao nhưng giây phút nhìn thấy nó nằm trong tay Ninh Ninh, bao nhiêu hi vọng đều bị nghiền nát thành tuyệt vọng.

Tuy nhiên bây giờ lại có hai mảnh lá cây nhỏ trong lòng bàn tay của nàng.

Giống như đang nằm mơ.

Đôi mắt nàng nóng lên, Vân Đoan Nguyệt cúi đầu, hít sâu một hơi: “Ân cứu mạng, nhất định sẽ có ngày ta báo đáp.”

Nàng nói xong còn muốn cúi người bái tạ, lại bị Ninh Ninh đỡ lấy bả vai: “Không cần không cần. Ngươi như vậy lại làm ta thấy ngại … Dù sao ta giúp ngươi cũng không phải vì mấy chuyện ân tình này nọ.”

Vân Đoan Nguyệt nhanh chóng ngước mắt nhìn nàng, lông mi run rẩy chớp chớp như cánh bướm màu đen. Hốc mắt nàng đỏ ửng, gương mặt hồng nhạt, không nói thêm tiếng nào, không gian trở nên yên lặng.

Nhưng còn chưa duy trì được bao lâu đã bị một âm thanh thiếu niên như phát điên đột nhiên đánh vỡ: “Trả kiếm lại cho ta!”

Sau đó là một âm thanh khác còn to hơn: “Tên tiểu quỷ này, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị súng tăng phản lực Armstrong của ta ! Lộc cộc, lộc cộc. Đi!”

Âm thanh này vô cùng quen thuộc, lời kịch cũng vô cùng quen thuộc.

Ninh Ninh cảm thấy lồng ngực khó thở.

“Xin lỗi, hình như là người ta quen, ta ra ngoài xem một chút.”

Nàng vội vàng giải thích với Vân Đoan Nguyệt xong, đi về phía mạn còn lại của cự thạch, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt đỏ như máu.

Hạ Tri Châu tóc tai lộn xộn, dùng tư thế cầm thương giơ lên hai thanh kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, bắn phá lung tung. Phía sau hắn là một thiếu niên thở hổn hển, Ninh Ninh thấy có chút quen mắt, hình như là Hứa Duệ của Vạn Kiếm Tông.

Nàng hoảng sợ, thử kêu một tiếng: “Hạ Tri Châu!”

Thiếu niên mặt mày như họa ngẫn ngơ, bỗng thân thiết cười rộ lên với nàng: “Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2 đến rồi sao, mau mang pháo Italy ra cho ông đây!”

Ninh Ninh: ?

“Người này, người này trúng độc!”

Hứa Duệ chạy theo phía sau y thở dốc: “Ta và hắn bị truyền tống tới rừng cây, Hạ sư huynh tiện tay vặt nấm trắng dưới tàng cây ăn. Ăn xong liền thành ra thế này.”

Hắn thở dốc xong lại hung tợn chỉ Hạ Tri Châu: “Mau trả kiếm lại cho ta!”

“Cầm súng chỉ về phía ta à?”

Không ngờ đối phương lại không để ý tới hắn nữa mà tà mị cười: “Ta cá là ngươi không còn đạn.”

Ninh Ninh trợn mắt há hốc mồm: “Yến … Yến Song Ưng?”

“Chính là ta!”

Hạ Tri Châu vừa nói vừa vung tay lên, hào khí ngất trời: “Lý Vân Long, mau cùng ta xông lên! Đêm nay chúng ta phải diệt xong đám tiểu quỷ này, đi đến giếng Cương Sơn hội hợp với Hồng quân Công nông Trung Quốc!”

Cứu mạng! Độc này trúng nặng quá!

Ninh Ninh còn chưa kịp nói gì đã thấy Hạ Tri Châu nhìn bốn xung quanh một vòng, không ngờ được lại thả người nhảy xuống đất, hai tay hai chân cùng sử dụng như con ếch xanh không ngừng ngọ nguậy.

Không sai, là ngọ nguậy.

Ninh Ninh đau mắt, chuyển tầm nhìn sang Hứa Duệ.

Không ngờ thiếu niên mới giây trước còn đang đứng thẳng, giờ lại như con ếch không ngừng đong đưa. Thỉnh thoảng còn nghiêng đầu liếc nhìn nàng, miệng mở lớn thở phì phò như người cao tuổi.

Ninh Ninh cảm thấy kịch bản bị thay đổi, cẩn thận hỏi: “Hai người các người đang làm gì vậy?

“Hỏi thừa, đang bơi đó.”

Hứa Duệ dùng vẻ mặt đương nhiên nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: “Ngươi ngồi trên thuyền thì thoải mái rồi … cẩn thận! Bên kia có một cơn sóng lớn đang đánh tới!”

Sóng lớn ở đâu, thuyền ở đâu?

Thì ra là ngươi cũng bị trúng độc à đại ca!!! Cả hai người các ngươi đều không bình thường! Chẳng lẽ các ngươi là Lục Du Khí trong truyền thuyết sao, nàng sợ quá sợ quá!

Hạ Tri Châu bên kia tiếp tục dùng cả tay cả chân để bơi ếch, thỉnh thoảng còn quay đầu cười hắc hắc nhìn nàng, hạ giọng nói:

“Nói cho ngươi nghe một bí mật, chủ tịch đã nói với tôi rồi, Kình Thiên Tru và Hulk đã đồng ý đi lên con đường cách mạng cùng với chúng ta. Bạn bè quốc tế thật tốt. Chờ bơi qua Áp Lục Giang, là có thể thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa mới rồi.

Hai người cứ chuyện ai người đấy nói, dùng những tư thế khác nhau lắc lư thân thể và tay chân, trông vô cùng kỳ quặc.

Ninh Ninh nguyện lấy bản tu chân phiên bản xác sống này ra khỏi lồng hấp, phiên bản mới của Train to Busan, Resident Evil lần thứ 10.

Vậy mà chẳng hiểu kiểu gì bên tai lại nghe thấy một đạo âm thanh chưa nghe qua bao giờ, mang theo tính xâm lược không hề che giấu, vừa nghe đã biết người đến không hề có ý tốt: “Ta thấy đạo hữu được linh khí bốn phía bao quanh, chẳng lẽ đã tìm được Thiên Tâm Thảo trong lời đồ …”

Lời còn chưa nói hết, cả người đã sững sờ tại chỗ.

Hắn ta lần theo dấu vết linh khí, đến giờ phút này mới thấy rõ tình hình nơi đây.

Hai gã đệ tử tông môn nhìn như bị tẩu hỏa nhập ma, một người thì quỳ rạp trên mặt đất mấp ma mấp máy, một người thì như hoạt thi bị hút khô tinh huyết, tay chắp trên đỉnh đầu không ngừng vẩy vẩy, từ từ trườn về phía hắn.

Tràng cảnh này thật quá dọa người.

Thanh niên run lên, lùi về phía sau nửa bước.

Hắn nhận ra người nằm bò ra kia mặc môn phục của Huyền Hư Kiếm Phái. Nghe nói Hứa Duệ của Vạn Kiếm Tông truyền ra tin tức người trong tông môn này đều không bình thường, té được thì té đi nếu không thì tự gánh hậu quả.

Mà người còn lại trong cực kỳ giống một hoạt thi …

Trời đất ơi! Vậy mà là Hứa Duệ!

Hắn ta luống cuống, hoảng loạn như một đứa trẻ chưa trải sự đời.

Hay là bệnh điên của Huyền Hư Kiếm Phái còn có hiện tượng truyền nhiễm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK