Chứng kiến cảnh tượng như tang thi ồ ạt chạy ra, quả đúng là Phù tu Trâu Võ của Hạo Nhiên Môn.
Vừa thấy môn phục của hắn ta, Hạ Tri Châu và Hứa Duệ đều kinh ngạc nhưng lại quên mất hì hục bơi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tập trung thủ thế phòng bị.
“Cẩn thận.”
Hạ Tri Châu dùng truyền âm nhập mật khẽ nói: “Hắn ta là tam sư huynh Trâu Võ của Hạo Nhiên Môn. Hạo Nhiên Môn và Nghê Quang Đảo đều có danh hiệu khối u lớn của bí cảnh, người trước thấy thì cướp, người sau lại dễ dàng tính kế, lừa không biết bao nhiêu người rồi —— lúc trước ta và Hứa Duệ ở trong rừng đã bị mấy người trong Hạo Nhiên Môn cướp một lần, nhưng mà suy cho cùng toàn bộ kế hoạch thật ra đều do một tay tên kia tính toán.”
Ninh Ninh ngẩn người: “Cậy thế hiếp người, cướp tiền bạc, các trưởng lão bên ngoài không quan tâm sao?”
Trong bí cảnh có quy tắc mà ai cũng biết.
Một, nếu không có lý do chính đáng, không được ác ý làm hại đệ tử khác, chỉ có thể xác định người thắng thông qua phần đấu tay đôi.
Hai, vì đề phòng có nhiều người cướp nên Tiểu Trọng Sơn không cho phép mang túi đựng, mọi người sử dụng thứ để đựng là túi gấm hoặc vải gói đồ.
Nếu thấy bảo vật của người khác mà lừa dối cướp lấy nó, khi ra ngoài chắc chắn sẽ bị phạt.
“Đương nhiên bọn họ lợi dụng sơ hở rồi. Lúc đấy hai chúng ta tìm được nấm Ngọc Linh hoang dại cấp quý, vất vả lắm mới đánh được linh thú trông coi kia, vừa hái nó xuống bọn họ đã vượt lên trước cướp lấy, còn luôn miệng nói dối rằng bọn họ đến chỗ này trước.”
Mặt Hạ Tri Châu nhăn thành quả mướp đắng: “Chúng ta không phục cũng không còn cách nào, bởi vì quả thật bọn họ cướp được nấm Ngọc Linh trước, muốn cướp lại thì trở thành chúng ta không nói lý lẽ.”
Thấy vẻ mặt rõ ràng của Ninh Ninh, y tiếp tục giải thích: “Sau đó Hứa Duệ mới nói cho ta biết, hóa ra bọn họ thường xuyên ôm cây đợi thỏ ở gần báu vật, chờ người khác giải quyết xong linh thú khó chơi thì sẽ bất thình lình xuất hiện, dễ dàng cướp lấy chúng.”
Ninh Ninh gật đầu.
Vì thế, mưu kế hiểm độc này cũng không là gì, đám người kia không được ở ngoài bí cảnh liền thích nhìn các đệ tử đấu tới đấu lui. Chỉ cần không vi phạm quá đáng thì sẽ không bị trừng phạt.
Sắc mặt Trâu Võ không tốt, trực tiếp chỉ Thiên Tâm Thảo có trên người nàng, chắc chắn đến vì báu vật hiếm có này mà đến.
“Tại hạ Trâu Võ của Hạo Nhiên Môn.”
Trâu Võ cười rạng rỡ: “Thật không dám giấu, lúc trước ta đã phát hiện Thiên Tâm Thảo nhưng khi đến khu đóng quân báo cho sư huynh sư muội xong rồi quay về thì lại phát hiện nó đã không còn tung tích nữa —— đạo lý đến trước đến sau này, có lẽ cô nương hiểu được chứ?”
Thiên Tiện Tử ở ngoài Huyền Kính cười lạnh.
Lời nói này, ngay cả kẻ đần độn cũng không tin được.
Ninh Ninh không nhanh không chậm cất tiếng: “Ngươi nhìn thấy Thiên Tâm Thảo, vậy lúc trước sinh ở đâu?”
Kẻ đối diện không hổ da mặt rất dày, lại có thể trịnh trọng đáp: “Đáng tiếc, trong niềm vui khôn xiết ta đã quên rồi.”
Hắn ta ngừng một chút, vẻ mặt giả bộ không biết làm sao: “Thiên Tâm Thảo được tu dưỡng từ thiên địa linh khí trong bí cảnh mà thành, vô cùng quý hiếm. Nếu cô nương cố ý chiếm nó làm của riêng, vậy Trâu mỗ e rằng chỉ có thể….”
Chưa nói xong đột nhiên hắn ta dừng lại.
—— Nhìn sang tiểu cô nương xinh đẹp vô hại cách đó không xa híp mắt cười, chẳng qua trong khoảnh khắc đó lại có hàng nghìn Quân Kiếm Khí từ bên cạnh mạnh mẽ tiến thẳng về phía Thức Hải hắn!
“Ngươi muốn làm gì! Ninh Ninh sư muội để ta che cho!”
Hạ Tri Châu vác đại kiếm trên người, dưới chân hơi đung đưa, che trước người Ninh Ninh: “Ngươi đồ yêu tinh này, còn dám náo loạn, ta đã phải để ngươi rơi vào đường súc sinh ở lễ Đăng Tiên rồi!”
Hứa Duệ liếc mắt xem thường, vô cùng coi nhẹ nhìn y: “Ngươi thấy ngu ngốc chưa? Không muốn ngày mai uống rượu đầy tháng con của sư tỷ với ta sao? À, con gái của ta đâu?”
Hắn nhìn cánh tay phải của mình, vui mừng ôm cánh tay phải, hôn chụt chụt lên khuỷu tay: “Ngoan ngoan ngoan, để phụ thân ôm một cái!”
Ngoài Huyền Kính, một vị trưởng lão của Vạn Kiếm Tông nào đó phun ra một ngụm nước.
Ninh Ninh.
Trâu Võ đã nghe tên này rồi.
Tài năng của Kiếm Khí sẵn có, không những được sự ưu ái của Thương Tinh trưởng lão, vừa vào sơn môn đã được Thiên Tiện Tử thu nhận đệ tử thân truyền, tu vi tăng nhanh đột ngột.
Nàng vốn điềm đạm dịu dàng, lúc trước cũng thu liễm kiếm khí, rất dễ khiến người khác nghĩ đến người tu sĩ bình thường thời Kim Đan, không nghĩ tới ——
Trâu Võ thầm cắn răng.
Hiện giờ hắn ta ở cảnh giới thứ ba của Kim Đan, có lẽ cũng không quá kém so với cô, nhưng nếu thật sự đánh thì bản thân rất có thể bị hạ, huống chi bên cạnh còn có một người kiếm tu khác.
—— Mặc dù sở dĩ suy nghĩ quá xa, có lẽ do tự mình nhìn cao hơn chút.
“Hóa ra là Ninh Ninh sư muội.”
Trâu Võ nhoẻn miệng cười, thay đổi sắc mặt ngay lập tức, nếu là ở thế kỷ 21 có lẽ sẽ trở thành ảo thuật gia thay đổi sắc mặt nổi danh lẫy lừng ở Xuyên kịch: “Thiên tư* sư muội hơn người, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Thôi được, mệnh lý hữu thời chung thi hữu, mệnh lý vô thời mạc cưỡng cầu, hôm nay mặc dù ngươi cướp được Thiên Tâm Thảo nhưng mà cũng có thể xem là một chỗ tốt.”
Hắn ta rất giỏi diễn trò, dùng một chữ “Cướp”.
*thiên tư. Tính chất con người có sẵn khi sinh ra.
Lửa giận của Hạ Tri Châu từ từ bốc lên, cong khóe miệng lạnh lùng cười: “À, người này còn đang giả bộ làm Hoa Sen Trắng à? Cũng không biết đệ đệ mấy tuổi rồi? Đã đọc sách bao giờ chưa? Uống thuốc chưa? Sao đầu óc không tỉnh táo vậy?”
Trâu Võ: “Ngươi…….!”
“Ngươi gì mà ngươi.”
Hạ Tri Châu hoàn toàn không để cho hắn ta cơ hội, cũng không biết tác dụng của nấm độc, còn bản chất cho phép mở cái miệng bla bla không ngừng.
“Chưa thấy loại người nào da mặt còn dày hơn tường như ngươi, cách ngươi những tám dặm, da mặt của ngươi thật sự công kích ta rồi. Muốn ta nói, ngươi mà không đi làm đầu bếp thì thật đáng tiếc, úp nồi lợi hại như vậy, nói hươu nói vượn, bản tiên quân bị cái miệng thối của ngươi làm hỏng!”
Không chỉ Trâu Võ, ngay cả Hứa Duệ bên cạnh cũng sửng sốt.
Độc tính của nấm xung đột trong đầu lại có thể để y giơ tay lên cao rồi hô câu: “Tiên quân cát tường! Quân quân vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hạ Tri Châu vung bàn tay to lên: “Hứa công công không cần khách khí, mang nữ nhân của ngươi lui xuống đi.”
Hứa Duệ: “Vâng ——!”
Nói xong mới ý thức được, không đúng nha.
Lấy thân thể tàn tạ của hắn…. Sao lại sinh hạ nữ nhi với sư tỷ được?
Trời xanh ơi!
Hứa Duệ quỳ rạp xuống đất ngửa mặt lên trời gào thét, ôm tay phải của mình gào khóc: “Sư tỷ! Tỷ còn bao nhiêu kinh hỉ mà ta không biết chứ?!”
Hạ Tri Châu thở dài giấu nước mắt đi, dùng giọng điệu thong thả của y để đọc diễn cảm: “Kiểu bị điện giật lạ lùng ấy giống như một kỳ tích lướt qua sinh mệnh ngươi. Bất luận ý nghĩa gì, nó cũng chính là sự thật duy nhất như thế.”
……Cho dù thế nào đi chăng nữa diễn xuất của hai người này cuối cùng cũng xâu chuỗi với nhau.
hai người bên kia thành một đám hỗn loạn, nhưng ngoài dự đoán của Trâu Võ là, Ninh Ninh là nhân vật trung tâm lại không có biểu cảm biến hóa gì nhiều, thậm chí nhìn hắn ta nhẹ nhàng cười.
“Vậy Trâu sư huynh thật khiến làm ta có chút áy náy.”
Hình như hơi xấu hổ, nàng cúi đầu cong môi cười: “Mặc dù Thiên Tâm Thảo không thể cho ngươi… Nhưng lần trước ta tìm được một bảo bối trong sơn động, tên là Kim Ngọc Lô, không biết sư huynh từng nghe qua chưa?”
Kim Ngọc Lô? Trâu Võ lắc đầu.
“Bọ Cạp mặt người trong động nói cho ta rằng cái vạc âm dương này hòa hợp, đạt đến đỉnh cao, chỉ có thể là tiên nhân thượng cổ làm mới phục chế được linh thực quý báu và những thứ khác gấp đôi. Mặc dù Thiên Tâm Thảo không thể phục chế nhưng nếu sư huynh có linh thực quý hiếm khác, cũng có thể đến tìm ta.”
Ninh Ninh nói năng hợp lý, nhưng Trâu Võ không tin: “Thiên hạ lại có chuyện tốt như vậy sao?”
“Kim Ngọc Lô phục chế linh thực cần thời gian, nếu là vật quý có lẽ cần đến một canh giờ, nhưng nếu là cỏ cây bình thường ở khắp nơi ——”
Khi nói chuyện, nàng lấy một cái vạc nhỏ màu vàng to bằng bàn tay từ trong túi quần áo, cúi người ngắt một bông hoa hướng dương bỏ vào trong lò, cúi đầu tụng.
Trâu Võ tò mò, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chẳng bao lâu liền thấy Ninh Ninh cho tay vào trong lò lại thật sự lấy ra được hai bông hướng dương.
Trâu Võ kinh hãi: “Đây…..!”
“Ta muốn lừa sư huynh, có được lợi gì không? Thù lao không có, còn muốn bị lấy lại linh thực, không phải rất không có lợi sao.”
Ninh Ninh bỏ chiếc vạc vào trong ngực, né khỏi bàn tay Trâu Võ hòng chạm vào nó: “Nói cho Trâu sư huynh trước, không cần đặt chủ ý lên nó. Kim Ngọc Lô có công thức động lực đặc biệt, ngoại trừ ta thì không ai biết cả.”
Tuy rằng Trâu Võ tham lam nhưng cũng không phải tên ngốc. Nàng muốn trực tiếp cướp lấy linh thực quý hiếm từ hắn ta, không nói chữ nào đã chuồn đi rồi, hắn ta ngay cả khóc cũng không có chỗ.
Tình cảnh trước mắt chỉ có thể tiêu tan một nửa nghi ngờ của hắn ta, sau khi suy nghĩ một lát, hắn ta lấy vài cọng Chước Hỏa Quỷ trong túi ra: “Đồ của ta đều ở doanh trại, trên người chỉ có cái này.”
Linh thực chia thành cấp Thường, cấp Đất, Cấp Thiên, bậc Quý, bậc Thánh. Thiên Tâm Thảo thuộc loại bậc Thánh hiếm thấy trên đời, Chước Hỏa Quỷ thì là cấp Thiên, chất lượng cũng không kém hơn chút nào, vừa vặn dùng để làm thí nghiệm.
“Cấp Thiên cần luyện chế mất nhiều thời gian, mong sư huynh kiên nhẫn một chút.”
Ninh Ninh một tay nhận lấy: “Ta còn muốn chú ý đến vị bằng hữu bên cạnh này, nếu không một lát sau ngươi đến đây tìm ta, thế nào?”
Lệnh đuổi khách rất rõ ràng, mặc dù Trâu Võ bán tín bán nghi nhưng cho dù bị lừa, vứt mấy linh thực bậc Thiên cũng không tính là quá thiệt.
Nếu chuyện này là sự thật…….
Vậy hắn ta kiếm lời lớn rồi.
“Ta biết rồi! Là trò bịp đầu tư này!” Thấy hơi thở của thanh niên biến mất không còn chút tin tức, cuối cùng Hạ Tri Châu không nhịn được cười ra tiếng: “Vậy cái kia…. Trước dùng lợi nhỏ lừa hắn ta mắc câu, sau đó chờ hắn ta tin tưởng sẽ gia tăng tiền vốn, sau đó biến mất cả người với tiền đúng không?”
“Các ngươi không tính kế với Trâu Võ, cướp lại phần linh thực bậc quý kia sao?”
Ninh Ninh cầm Chước Hỏa Quỷ trong tay, nhẹ nhàng xoay người lại: “Chờ hắn ta tận tay đưa linh thực bậc quý đến đây thì chúng ta bye bye hắn ta.”
Hạ Tri Châu gãi gãi đầu, giống như phát điên một hồi, cuối cùng cũng trở lại bình thường: “Nhưng vừa rồi sao ngươi biến ra được một hoa hướng dương khác thế? Lúc sau hắn ta đến đưa đưa linh thực, sao ngươi có thể bảo đảm nhất định có thể tìm được trong Tiểu Trọng Sơn này?”
“Bông hoa kia vốn ở trong vạc rồi, ta cảm thấy nó đẹp nên ngắt nó cất vào trong. Về phần linh thực của Trâu Võ, hắn ta để phần lớn đồ ở doanh trại, vậy trên người mang theo chắc chắn là thứ đã ngắt được ở gần đấy không lâu —— chẳng lẽ chúng ta còn lo lắng không tìm được sao?”
Nàng rất nhẫn nại giải thích: “Còn cả cái vạc này nữa. Không phải chúng ta ở trong bí cảnh nhiều ngày sao? Ta hay mang nó đến để nấu.”
“Ta cũng có một câu hỏi!”
Hứa Duệ khóc xong còn có điểm chưa rõ: “Có phải hắn ta vẫn không để linh thực bậc quý, luôn dùng bậc Trời đến chỗ này chiếm lời, vậy phải làm sao?”
“À.”
Ninh Ninh cười gật đầu: “Để hắn ta chủ động đưa bậc quý thì có rất nhiều cách mà.”
====
Ninh Ninh thế nào cũng không nghĩ được trên sườn dốc Chước Hỏa Quỷ sẽ nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Chước Hỏa Quỷ nhìn như hoa hướng dương, có đặc tính vô cùng đặc biệt.
Nếu xung quanh là mảng tối đen không có ánh sáng, bông hoa sẽ dần dần biến chất thành màu trắng, đợi đến khi thấy ánh sáng cả bông hoa mới biến thành màu hồng nồng đậm như lửa.
Loại linh thực này không tính là hiếm, cộng thêm màu sắc vô cùng bắt mắt, vì thế nàng không tốn nhiều sức đã tìm được một bụi hoa Chước Hỏa Quý.
Ánh sáng rực rỡ chính ngọ như ngọn lửa bùng lên, bông hoa Chước Hỏa Quỷ tươi đẹp như bị nhiễm máu, xinh không giống cảnh sắc thế gian, Ninh Ninh đang ngắt một bông trong đó ——
Trong khóm hoa lại tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, có thể ngửi thấy mùi máu tươi.
Tiểu cô nương hơi sững lại, đi tìm mùi phía trước.
Trong trời chiều đỏ rực xán lạn có thiếu niên mặc hồng y đang nằm đấy.
Dường như hắn bị đánh đột kích, trên mặt cau mày nhợt nhạt như tờ giấy, ánh mắt hẹp dài xinh đẹp gắt gao nhắm lại, không nhìn được dấu hiệu tỉnh lại.
Bộ hồng y ngập trong khóm hoa, cánh tay và ngực đều có dấu vết của vật sắc, lộ ra vết máu loang lổ và nước da trắng như ngọc.
Chỉ với gương mặt tuyệt sắc kia còn quyến rũ hơn cả hoa.
Đúng là Dung Từ của Nghê Quang Đảo.
“….. Dung Từ?”
Ninh Ninh cẩn thận từng bước đến gần hắn, mùi hương quanh người và huyết khí ngưng tụ lại với nhau, sinh ra một mùi có chút thối rữa.
Thấy đối phương không phản ứng, nàng mới thả nhẹ động tác, từ từ ngồi xuống bên cạnh Dung Từ, giơ tay thăm dò hơi thở của hắn.
Ngón tay khó khăn lắm mới đặt dưới chiếc mũi cao ngất thanh tú của hắn thì đột nhiên có trận gió nhẹ lướt qua.
Bông hoa lửa đong đưa theo gió, mang đến mùi hoa nồng đậm mơ mộng, Ninh Ninh bị gió mê hoặc, hơi híp mắt lại, nàng nhìn thấy một màn cánh hoa rơi xuống trước mắt.
Cánh hoa lặng lẽ tung bay, khi nàng giương mắt nhìn hắn lần nữa thì đột nhiên đối diện với một đôi mắt hắc diệu thạch.
Dung Từ không hổ danh là thiên tài trẻ tuổi quyến rũ, không những có được khuôn mặt xinh đẹp vốn có, khi nhìn người vẻ mặt cũng vô cùng quyến rũ.
Đôi mắt của hắn đẹp nhất trong ngũ quan, cong lên một nụ cười như có như không, trong đôi mắt như ngập nước, sóng sánh bập bềnh dưới ánh nắng.
Ninh Ninh nhìn hắn không chút xấu hổ, di chuyển tầm mắt lên trên miệng vết thương ở cơ thể Dung Từ: “Thương thế của ngươi hình như rất nghiêm trọng.”
“Gặp ma gấu, đánh một trận, không sao đâu.”
Dung Từ không chút để ý cong môi, giống như cưỡng ép để chống đỡ thân mình. Nhưng vừa đứng được một nửa thì miệng vết thương đột nhiên vỡ ra khiến hắn đau đến mức mặt trắng bệch, cúi đầu hít một khí lạnh
—— Đến nỗi hắn không thể khống chế cơ thể nghiêng về phía trước, đáp xuống ngực Ninh Ninh.
Không đúng, không “Không thể khống chế”.
Người này nhất định cố ý.
“Xem ra ta không đi được.”
Dung Từ lại còn đang cười, âm thanh lười nhác, giống như viên kẹo đang chờ người đến bóc, hơi thở rơi trên cổ nàng: “Ninh Ninh cô nương là tu sĩ chính đạo, nhất định sẽ không bỏ mặc ta chứ?”
Hơi thở ấm áp mang theo hương khí giống như móng vuốt nhỏ lông xù gãi gãi, một bàn tay mềm mại chậm rãi đặt lên sống lưng.
Ninh Ninh chưa từng tiếp xúc thân mật với nam sinh cùng tuổi như vậy bao giờ, nàng bị dọa ngừng thở ngay tại chỗ, bên tai nóng lên: “Ta để thuốc trong sơn động, ngươi, ngươi bỏ tay xuống rồi ta đưa ngươi đi.”
Âm thanh nho nhỏ vang lên: “Cho dù bị thương, cũng không thể như vậy được.”
Ngừng một chút, lại không có sức lực bổ sung một câu: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Bên tai truyền đến nụ cười không chút che dấu của Dung Từ.
Tiểu nhân ở trong thì đang điên cuồng hò hét cứu mạng, sao yêu nữ này với đại hiệp chính đạo lại có lời kịch thô tục vậy!
Nói chung, cứ như vậy nàng đưa Dung Từ vào cùng Hạ Tri Châu, Hứa Duệ ở tạm sơn động.
Không có cách nào giải nấm độc, bệnh trạng có lẽ sẽ liên tục mấy ngày. Tôn Đại Phật kia của Hạ Tri Châu vẫn chưa dừng lại, sau khi thây Dung Từ y kinh ngạc trừng mắt: “Ôi, Ninh Ninh, sao ngươi nhặt một Chước Hỏa Quỷ còn lớn hơn ngươi vậy!”
Hứa Duệ hơi tỉnh lại, vốn đang ôm con gái tay phải của hắn ngủ, sau khi nhìn thấy Dung Từ lập tức nhíu mày: “Người của Nghê Quang Đảo sao lại đến đây?”
Nghê Quang Đảo và Hạo Nhiên Môn giống nhau, danh tiếng rất không tốt.
“Dung Từ bị thương không có chỗ đi, ta đưa hắn đến đây lánh một chốc.”
Có vẻ Ninh Ninh hoàn toàn không cố kỵ phương diện này, sắp xếp cho thiếu niên ở góc sơn động, lấy thuốc trị thương từ trong túi ra đưa cho hắn.
“Hắn còn không có nơi để đi? Mà hắn chính là đệ tử được yêu thương nhất của Nghê Quang Đảo đấy!”
Hứa Duệ hừ lạnh một tiếng: “Thiên Tâm Thảo bây giờ của ngươi không biết có bao nhiêu người thầm mơ ước, một tên không rõ lai lịch không cần phải mang về —— còn ngại không chết sớm sao?”
“Thiên Tâm Thảo?”
Dung Từ bật cười, khuôn mặt diễm lệ đến cực điểm tràn đầy sự giễu cợt và lạnh lùng, khi hắn cười có lẽ đã động đến miệng vết thương trên người, hắn nhíu mày cắn răng: “Sao nào, chẳng lẽ ở trong mắt Vạn Kiếm Tông, Nghê Quang Đảo ta nhất định sẽ làm chuyện vụng trộm vậy sao?”
Trong chốc lát gương súng sẵn sàng, không ai lên tiếng.
Cuối cùng người phá vỡ sự yên lặng lại là âm thanh của nam nhân khác dường như đã quen biết: “Này…… Ta không đúng lúc sao?”
Hứa Duệ nổi giận đùng đùng quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Trâu Võ lúng túng: “Ta đến lấy Chước Hỏa Quý.”
Hắn ta cân nhắc khoảng chừng trong huyệt động, ho nhẹ một tiếng: “Không biết Kim Ngọc Lô của Ninh Ninh sư muội…..”
“Không thành vấn đề.”
Ninh Ninh cố gắng tươi cười, lấy cái vạc nhỏ bên cạnh, sau khi chần chừ một lát liền dẫn Trâu Võ ra khỏi huyệt động.
Ở chỗ không ai chú ý đến, trong mắt đen tuyền của nam nhân hiện lên một ý cười phong phú.
Hắn ta không phải đồ ngốc, để dò xét cái vạc kia có thật sự giả không nên đã sớm mai phục ở gần bụi hoa Chước Hỏa Quý. Quả nhiên, sau đấy không lâu liền thấy Ninh Ninh đến hái hoa.
Tiểu cô nương kia chưa trải sự đời, đúng là nghĩ mánh khóe này có thể lừa được hắn ta. Nghĩ đã thả sợi dây dài câu con cá lớn, chờ hắn ta tự nguyện dâng linh thực bậc cao rồi cả người cả của biến mất. Vậy hắn ta cố tình mặc kệ, vẫn đưa cho để nàng biểu diễn cấp Thiên, hưởng thụ sự vui sướng của linh thực cấp Thiên vô hạn.
Tiểu nha đầu này còn muốn đấu với hắn ta sao?
Lại nhận được một đống loại hàng, quả nhiên vẻ mặt Ninh Ninh âm u, nhưng vẫn hứa không lâu có thể trả cho hắn ta gấp đôi.
Mọi người nói lời tạm biệt, Trâu Võ đang muốn rời đi thì đột nhiên thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
Đột nhiên hắn ta quay đầu lại chỉ thấy Hứa Duệ xung đột với Ninh Ninh trong hang động.
“Hứa sư đệ.”
Trâu Võ ung dung một phen, sắc mặt hắn ta âm trầm đoán không ra người này đột nhiên có mưu đồ gì: “Có chuyện gì sao?”
Hứa Duệ lạnh lùng cười, từ trên cao nhìn hắn ta: “Ngươi còn không hiểu? Bọn họ đang lừa ngươi.”
Đúng vậy, nên bọn họ nghĩ hắn là tên đại ngốc bị mắc lừa.
Trâu Võ nhíu mày dùng truyền âm hỏi hắn: “Vậy thì sao?”
Thiếu niên thấy vẻ mặt hắn ta vẫn như thường cuối cùng để lộ biểu tình bối rối: “Ngươi….. Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết?”
“Đây còn không rõ ràng à.”
Hắn ta cười nhạo nói: “Đổi lại thì ngươi, đột nhiên nói chuyện này cho ta biết, chẳng lẽ muốn lấy chút lợi ích từ chỗ ta sao?”
“Không hổ là sư huynh của Hạo Nhiên Môn.”
Cả người Hứa Duệ thả lỏng một chút, theo bản năng nắm chặt quyền: “Ta muốn hợp tác với ngươi, lấy Thiên Tâm Thảo lại.”
Trâu Võ hơi ngạc nhiên: “Thiên Tâm Thảo?”
“Đến tột cùng Ninh Ninh cầm nó đặt ở đâu, ngay cả ta cũng không biết. Cứng rắn mềm mỏng đều không được, nếu muốn lấy nó chỉ có thể thông qua cách bạo lực.”
Hắn trúng độc nên hơi choáng váng nhưng sự tàn ác trong đôi mắt vẫn sắc bén như dao: “Mặc dù các trưởng lão quy định không được lừa gạt nhiều, nhưng chỉ dưới tình huống bình thường —— nếu chúng ta có lý do chính đáng thì mọi chuyện đều là vấn đề khác.”
“Lý do chính đáng?”
“Cái vạc ấy chẳng qua chỉ là cái bẫy, kế hoạch thật sự là chờ sau khi ngươi đưa linh thực quý hiếm thì trực tiếp chạy trốn. Tiểu Trọng Sơn lớn như vậy, cho dù ngươi tìm một ngày một đêm cũng không chắc chắn có thể tìm được, nhưng nếu có ta, tất cả đều không giống.”
Thanh âm của Hứa Duệ rất lạnh: “Ta sẽ dùng Thông Tấn phù nói vị trí của nàng ấy cho ngươi, để ngươi và những người ở Hạo Nhiên Môn đi ngăn đón. Đến lúc đó Ninh Ninh trở thành một người lừa gạt linh thực, ngươi làm người bị hại… Không phải có lý do nguyên vẹn để làm ra chuyện gì đó sao?”
Đây là cách đáng tin nhất trước mắt cho Trâu Võ .
Nếu không hợp tác với Hứa Duệ thì cùng lắm hắn ta chỉ có thể cướp được một đống linh thực cấp Thiên, so với Thiên Tâm Thảo chẳng qua chỉ là đồ thừa khắp nơi.
“Nhưng mà… “Hắn ta ngừng một lát, giọng nói mấy phần chế nhạo và thăm dò: “Sao ngươi lại muốn hợp tác với ta?”
“Ai mà không muốn Thiên Tâm Thảo? Trên tay Ninh Ninh chỉ có hai phiến lá, ta tuyệt đối không thể lấy được nên muốn hợp tác với ngươi, hai ta mỗi người một nửa thì ta còn có thể lấy được một mảnh.”
Hứa Duệ nhún nhún vai: “Hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, ta quen người kia chưa đến một ngày, nàng ấy có thể vì một mị tu không rõ lai lịch tranh chấp với ta thì có lẽ cũng chỉ là tiểu cô nương tuổi trẻ trong đầu không có gì.”
Sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, thiếu niên Kiếm tu đột nhiên rũ mắt, lộ ra một biểu cảm dịu dàng: “Quan trọng nhất là, nếu có thể cướp nó đưa cho sư tỷ.. Không chừng sẽ nhìn ta với cặp mắt khác xưa.”
“Ta nhổ vào! Tới địa ngục mà nhìn với cặp mắt khác xưa!”
Ngoài huyền kính, một đám người đang lôi kéo một nữ nhân nổi cơn tam bành: “Tô Thanh Hàn mà biết chuyện mà ngươi làm ra không giết ngươi không được! Sao ta lại dạy ra một đồ đệ như ngươi chứ, ôi thắt lưng già của ta!”
Sau đó nhìn Thiên Tiện Tử đang nhàn nhã uống trà bên cạnh: “Đồ đệ của ngươi hãm hại, chẳng lẽ không tức giận chút nào sao?”
Thiên Tiện Tử ăn bánh bạch ngọc, nhếch miệng cười: “Chúng ta tiếp tục xem, trò hay còn ở phía sau.”
*
Dung Từ mơ hồ tỉnh lại từ trong mộng, hoảng hốt thấy đạo nhân ảnh cách đó không xa.
Một giọng nam mơ hồ truyền vào bên tai:
“Vậy đêm nay? Không thành vấn đề. Dù sao tiểu tử Hứa Duệ kia không biết đi đâu rồi, chỉ còn hai chúng ta trái lại yên tâm một ít.”
Sau đó là âm thanh của Ninh Ninh: “Hứa Duệ sẽ không gặp chuyện không may chứ? Ta không nghĩ hắn sẽ tức giận lớn như vậy… Nếu như gặp nguy hiểm thì hỏng bét.”
“Vận khí của ngươi vẫn tốt.”
Hạ Tri Châu nở nụ cười: “Trong động này lại có thể cất giấu bản vẽ phân bố Thiên Hà thạch, trong đó một khối còn ngay ở gần đây. Ta thấy tảng đá kia để rèn kiếm rất có ích, báu vật nghìn năm có một đấy ——”
Có lẽ thấy hắn mở mắt, đối phương hoảng sợ, không kịp nuốt toàn bộ câu về cổ họng.
“Ngươi tỉnh rồi!”
Phản ứng của Ninh Ninh bình thường hơn nhiều so với Hạ Tri Châu, Dung Từ có thể nhìn ra được, nàng thật sự vui vẻ: “Có phải miệng vết thương không đau như lúc trước đúng không? Ngươi ngủ rất lâu đấy.”
Dung Từ cong môi cười: “Ngại quá, ta không làm phiền các ngươi chứ?”
Trong huyệt động xuất hiện một sự im lặng lúng túng.
“Không, không có mà!” Hạ Tri Châu cười gượng: “Chúng ta đang thảo luận về bảo vệ hậu sản linh thú, đúng không Ninh Ninh?”
Ninh Ninh sờ mũi, gật đầu.
Xem ra nàng thật sự không có thói quen nói dối, động tác sờ mũi khi nói dối mới có.
Hạ Tri Châu có lẽ cũng cảm thấy hơi xấu hổ, vừa ra ngoài huyệt động vừa ấp úng mở miệng: “Vậy ta đi tìm Hứa Duệ đã, các ngươi từ từ tán gẫu.”
Y để lại câu này, Dung Từ nâng mắt nhìn Ninh Ninh cũng không biết làm gì, trong mắt chứa ý cười: “Sao vậy, người kiếm tu rất ghét ta rời đi rồi sao?”
Tai Ninh Ninh đỏ lên, từ từ ngồi xuống bên cạnh hắn: “Đây không phải là vấn đề của ngươi. Ta cũng không biết Hứa Duệ làm sao nữa, từ trưa hôm nay hắn luôn kỳ lạ rồi.”
Trong huyệt động không có âm thanh của Hạ Tri Châu và Hứa Duệ nên lộ rõ sự im lặng cùng cực. Ánh sáng ảm đạm sâu thẳm từ ngoài động tiến vào, hắt lên cái đuôi tối tăm, còn có thể nghe được cả cơn gió rít gào.
Khuôn mặt Mị Tu hồng y như bức tranh, ánh lên đôi môi đỏ mở ảo trong chiều tà, mặc dù không nói lời nào những vẫn có thể dễ dàng đoạt phách người.
Dung Từ lẳng lặng nhìn một lát, đột nhiên thốt lên: “Là ta sai. Đợi vết thương của ta tốt hơn thì ngày mai sẽ tự rời đi.”
Hắn lạnh nhạt, khóe miệng thậm chí cong lên một độ cong nhàn nhạt nhưng vẻ mặt lại cực kỳ hiu quạnh.
Mị Tu không vì đứng đắn mà được khoan dung, luôn là người cô độc và bị hiểu lầm, sau khi nghe xong Ninh Ninh không nhịn được nhíu mày, sau một thoáng do dự, cuối cùng nàng cũng thấp giọng nói: “Dung Từ, xin lỗi.”
Thiếu niên không nói chuyện.
Trong lòng lại cong thành một độ cong nhỏ.
Cá đã mắc lưới.
Với tu vi của hắn, đương nhiên không có khả năng bị ma Gấu đả thương đến tận đây. Sở dĩ hắn cố ý bị thương vì tiếp cận Thiên Tâm Thảo.
Khi hắn cảm nhận được Thiên Tâm Thảo sinh ra thì đột nhiên phát ra linh khí, Văn Phong đến rồi đúng lúc nhìn thấy cảnh Ninh Ninh và Trâu Võ giằng co. Tỷ lệ thắng một mình cũng không lớn, nếu muốn cướp Thiên Tâm Thảo về mình, cách tốt nhất là dùng khổ nhục kế lừa được sự tin tưởng.
Đầu tiên phải biết Ninh Ninh sẽ đi tìm Chước Hỏa Quý, sau đó cố ý để ma Gấu đả thương, ngã vào bụi hoa Chước Hỏa Quý rồi mang về huyệt động. Giả bộ không nơi nương tựa, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp mới có thể lừa tiểu cô nương đơn thuần này xoay vòng.
Hiện tại thì sao…. Mặc dù vẫn đang không biết tăm hơi của Thiên Tâm Thảo, nhưng Thiên Hà Thạch trong miệng hắn cũng là bảo vật thú vị.
“Trước kia ta không biết, địch ý của mọi người đối với các ngươi lớn như vậy. Nhưng theo ý ta thì mỗi loại tu hành đều không có địa vị cao thấp nào, ngươi không giống những người khác.”
Nàng nửa nói nửa không, âm thanh rất nhẹ: “Ta….. Ta tin tưởng ngươi.”
Thanh âm của Dung Từ yếu hơn nữa, giống như đang nói thầm, mang theo chút ngỡ ngàng và kinh ngạc: “Tin ta?”
“Thật ra vừa rồi, ta với Hạ Tri Châu bàn chuyện Thiên Hà Thạch.”
Ninh Ninh siết chặt tay, dường như quyết định rất lớn mới nói ra câu này: “Chúng ta trong huyệt động phát hiện bức vẽ phân bố Thiên Hà Thạch, y không muốn cho ngươi biết, nhưng… Ta tin ngươi không có ác ý với chúng ta.”
Thiếu niên hồng y rũ mắt xuống, âm thanh giống như rượu đậm đà nhất, khe khẽ ngấm độc: “Thiên Hà Thạch?”
“Là bảo vật cấpThánh như Thiên Tâm Thảo.”
Nàng cười không e dè chút nào, ngữ khí mềm mại, không có sự lạnh lùng xa cách khi người khác đối xử với Mị Tu mà giống như nói chuyện hàng ngày với bạn bè bình thường: “Nó sẽ sáng lên một lần vào đúng giờ Tuất mỗi ngày, chỉ cần có thể nắm được tia Đạo Quang kia là có thể tìm được nó.”
Dung Từ lại cười: “Vì thế các ngươi định đi đêm nay?”
“Đúng vậy, núi U Lan cách nơi này không xa.”
Ninh Ninh lấy tay chống cằm, nhìn về phía không trung tối dần: “Hạ Tri Châu không muốn để ta nói cho ngươi, nhưng ngươi đã bị đả thương nặng như vậy, sao có thể đi theo chúng ta cướp Thiên Hà Thạch được. Dù sao y cũng nghĩ quá nhiều.”
Nàng ngáp một cái, dường như hơi mơ màng hỏi hắn: “Dung Từ, mọi người ở Nghê Quang Đảo các ngươi đóng quân ở đâu vậy? Ta cảm thấy Môn của ngươi rất thần bí.”
Không tồi, quả thật hắn không cướp
Người mặc hồng y mím môi chỉ cười không nói, vẫn dáng vẻ vô cùng dịu dàng mềm yếu nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia hung ác khó phát hiện.
Hắn không làm….
Nhưng những người khác ở Nghê Quang Đảo vẫn duy trì thư từ với hắn, họ lại không tốt như vậy.
*
Núi U Lan.
Vốn dĩ đệ tử của Nghê Quang Đảo đi vào Tiểu Trọng Sơn không nhiều, vì chặn Thiên Hà Thạch nên hầu như toàn bộ thành viên đều ra khỏi động.
Núi U Lan vào đêm sau vô cùng yên tĩnh lạnh lẽo, hoa lan mọc lộn xộn và cỏ dại trong gió giống như làn xương đong đưa theo gió, bóng cây che phủ ánh trăng, tối đen như mực.
Hiện giờ sắp bắt đầu giờ Tuất, thần kinh mỗi người đều cực kỳ căng chặt. Giữ một mảng yên tĩnh ấy, đột nhiên vang lên tiếng bước chân vô cùng rõ ràng.
Người đứng đầu áo xanh dẫn đầu trao đổi ánh mắt với người bên cạnh, linh lực bên cạnh đột nhiên hóa thành một lực đạo mãnh liệt lại vô hình, lập tức lao thẳng về người phía trước.
Người nọ rất nhanh phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng mà khiến bọn họ bất ngờ, kia không phải là một giọng nói của nữ mà là âm thanh thô lỗ của nam khác.
Tên dẫn đầu áo xanh thầm nghĩ không ổn, thu lại sát khí quanh người, nâng mắt nhìn qua.
Dưới ánh trăng dần dần sáng lên, cuối cùng cũng nhìn thấy bộ dáng của người mới tới.
Kia không phải là Ninh Ninh, cũng không phải là Hạ Tri Châu.
Khuôn mặt nam nhân nổi giận mày rậm mắt to, thân hình khôi ngô, vậy mà là…. Trâu Võ của Hạo Nhiên Môn!
*
Nếu muốn hiểu rõ mọi chuyện thì cần quay lại thời gian buổi chiều hôm nay.
Ngay lúc Dung Từ bôi thuốc tiến vào giấc ngủ.
“Ninh Ninh của ta, ngươi thật sự muốn giữ lại tên Mị Tu kia?”
Hạ Tri Châu ôm Kim Ngọc Lô, dùng truyền âm vào tai: “Hắn cao đẹp, nhưng dù sao chúng ta cũng không biết ngọn nguồn, lỡ như tiểu tử kia phá phỏng, âm mưu gây rối bản vẽ trên trời đâu?”
Không ngờ Ninh Ninh lại cười: “Bằng hữu, tự tin lên, xóa cái từ “lỡ như” kia đi.”
Hạ Tri Châu ăn nấm độc, ý thức vốn không rõ lắm, lúc này đột nhiên nghe được câu như vậy không khỏi ngẩn người: “Hả?”
“Đã xem 《Vô Gián Đạo 》 và 《Siêu Điệp Viên 》 chưa?”
Nàng dùng tay bắn đạn vào lò, phát ra âm thanh xẹt, Ninh Ninh cũng theo tiếng này mà cong khóe miệng: “Theo Hứa Duệ nói, Dung Từ là người thế hệ mới mạnh nhất ở Nghê Quang Đảo, địa vị trong môn phái và nhân mạch đương nhiên sẽ không thấp. Nghê Quang Đảo hành động theo nhóm, sau khi hắn bị thương nhưng không tìm tông mông cứu trợ mà ‘vô tình’ gặp chúng ta đến đây ——”
“Hơn nữa, thời gian và địa điểm gặp ngẫu nhiên lại vừa khéo như vậy, đúng lúc ta đến Thiên Tâm Thảo lại không hái được Chước Hỏa Quỳ.”
Hạ Tri Châu mở to hai mắt: “Vì thế hắn là gián điệp?”
“Đương nhiên rồi. Lúc Trâu Võ để ta luyện chế Chước Hỏa Quỳ ta đã nhận ra có người nhìn lén trong bóng tối. chắc chắn hắn đã biết được chân tướng, nên mới có thể đúng lúc xuất hiện ở bụi hoa Chước Hỏa Quỳ.”
Ninh Ninh gật đầu: “Lúc ấy ta mang Dung Từ về, khi tìm dược trong túi cho hắn đã lén bỏ vào một nhành hoa Chước Hỏa Quỳ vào trong. Nếu hắn làm loạn nhất định sau thừa dịp lúc chúng ta rời khỏi sơn động với Trâu Võ mà tìm kiếm Thiên Tâm Thảo trong túi.
Nàng ngáp một cái: “Sau đó ta quay về kiểm tra cái túi, quả thật Chước Hỏa Quỳ biến thành màu đỏ rất đậm. Nếu liên tục ở trong túi quần áo đáng nhẽ phải phai thành màu trắng thuần.”
“Vì thế trong lúc ngươi rời đi hắn đã mở túi ra.”
Hạ Tri Châu không nhịn được, cười thành tiếng: “Dung Từ tuyệt đối không thể ngờ, ngươi lại tương kế tựu kế, chuyển ngược cho hắn một quân. Lúc này không những không tìm được Thiên Tâm Thảo mà còn bại lộ thân phận không còn gì.”
“Người của Nghê Quang Đảo và Bát Quái Môn không có ý tốt, đương nhiên sẽ không có ý định từ bỏ. Nếu bọn họ đều coi chúng ta là dê béo đợi làm thịt, chi bằng….”
Nàng khẽ híp mắt: “Chúng ta lợi dụng ngược một ba, nhổ sạch lông cừu trên người bọn họ.”
Hạ Tri Châu ngay lập tức hăng hái: “Nhổ như nào?”
“Hạo Nhiên Môn quen đấu võ, đầu óc không xoay vòng được, trở ngại là có người xem trực tiếp ở ngoài bí cảnh, chắc chắn sẽ không chỉ huy cả đám đến cướp lấy. Nhưng nếu đơn độc đấu nhất định không thắng được chúng ta. Vì thế đối với bọn họ mà nói, nhẫn nại chờ đợi là cách tốt nhất, tùy thời tìm kiếm lỗ hổng.”
Ninh Ninh đặt viên đá nhỏ lên trên mặt đất: “Nghê Quang Đảo quen dùng kế phái một người nằm vùng. Mặc dù Thiên Tâm Thảo là mục đích chủ yếu, nhưng nếu làm thế nào cũng không tìm ra được nó giấu ở đâu, lúc này đột nhiên thấy chúng ta lại biết được một tuyệt thế trân bảo khác giấu dưới lòng đất ——”
Hạ Chi Châu cướp lời, đáp: “Vậy bọn họ chắc chắn sẽ di chuyển mục tiêu, đến nơi đó và trực tiếp cướp lấy!”
“Đúng. Chỉ cần bảo vật không thuộc quyền sở hữu của chúng ta, Nghê Quang Đảo liền có được quyền cướp lấy, cho phép với nhiều đôi. Vì để đánh bại chúng ta, đến lúc đó nhất định sẽ điều động rất nhiều nhân mã, cả tập thể đến núi U Lan.”
Ninh Ninh lấy một hòn đá khác, nhẹ nhàng chạm vào viên trước, phát ra một tiếng giòn vang: “Kết quả nơi đó hoàn toàn không có bóng dáng của bảo vật, thay vào đó trực tiếp chạm vào lửa giận ngút trời của Hạo Nhiên Môn —— khi đó sẽ như thế nào?”
Hạ Tri Châu liên tục vỗ tay, tấm tắc khâm phục: “Hollywood sẽ im lặng, Hoành Điếm sẽ phải rớt nước mắt. Ra mắt vở kịch hay!”
Một chiếc lưới dần dần mở rộng ra.
“Dung Từ không ngốc, muốn để hắn hoàn toàn tin tưởng chúng ta phát hiện tung tích của Thiên Hà Thạch thì phải lạt mềm buộc chặt.”
Ninh Ninh: “Lúc cảnh sát thẩm vấn có một chiêu trò, một người hát đỏ mặt, một người hát đen mặt. Đến lúc đó ngươi nhất định phải bày ra dáng vẻ vô cùng ác cảm, còn ta sẽ sắm vai thiếu nữ không biết gì bị nhan sắc mê hoặc, một bông sen đơn thuần không làm gì, để hắn tin rằng sự phản đối của ngươi là thật, mà còn có thể biết được vị trí chung chung của cái gọi là ‘Thiên Hà Thạch’.”
Hạ Tri Châu cười toe tóe “Sau đó thì sao?”
“Sau đó á, chúng ta giả bộ ‘Ôi trời không phải chúng ta không tin ngươi, chỉ là thứ này quá quý giá, thật sự không thể cho ngươi đi theo, vì thế ngươi tuyệt đối không thể đi theo chúng ta’, để hắn tin tưởng tuyệt đối thông tin này, ngay lập tức sẽ nói chuyện này cho Nghê Quang Đảo.”
Nàng mệt mỏi, uống một ngụm nước ấm, mím môi: “Thiên Hà Thạch chỉ có thể sáng lên lúc giờ Ngọ, Nghê Quang Đảo nhất định không nghĩ đến, ở bên kia chờ bọn hắn không phải là Thiên Hà Thạch, mà là người của Hạo Nhiên Môn.”
“Hạo Nhiên Môn?”
Hạ Tri Châu bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi muốn lấy Kim Ngọc Lô làm cái cớ, để bọn họ đến chỗ đó lúc giờ Ngọ?”
Giữa cuộc nói chuyện, một cơn gió xẹt qua ngọn cây, thổi lá cây xào xạc. Ánh nắng như trút xuống, lẳng lặng dừng trên gương mặt xinh đẹp vô hại của tiểu cô nương. Ninh Ninh cong khóe môi, trong thanh âm mang theo chút thần bí: “Không chỉ lừa bọn họ đến núi U Lan, ta còn có thể cướp lại được linh thực quý báu trong tay Trâu Võ.”
Thấy vẻ mặt của Hạ Tri Châu lại có người da đen hỏi chấm, nàng điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhẹ nhàng nở nụ cười: “Thật ra ngay từ đầu ta đã biết chỉ số thông minh của Trâu Võ, khả năng cao là hắn ta sẽ nhìn ra được chân tướng của cái lò. Cái lò chỉ là con mồi bên ngoài, cá lớn thật sự là, Hứa Duệ.”
Hạ Tri Châu hoàn toàn lờ mờ.
Chỉ sợ Trâu Võ nằm mơ cũng không ngờ được, Hứa Duệ tưởng chừng đã bán Ninh Ninh không còn mảnh nào thật ra lại gián điệp cực lớn.
Kẻ bị gián cho kẻ gián, ai có thể nghĩ được chứ.
“Mặc kệ Trâu Võ có phát hiện ra lò giả hay không, chỉ cần Hứa Duệ có thể làm bộ tức giận nói cho hắn ta Kim Ngọc Lô thật sự là trọ bịp, sau đó sẽ nói đầu đuôi gốc ngọn kế hoạch của chúng ta cho hắn ta ——”
Ninh Ninh đưa tay giơ một chữ số: “Trâu Võ có thể tin hắn sáu phần.”
“Sáu phần? Vậy phần còn lại đâu?”
“Muốn để hắn ta từ bán tín bán nghi đến không thể nghi ngờ thì chúng ta phải có một cuộc nội chiến.”
Nàng từ từ dựa vào thân cây, lấy tay quấn tóc thành vòng tròn: “Một khi Trâu Võ ‘vô tình’ phát hiện quan hệ của Hứa Duệ và chúng ta cũng không tốt thì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, theo bản năng sẽ sinh ra hảo cảm với hắn.”
Cuối cùng lúc này Hạ Tri Châu cũng nghĩ thông suốt: “Vì thế lúc ấy ngươi giận dỗi với Hứa Duệ vì Dung Từ là cố ý! Thật tuyệt, không chỉ để Dung Từ nghĩ ngươi thiên vị hắn mà còn có thể để Trâu Võ biết Hứa Duệ bất hòa với chúng ta!”
“Ta đã sớm phát hiện Trâu Võ đi theo chúng ta từ nơi Chước Hỏa Quỳ, vì thế đã truyền âm cho Hứa Duệ, nói hắn cố gắng thể hiện dáng vẻ phản đối Dung Từ gia nhập, tốt nhất có thể làm ầm lên với ta.”
Ninh Ninh gật đầu, đôi mắt cong lên vui vẻ: “Trâu Võ nhất định sẽ sắp xếp theo Hứa Duệ, cho ta một phần linh thực quý giá. Sau khi hoàn thành tất cả, chỉ cần mời các môn phát ở cùng nơi gặp mặt, đổ ít dầu vào lửa —— Hạo Nhiên Môn sẽ tin rằng Nghê Quang Đảo và chúng ta là một nhóm.”
Dừng một chút, khóe miệng càng đậm ý cười: “Tiếp tục, Trâu Võ có thể tận mắt thấy quan hệ của Dung Từ và chúng ta rất tốt. Ta là một thiếu nữ ngu muội giận dỗi với bằng hữu vì hắn đấy.”
Hơn nữa Dung Từ tuyệt đối không thể nghĩ rằng, gián điệp mình chuẩn bị kỹ lại trở thành nhược điểm có thể lợi dụng, khiến Hạo Nhiên Môn nghĩ Nghê Quang Đảo và đám người Ninh Ninh rất thân nhau.
Hạ Tri Châu thầm hô to: Tuyệt vời, tuyệt vời!
Vậy Tông Môn cũng nắm chắc thắng lợi, một người tưởng rằng có thể tàn nhẫn bắt chẹt bọn họ, người kia thì sắp giành được tuyệt thế trân bảo mà mừng rỡ như điên, lại tuyệt đối không đoán được, tất cả đều trong ván cờ.
Một trận chiến kinh điển này, người của Nghê Quang Đảo và Hạo Nhiên Môn nhất định sẽ đại thương nguyên khí.
Toàn bộ sức mạnh của họ vốn không mạnh, lại toàn bại trận này sẽ không có cách nào lại gây phiền toái cho Ninh Ninh được. Cái này có thể nói là trong điệp lại có điệp, kế phản gián, kế nội ứng, hai gián điệp, châm ngòi ly gián, mọi thứ đều có, vô cùng phấn khích.
Hạ Tri Châu tấm tắc khen ngợi: “Ngươi là tiểu Tom Cruise thời nay sao?”
“Ngại quá.”
Ninh Ninh rất ăn ý trả lời: “Ta là cảnh sát.”
*
Sẩm tối, núi U Lan.
Nhân mã hai đội ngơ ngác nhìn nhau, lấy linh khí của tên dẫn đầu đã bắn Trâu Võ một phát xanh cả mặt
—— Không, không có người ngoài biết tin của Thiên Hà Thạch sao? Sao bây giờ lại có người của Hạo Nhiên Môn thế này!
Biểu tình của Trâu Võ suýt âm u giống như chút nữa sẽ nổ tung, thầm siết chặt tay.
Hắn ta nghe Hứa Duệ nói xong, một canh trước đã đưa cây linh thực quý hiếm cho Ninh Ninh, cũng vừa thu được tin đã chạy đi, thông báo sắp đến núi U Lan.
Nhưng mà khi hắn ta đến nơi, người không có, bên tai đột nhiên vang lên một truyền âm nhập mật. Thanh âm Hạ Tri Châu mang đầy vẻ đắc ý: Không phải Hứa Duệ nói toàn bộ bí mật cho các ngươi à? Xin lỗi nhé, thật sự chúng ta không tìm thấy thứ quý hiếm. Cũng may Nghê Quang Đảo, chỉ cần mang một nửa linh thực chia cho bọn họ là có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề này.”
Tiểu tử thối kia thở dài, làm bộ không thể: “Ôi, một nửa thì một nửa, dù sao vốn dĩ cũng không phải đồ của chúng ta. Huynh đệ, bảo trọng nhé!”
Trâu Võ rất muốn giết người.
Mà bên kia, tên dẫn đầu mặc áo xanh cũng nhìn qua.
Truyền âm thuộc về Hạ Tri Châu vang ở bên tai, vừa thở dài vừa cười hoàn toàn xứng với kẻ hèn: “Sắp xếp người này nội ứng chỗ bọn ta? Sớm phát hiện rồi. Đám ngốc Hạo Nhiên Môn kia, chỉ cần đưa Kim Ngọc Lô cho bọn hắn liền bằng lòng hỗ trợ giáo huấn các vị. Ai nói bọn họ ngốc đâum chúng ta cũng đồng ý rồi.”
Tên kiếm sứ Hạo Nhiên Môn này!
Tên cầm đầu áo xanh siết chặt tay, lạnh giọng mở miệng: “Kim Ngọc Lô kia là giả, các ngươi còn không biết hả?”
Trâu Võ cực kỳ tức giận.
Đám người này sớm biết bọn họ bị lừa xoay vòng mà còn cùng Huyền Hư Kiếm kia thông đồng chỉnh bọn họ, lúc này đột nhiên nhận ra vấn đề….
Lại dám châm chọc ngay trước mặt hắn ta?!
“Đánh cho lão tử,” Trâu Võ tức giận chửi rủa, tàn ác đáp, “Ta đã sớm biết rồi! Nội ứng được sắp xếp ở bên đấy đã sớm nói cho ta!”
Tên dẫn đầu áo xanh hoảng hốt. Đã sớm biết? Đã sớm biết còn bao vây bọn họ với Huyền Hư Kiếm! Xem ra người này cũng không phải là bị lừa, mà bản thân đã muốn đuổi cùng giết tận bọn họ!!
“Đúng rồi, lần này Nghê Quang Đảo đến cướp Thiên Hà Thạch, có lẽ là điều động hơn tám phần người đi? Hơn nữa Dung từ vẫn nán lại ở chỗ chúng ta……”
Hạ Tri Châu cười hắc hắc: “Trong đại bản doanh của các ngươi, không biết còn lại mấy người? Ồ, không đúng, tin tức này chờ Ninh Ninh trở về tự nhiên sẽ nói cho ta biết.”
Bởi vì muốn cướp Thiên Hà Thạch, bọn họ chỉ phái một người canh giữ ở để bao vây hai bên trái phải mọi người.
Tên dẫn đầu suýt chút nữa phun một ngụm máu.
Cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận lại, kế phản gián lặng lẽ này, sao lại không đoán được —— đây lại còn ra điệu hổ ly sơn nữa!
Khốn nạn! Toàn bộ những lời dối trá này đều do những tên lừa đảo mang đến!
Tên cầm đầu áo xanh không nhịn được nữa, cả người run rẩy thốt lên: “Tên chiết tiệt, ta ○ cụ nhà ngươi!”
Sau đó đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của nam nhân trước mặt.
“Ngươi ○ cụ nhà ta?”
Trâu Võ cười lạnh một tiếng: “Ta trực tiếp giết ngươi!”
=========================
Ann: Chương này 8k5 chữ lận
Xem thêm...