“Ngươi hỏi Hạ sư huynh?”
Thiếu nữ vấn tóc mặc váy trắng buông trường kiếm trong tay ra, nghiêng người liếc mắt nhìn Ninh Ninh một cái. Nàng nhìn qua cùng lắm chỉ mới có mười sáu hay mười bảy tuổi, nhưng gương mặt lúc nào cũng cứng ngắc, bộc lộ vẻ trưởng thành và chín chắn không hợp tuổi.
Hạ Tri Châu là đồ đệ của Nãi Vân Trung Khách – Lý Vong Sinh, cùng với một vài đệ tử thân truyền khác ở Đan Vân Phong.
Em gái đang đứng trước mặt Ninh Ninh tên là Tần Xu, tuổi còn nhỏ không những đột phá lên Kim Đan kỳ, theo lời đồn đại rằng, cô nương này một ngày dành hơn phân nửa thời gian chăm chỉ luyện tập, là một tiểu bối cực kỳ xuất sắc.
“Hắn đang đối thơ với mọi người.”
Thanh âm của thiếu nữ vốn dĩ nhẹ nhàng mềm mại, lại bị nàng theo thói quen biến câu nói trở nên khô khan, có vài phần đáng yêu khó tả: “Ta có thể dẫn ngươi tới đó.”
Ninh Ninh mỉm cười gật đầu: “Đa tạ!”
Mùa hè ở Đan Vân Phong có cây to dày đặc, tre trúc bao quanh, biển rừng mênh mông tập hợp lại trở thành một khoảng trời xanh biếc, che lấp đi những dấu vết ở trên không.
Đi ngang qua các lâu viện là nơi ở của các đệ tử thân truyền. Đến dưới một gốc cây cổ thụ, những cành cây, cành lá xanh tươi che lấp đi mặt trời. Bên dưới những thân cây cao thẳng tắp, chính là bộ rễ đầy sức sống và mạnh mẽ của cây Ngọa Long Kình.
Có tốp ba tốp năm thiếu niên ngồi trên rễ cây, tất cả đều mặc bạch sam vấn tóc, quanh thân là kiếm khí như có như không. Bọn họ đang thảo luận mang vẻ khí thế ngất trời, Ninh Ninh không tiện đi lên đó làm phiền, vì vậy dừng chân lại, đứng cách đấy không xa mà chờ đợi cùng Tần Xu.
Trong đó có một người cười ha ha: “Bài thơ này của ta không tệ lắm đúng không? Nếu như không ai dám khiêu chiến, vậy thì hôm nay ta chính là người chiến thắng.”
Sau khi hắn nói xong, trên sân nhanh chóng vang lên những tiếng nói chuyện sột soạt. Có người cao giọng hét lên: “Gấp gáp cái gì? Tri Châu còn chưa đáp lại nữa mà.”
Tri Châu.
Ninh Ninh bị hai chữ này hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, trong lòng khẽ động đậy. Mắt liếc sang người kia, tầm mắt người nọ đang hướng về nào đó, nàng nhanh chóng chăm chú nhìn theo tầm mắt của hắn.
Cuối tầm mắt là một thiếu niên có vẻ ngoài tuấn lãng đang ngồi, lười biếng dựa vào thân cây. Đôi mắt đào hoa vô cùng thoải mái mà hơi nheo lại, phản chiếu lại sắc xanh của cánh rừng, tựa như một nụ hoa đang chúm chím nở.
Dáng vẻ của hắn lười nhác, nở một nụ cười đẹp trời sinh, khóe miệng giương lên tạo thành một độ cong tự nhiên, lúc này ý cười lại rộ thêm, càng có thêm vẻ nhàn nhã.
Nhìn phản ứng của người khác, vị Hạ Tri Châu này chắc hẳn làm thơ cũng không tồi.
“Vì tiêu đề bài thơ ngày hôm nay là Đan Vân Phong, ta đây sẽ làm trước một bài thơ.”
Đôi mắt của hắn sáng lên, khi nói chuyện thì ngồi thẳng người lên một chút, giọng nói thanh thúy hệt như tiếng trúc kêu.
Ninh Ninh ở Kiếm Tông lâu như vậy rồi, chiêu thức kiếm pháp học được không ít, vẫn là lần đầu nghe được chuyện đàm luận thơ từ ca phú của người khác, vì thế cũng nảy sinh một chút hứng thú, kiên nhẫn chờ hắn mở miệng.
Chỉ thấy Hạ Tri Châu ngẩng đầu nhìn lên một tầng núi non trùng điệp ở nơi xa, nhàn nhã lắc đầu: “Chúng điểu cao phi tận ——”
Ơ?
Ninh Ninh hơi sửng sốt.
Lời thơ này rất quen thuộc, nó chính là câu đầu tiên của bài “Độc tọa Kính Đình Sơn” của Lý Bạch.
Thế giới Tu Tiên này hoàn toàn hư cấu, không hề có điểm giao thoa nào với thế giới mà nàng đã từng sống, đáng lý không thể có khả năng xuất hiện một bài thơ giống hệt như thế. Cho dù Hạ Tri Châu có tài, mạch não của hắn cũng không thể giống hệt Lý Bạch như đúc.
Có lẽ chỉ có câu đầu tiên giống vậy, vừa lúc xuất hiện sự trùng hợp?
Ninh Ninh khẽ nhíu mày, kiềm chế sự hoang mang trong lòng, lại nghe thấy hắn tiếp tục nói: “—— Cô vân độc khứ nhàn. Tương khan lưỡng bất yếm, chỉ hữu Đan Vân sơn.”
Hay rồi, không phải trùng hợp ngẫu nhiên, thực sự đúng là “Độc tọa Kính Đình Sơn”.
Chỉ là sửa “Kính Đình” trong thơ gốc lại thành “Đan Vân”, trình độ đạo nhái y hệt như adidas với adadas.
Nhưng làm sao Hạ Tri Châu lại biết đến bài thơ này? Chẳng lẽ hắn…
Hắn cũng là người xuyên tới đây?
“Tương khan lưỡng bất yếm, chỉ hữu Đan Vân sơn. Thơ hay, thơ hay!”
Quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng, hai mắt tỏa sáng mà vỗ tay, nghiễm nhiên là dáng vẻ tiểu đệ tử mê muội: “Bài thơ này nghe qua có vẻ như bình đạm điềm tĩnh, kỳ thật động tĩnh tương sấn, tình cảnh giao hòa, chỉ vài ba câu đã phác họa ra sự tĩnh lặng cực hạn cùng với nỗi cô đơn tột độ, so với những bài thơ chỉ một mặt tả cảnh của chúng ta thật sự hay hơn rất nhiều.”
Nói xong còn không quên khen ngợi một câu: “Quả nhiên không hổ là ngươi, Hạ sư huynh!”
Ninh Ninh: “…”
Lý Bạch ở dưới chín suối nghe vậy chắc chắn sẽ cười. Thậm chí ông ấy còn cười thật to nữa cơ.
“Sau khi Hạ sư huynh xuống núi rèn luyện, cả người trưởng thành hơn rất nhiều.”
Một thiếu niên khác ngồi bên cạnh hắn mang vẻ mặt cực kỳ tò mò: “Sư huynh, ta nghe nói giang hồ nơi trần thế tùy ý tiêu sái, ngươi cảm thấy chuyện này như thế nào?”
“Giang hồ?”
Hạ Tri Châu cười nhẹ lắc đầu: “Chỉ cần là nơi có người ắt có ân oán, có ân oán tất sẽ thành giang hồ. Con người chính là giang hồ, Huyền Hư Kiếm Phái của chúng ta tất nhiên cũng là như thế.”
Quá thâm ảo! Quá thấu triệt! Không hổ là Hạ sư huynh!
Khi giọng nói vừa dứt, hắn lại thu hoạch thêm một đống fanboy fangirl ánh mắt lấp lánh.
Ninh Ninh: “…”
Ngươi có tin chỉ cần một giây Nhậm Ngã Hành với Lệnh Hồ Xung sẽ lập tức nhảy ra từ trong quan tài, dùng một chân đá thẳng vào mặt ngươi không?
Coi như nàng đã hiểu rõ.
Khó trách tác phong của Hạ Tri Châu như hạc trong bầy gà như vậy, đơn giản là vì rất có thể hắn cũng là một người xuyên không, không những phát huy cái khái niệm “Nghèo đến mức phải cạp đất ăn” ở hiện đại tới cực hạn, lại còn thu phục được vô số người hâm mộ nhỏ bằng việc trích ra mấy lời hay từ những bài thơ ở thế giới khác.
“Thơ văn của Hạ sư huynh vẫn luôn hay như vậy.”
Tần Xu nhìn thoáng qua biểu cảm không quá thích hợp của Ninh Ninh, chỉ cho rằng nàng cảm thấy kinh ngạc với tài văn chương xuất sắc của Hạ Tri Châu, vì thế cũng không có hỏi gì nhiều, ngược lại còn gọi to một tiếng: “Hạ sư huynh, có người tìm.”
Hạ Tri Châu quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt phức tạp của Ninh Ninh.
Đứng cách đó không xa là một tiểu cô nương lạ lẫm có vẻ ngoài mười phần xinh đẹp, mắt hạnh môi đỏ, tóc đen dài như dải lụa, khuôn mặt trắng sứ tựa như ngọc bị bóng cây bao phủ, lại có một tia nắng vụn vỡ rơi xuống ở đuôi mắt, tạo nên một vòng cung thuần khiết nhưng cũng đầy quyến rũ.
Một bộ váy dài màu tím nhạt đã phác họa ra dáng người kiều diễm, chỉ cần đứng bất động ở chỗ kia, cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của hầu hết mọi người.
Hạ Tri Châu nhanh chóng suy nghĩ qua một chút, cảm thấy bản thân quả thật chưa từng nhìn thấy gương mặt này bao giờ.
Hắn vốn hay thể hiện nhiều, ở Kiếm Tông danh tiếng cũng không nhỏ, mặc dù đúng là sẽ có một vài người nghe danh mà tìm đến một lần, nhưng xinh đẹp giống nàng như thế, vẫn là lần đầu tiên.
Thiếu niên chần chờ trong giây lát, từ trên thân cây nhảy xuống dưới, đi về hướng chỗ Ninh Ninh đang đứng: “Cô nương tới đây muốn tìm ta sao?”
Nếu tới đòi nợ, hắn chắc chắn không nói hai lời lập tức bỏ chạy.
Vất vả lắm mới tìm thấy được một người kế tục xã hội chủ nghĩa khác, Ninh Ninh nỗ lực giữ giọng nói bình ổn, tận lực không tỏ ra kích động quá mức: “Ta nghe nói Hạ sư huynh bác học đa tài, đối với việc đối thơ làm từ có thiên phú cực kỳ. Chi bằng ta ra một vế đầu tiên, sư huynh thử đối lại vế sau, có được không?”
Những lời này vừa nói ra, thiếu chút nữa khiến Hạ Tri Châu chạy đi.
Trời ạ, mặc dù hắn dùng những bài thơ cổ xưa lừa gạt không ít người, nhưng những thứ đó đối với mỗi người ở xã hội hiện đại đều biết đến theo một cách thông thường, chẳng tìm hiểu chuyên sâu, nên căn bản đáp không vào đề.
Thân là một con cá lọt lưới của chương trình giáo dục, có thể đọc “Độc tọa Kính Đình Sơn” cùng với “Tĩnh Dạ Tư” đã là điểm giới hạn cuối cùng của hắn.
Hắn vốn định lấy lý do thân thể không khỏe mà nhanh chóng rời đi, không nghĩ tới cô nương đứng đối diện kia mồm mép nhanh thật sự, dường như không hề chừa lại một ít cơ hội cho hắn, lần thứ hai lập tức mở miệng: “Vế đầu tiên của ta là ——”
Hạ Tri Châu nghe thấy nàng nói: “Kỳ vọng biến ngẫu nhiên.”
Kỳ vọng biến ngẫu nhiên.
Hắn sững sờ đứng tại chỗ, thiếu chút nữa nhận ra được năm chữ này đến tột cùng có ý nghĩa gì.
Qua một hồi lâu, cuối cùng hắn mới mở to hai con mắt, miệng há hốc đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào trong.
—— Là kỳ vọng biến ngẫu nhiên đó!
Đồng hương gặp đồng hương, hai người nước mắt lưng tròng!
Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, Ninh Ninh đã chứng kiến kỳ tích biến đổi sắc mặt trong lịch sử nhân loại.
Biểu cảm của Hạ Tri Châu giống như chiếc kính vạn hoa bị rơi vỡ, sau khi trải qua đủ kiểu dại ra, khiếp sợ, hoang mang cùng với xấu hổ, cuối cùng dừng lại ở sự phấn khích không một lời nào có thể diễn tả được.
Hắn kích động đến mức tấm lưng phía sau không ngừng run lên, run rẩy vươn đôi tay nắm chặt lấy bàn tay Ninh Ninh, vô cùng thành kính mà nói ra câu nói tựa như Kinh Thánh của nhân loại kia: “Kỳ vọng biến ngẫu nhiên, ký hiệu nhìn tứ phương.”
Cái nắm chặt tay này, giống như sao Hỏa đâm thẳng vào địa cầu, tàu Thần Châu số tám thành công kết nối Thiên Cung một, hoàn toàn có tư cách được ghi vào sử sách cá nhân của Hạ Tri Châu, muôn đời khó quên.
Hai mắt Hạ Tri Châu rưng rưng, trong giọng nói mang theo chút nức nở: “Một bóng ma, bóng ma chủ nghĩa cộng sản, đang ám ảnh ở Châu Âu.”
Ninh Ninh nhìn thẳng vào hắn không chớp mắt, rất có khí phách mà trả lời: “Phú cường dân chủ, văn minh hài hòa. Tự do bình đẳng, công chính pháp trị. Ái quốc tận tụy, trung thực thân thiện.”
Đúng là hai mươi bốn ký tự êm tai, đẹp đẽ biết bao.
Hốc mắt của Hạ Tri Châu phiếm hồng, giống như một Đảng viên cuối cùng cũng được đoàn tụ với tổ chức trong một vở kịch chiến tranh gián điệp, kích động đến mức thiếu chút rớt nước mắt tại chỗ: “Đồng chí! Ta chờ ngươi chờ đến mức hoa nở đều tàn!”
Ninh Ninh gật đầu: “Đừng sợ, ta sẽ làm cho ngươi một ly Cappuccino, chúng ta quyết chiến đến bình minh.”
=====
“Cho nên…” Ninh Ninh uống một ngụm nước: “Ngươi cũng bị hệ thống đưa tới chỗ này sao?”
“Đúng đúng đúng! Nhưng mà tình huống của ta không giống ngươi.”
Sau khi Hạ Tri Châu nghe nàng kể chuyện xong, lộ ra biểu cảm hiểu rõ: “Ngươi nói rằng ngươi đã đọc qua tiểu thuyết, lại còn biến thành nữ phụ của quyển sách, căn cứ theo cốt truyện không ngừng làm yêu —— nhưng từ trước đến nay ta cũng không hề biết có cuốn tiểu thuyết kia tồn tại.”
Thấy Ninh Ninh có chút hoang mang, hắn thấp giọng giải thích: “Ta chính là đi thẳng vào thời không này, thai xuyên. Từ khi sinh ra, trong đầu đã có âm thanh không ngừng nói với ta, được gọi là “Hệ thống đá mài dao”. Vì để nhi tử của thiên mệnh ở thế giới này được tôi luyện trong cực khổ, ta cần phải không ngừng làm chuyện xấu dựa theo chỉ thị của nó, hành động như một khối đá mài dao.”
Kỳ thật cũng không khác gì mấy so với nàng.
Hạ Tri Châu nói với dáng vẻ thích thú: “Nếu ngươi thật sự đã đọc qua tiểu thuyết có thể biết trước toàn bộ cốt truyện, vậy kết cục của ta như thế nào? Có phải trở thành một người đặc biệt kiêu ngạo và lạnh lùng, mỗi ngày thức dậy từ trên chiếc giường lớn năm nghìn mét vuông hay không?”
“Ngươi hầu như không xuất hiện quá nhiều trong tiểu thuyết.”
Ninh Ninh dừng một chút, trầm ngâm nói: “Ngươi là nhân tố không xác định, ngoài ý muốn bị hệ thống mang đến thế giới này, cho nên trong nguyên tác, tần suất diễn cực ít của nhân vật Hạ Tri Châu này cũng là điều đương nhiên —— dù sao nếu như không có hệ thống, ngươi cũng sẽ không cố ý khiêu khích nhân vật chính, ở tiểu thuyết gốc cơ hội tự nhiên lộ mặt ra cũng không nhiều lắm.”
Hạ Tri Châu trợn to cả hai mắt, giống hệt một người không quá thông minh lại còn thiểu năng trí tuệ, làm gì còn chút khí chất nhàn nhã đối thơ nào nữa.
Qua một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ mở miệng: “Cho nên lần này người mướn kẻ khác đi đánh Bùi Tịch chính là ngươi!”
Lời vừa thốt ra, biểu cảm trước mắt hai người đều là dáng vẻ tang thương, khóe mắt rưng rưng.
Hai mắt nữ phụ độc ác Ninh Ninh vô thần: “Ngươi cũng phải trả tiền thuốc men hay sao?”
Nam phản diện Hạ Tri Châu ôm ngực: “Ta đã bị ép khô đến tận giọt linh thạch cuối cùng khi còn làm hoa khôi. Ta thật sự không hiểu nổi, rõ ràng là muốn gây họa cho Bùi Tịch, vì cái gì kết quả người bị thương lại là chúng ta? Chúng ta rốt cuộc là sói xám, sói đỏ, hay là biệt đội hỏa tiễn vậy, thảm đến mức đáng thương.”
Quả nhiên.
Hai nhân vật phản diện tội ác tày trời nhìn nhau, mặt mày tái nhợt bất lực mỉm cười, có thành tích chính là số không tròn trĩnh như hột vịt lộn.
“Nhưng mà nhiệm vụ tiếp theo của ta đặc biệt ác liệt, trăm phần trăm xác định chắc chắn có thể thành công.”
Hạ Tri Châu thở dài, nói lời thề son sắt rồi nắm chặt nắm tay: “Hệ thống không cho ta tiết lộ thông tin, chờ sau buổi tối ngày hôm nay, ta sẽ nói chi tiết cho ngươi biết. Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt như thế, Bùi Tịch tất nhiên sẽ không có khả năng thoát khỏi, nếu lần này lại thất bại thêm một lần nữa, ta sẽ ăn luôn cái cốc nước này ngay tại chỗ!”
Ninh Ninh gật đầu: “Ngươi làm phản diện quả thật rất nghiêm túc. Có kỹ xảo gì để giành thắng lợi hay sao?”
“Đời trước ta đã từng học diễn xuất, nhập vai rất nhanh.”
Hạ Tri Châu ngây ngô cười ha ha, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Kỹ xảo thật sự không có, chỉ có thể nói nhiệm vụ lần này rất đơn giản, ta nghĩ khó có thể thất bại được.”
Ồ.
Ninh Ninh suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy ngươi có biện pháp kiếm tiền nào không?”
Đôi mắt Hạ Tri Châu bỗng chốc sáng rực lên: “Nói tới việc này, ta đã không còn phải mệt nhọc nữa! Ta nghe tỷ tỷ ở trong phòng bếp nói, trừ bên ngoài có ta ra còn có một cô gái cũng đi xin cơm, cô gái kia có phải là ngươi không?”
Ninh Ninh: “Đúng đúng đúng! Chính là ta!”
Vì thế hai nhân vật phản diện lớn nhất trong đầu và giữa cốt truyện đã gặp nhau, thảo luận rất lâu về việc làm thế nào trả hết khoản nợ, rồi sống một cuộc sống bình thường giống như một con người bình thường trên thế giới này.
Từ linh thạch cho đến Bitcoin, từ ăn mặc cần kiệm đến hệ số Engel, cảnh tượng cuối cùng phải nói là hai mắt đẫm lệ nắm chặt tay nhau, gần như không khác gì cảnh trong phim “Trở thành con nhà giàu”.
—— nam chính có tai họa gì đó, ví tiền phồng lên không thơm hay sao?
=====
Buổi tối, trước sân nhà Bùi Tịch.
Hạ Tri Châu âm thầm nắm chặt đồ vật trong tay, không bao lâu sau đã nhìn thấy Bùi Tịch trở về muộn.
Mặc dù hắn sau khi xuyên qua đã bị hệ thống trói định, nhưng nhiều năm trước cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng Bùi Tịch, gần đây mới bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.
Ninh Ninh nói hắn là nam chính của truyện huyền huyễn sảng văn, Hạ Tri Châu nghĩ trăm lần cũng cảm thấy khó hiểu.
Dựa trên kinh nghiệm đọc truyện của hắn, dáng vẻ của các nhân vật nam chính thông thường toàn là thanh tú cùng với tính cách ổn trọng, đâu có giống như Bùi Tịch vậy, toàn thân đều tản ra lệ khí người sống chớ tới gần, còn xinh đẹp đến mức gần giống như yêu nghiệt.
Đừng nói là nam chính, nói hắn là Boss cuối cũng sẽ có người tin.
Mặc kệ! Cho dù Bùi Tịch có đáng sợ như thế nào, thân là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa hắn sẽ không dễ dàng lùi bước! Ánh sáng của chính đạo vĩnh viễn chiếu sáng khắp nơi trên mặt đất!
“Bùi Tịch sư đệ.” Hạ Tri Châu làm tốt công tác xây dựng tư tưởng trong đầu mình, phát huy hết khả năng diễn xuất chuyên nghiệp của bản thân, nỗ lực tạo ra hình ảnh một nhân vật phản diện nham hiểm: “Ta tên là Hạ Tri Châu, hôm nay tới gặp ngươi… Là muốn cho ngươi xem một thứ. Không cần lộn xộn, bị thương sẽ không tốt lắm đâu.”
Làm tốt lắm! Tiếp tục giữ vững phong độ như vậy, Hạ Tri Châu ngươi chính là Oscar ảnh đế của Tu chân giới!
Bùi Tịch nhàn nhạt liếc hắn một cái, không để ý lắm, lập tức đi thẳng ra cửa sân.
Hạ Tri Châu đương nhiên không cho, một phen nắm chặt lấy ống tay áo của hắn: “Ta sinh ra trong thế gia hàng ma, bẩm sinh có được nhận thức cao đối với Ma tộc. Gần đây có đi ngang qua nơi này, vậy mà lại phát hiện ra ma khí cực kỳ nồng đậm —— không biết Bùi Tịch sư đệ có định giải thích một vài câu hay không?”
Nói xong nhịn không được mà nghĩ thầm, phong thái diễn xuất này đúng là một kiếm khách thuần 24K, không nói tới Bùi Tịch, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà muốn đấm bản thân một quyền.
Thiếu niên mặc hắc y vừa bước một chân qua cửa nghe thấy thế thì quay đầu lại, đôi mắt một màu đen kịt tràn ngập u ám, phảng phất như nước sâu trong đầm lầy, giống như có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.
Hạ Tri Châu không có chút tiền đồ nào cảm thấy túng quẫn.
Ngay sau đó ngẩng đầu lên giả bộ bình tĩnh, từ trong người lấy ra một cây đao nhỏ cán dài màu đen tuyền, khóe miệng nở một nụ cười cứng ngắc: “Đây là vật gia truyền của Hạ gia ta, tên gọi là Phá Ma đao. Nếu dính phải máu tươi của Ma tộc, lập tức phát ra âm thanh thanh thúy rõ ràng.”
Hắn liếc mắt nhìn lời kịch do hệ thống đưa ra: “Ta đã để ý tới ngươi từ lâu rồi, có nằm mơ cũng không ngờ tới được bên cạnh ngươi có ma khí tồn tại, Bùi sư đệ. Có muốn biết lúc nó hoàn toàn đi vào trong cơ thể của ngươi, nhấm nháp từng giọt máu… Sẽ là cảnh tượng tuyệt vời đến mức nào hay không?”
Vừa nói xong, hắn đột nhiên rút đao ra, đâm thẳng vào cổ tay của Bùi Tịch.
Đây chính là nhiệm vụ của Hạ Tri Châu.
Lấy thân phận làm truyền nhân của gia tộc đuổi ma phát hiện ra ma khí, dùng Phá Ma đao đâm vào cơ thể của Bùi Tịch. Dựa theo cốt truyện mà hệ thống đưa cho, hiện tại thì ma khí đang ẩn nấp trong thân thể Bùi Tịch, sẽ không bị kiểm tra rồi phát hiện ngay từ đầu, chính vì thế hắn chỉ còn cách chật vật nhận sai, không cam lòng mà rời khỏi nơi này.
Vô cùng đơn giản, chỉ cần một lần thôi ——
Thôi được rồi, Hạ Tri Châu rút lại mấy lời nói trên.
Mặc dù nghe qua có vẻ đúng, nhưng Bùi Tịch cũng không phải cừu non để mặc người khác xâu xé, mà là một con sói cô độc cực kỳ hung dữ! Hệ thống ngươi đúng là đồ ngốc! Lại hố hắn như thế!
Phá Ma đao chưa kịp ra khỏi vỏ, tay của hắn đã bị Bùi Tịch dùng sức bắt lấy, sau đó đột nhiên vặn lại một cách thô bạo.
Xương cốt thiếu chút nữa bị trật, Hạ Tri Châu đau đến mức hít hà một hơi, tiểu đao trong tay ngay sau đó rớt xuống mặt đất, phát ra một âm thanh thanh thúy vang vọng.
“Muốn động tới ta, cũng phải có năng lực đó.”
Thiếu niên mặc hắc y cười lạnh, nhưng trong con ngươi lại không có chút ý cười nào, giống như sương tuyết đọng lại giữa mấy ngày trời đông. Giọng điệu của hắn trào phúng, lại thong thả ung dung: “Hạ sư huynh, không cần phải xen vào việc của người khác.”
Hạ Tri Châu muốn khóc.
Kiếp trước hắn vì gặp phải tai nạn xe cộ mà qua đời, vì muốn được sống thêm một lần nữa, mới tiếp nhận nhiệm vụ làm đá mài dao này. Khi đó hắn còn trẻ, trong lòng tràn ngập vui mừng suy nghĩ, chẳng phải chỉ là huấn luyện một thằng nhóc đáng thương thôi sao, so với việc nuôi một đứa con trai cũng không khác cho lắm.
Nhưng mà Bùi Tịch đâu giống nhãi con.
Tên tiểu tử thối này còn đáng sợ hơn so với hồn ma tổ tiên thế gia của hắn, đối đầu với hắn ta, quả thực sống không bằng chết.
Nhưng hắn vẫn cố tình đi theo cốt truyện mà hệ thống đưa cho, biểu cảm vô cùng tà mị nhướng mày điên cuồng: “Phải vậy không? Ngày hôm nay ta cũng muốn kiểm tra điều đó cho rõ ràng!”
—— Hệ thống ngươi có cần phải nhấn mạnh bốn chữ [Tà mị cuồng luyến] kia không! Nó cần thiết sao!
=====
Ở bên kia Hạ Tri Châu với Bùi Tịch đang chiến đấu với nhau, lúc này bên trong Thái Huyền Phong Thanh Tiêu Điện, chưởng môn và chư vị trưởng lão đã tập hợp lại.
Cuộc tỷ thí để đi tới Tiểu Trọng Sơn bí cảnh đã hạ màn, thông qua việc quan sát linh lực cùng với kiếm thuật của các đệ tử, Huyền Hư Phái cần phải chọn ra hơn mười người xuất sắc trong số đó, đại diện môn phái đi tới bí cảnh để rèn luyện.
Bây giờ đúng là thời điểm để lựa chọn.
Thiên Tiện Tử thản nhiên mà ngồi: “Các đệ tử của ta biểu hiện đều không tồi, các ngươi cứ chậm rãi chọn, ta bầu phiếu tất cả cho bọn hắn.”
Sư Tĩnh Y liếc mắt trừng hắn một cái: “Hồ nháo.”
Trưởng lão chi nhất Lý Vong Sinh cả ngày bình thường du sơn ngoạn thủy không thấy được người, hôm nay người thay thế hắn tới bỏ phiếu, chính là đệ tử thân truyền Tần Xu.
Đối mặt với đông đảo tiền bối, Tần Xu vậy mà không lộ ra chút biểu cảm khiếp sợ nào, chỉ trầm giọng thuận miệng nói: “Nói tới đệ tử của Thiên Tiện trưởng lão… Hạ sư huynh hình như đang tỷ thí với Bùi Tịch.”
Thiên Tiện Tử nhướng mày: “Hạ Tri Châu? Với đức hạnh kia của hắn, vậy mà cũng chủ động tìm người tỷ thí?”
“Sau khi ta luyện kiếm xong có đi ngang qua sân viện của Bùi Tịch, thấy Hạ sư huynh với hắn đang ở cạnh nhau.”
Tần Xu nghiêm nghị trả lời: “Trong tay sư huynh có nắm một vật màu đen vừa dày vừa thô, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm một mình, nói hôm nay nhất định phải làm cho Bùi Tịch phục tùng hắn.”
Thiên Tiện Tử mới uống một hớp nước trà thiếu chút nữa đã phun ra: “Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì? Vừa dài vừa thô là cái gì cơ?”
“Sư đệ, đừng có suy nghĩ lung tung.”
Vẻ mặt của Kỷ Vân Khai có chút kiềm chế, cố gắng loại bỏ một vài ý nghĩ xấu xa nào đó ra khỏi đầu, ngữ khí bình tĩnh và chậm rãi: “Ngoại trừ đồ vật kia, ngươi còn nhìn thấy cái gì không?”
“Hạ sư huynh chặn Bùi Tịch ở trước cửa.”
Tần Xu nỗ lực nhớ lại: “Nói không cần lộn xộn, nếu không sẽ bị thương.”
Sắc mặt của các trưởng lão nhất thời trắng một loạt.
“Còn nói hắn để ý tới Bùi Tịch rất lâu rồi, hàng đêm nằm mơ đều sẽ mơ thấy. Lúc này cuối cùng cũng có thể mang đồ vật kia tới tìm hắn, nếu nó hoàn toàn đi vào trong cơ thể hắn rồi đổ máu, không biết được cảnh tượng lúc đó sẽ đẹp đến cỡ nào —— lúc sau ta đã rời đi rồi.”
Sắc mặt của các trưởng lão từ trắng chuyển thành xanh.
Tần Xu cả kinh, không chút che giấu nào lập tức hỏi: “Sư bá, đồ vật kia ta chưa có gặp qua bao giờ, là pháp khí gì sao? Vì sao Hạ sư huynh lại muốn dùng pháp khí chinh phục Bùi Tịch? Chinh phục như thế nào? Vì sao cảnh tượng nếu thấy máu lại trở nên mỹ diệu?”
Các trưởng lão…
“Đừng nói nữa, Tiểu Xu Nhi!”
Sư Tĩnh Y không thể nghe được nữa, bước tới một tay che lại miệng của Tần Xu, một tay ôm nàng vào trong lưng: “Hãy quên những hình ảnh đó đi! Ngươi đã chịu khổ rồi!”
Tần Xu: “?”
“Dừng dừng dừng, không thể có khả năng.”
Thiên Tiện Tử uống một hơi cạn sạch ly trà nóng: “Hạ Tri Châu với ta đều là bằng hữu nghèo khổ, ta biết rõ phẩm hạnh của đứa trẻ đó, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện như thế này.”
“Phải hay không phải, cứ coi Khuy Thiên Kính sẽ biết.”
Sư Tĩnh Y nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tần Xu: “Tiểu Xu Nhi đã bị hại, nếu là Bùi Tịch cũng như vậy…”
Chưởng môn nhân Kỷ Vân Khai trầm mặc một lúc lâu, mới gật đầu.
Khuy Thiên Kính là một trong những pháp khí của Huyền Hư Kiếm Phái, có thể hiển thị khung cảnh ở mọi ngóc ngách trên lãnh thổ của Kiếm Tông. Hiện giờ Khuy Thiên Cảnh đã mở ra, trực tiếp chuyển cảnh tới trước cửa phòng Bùi Tịch.
Chư vị ở đây đồng thời hút phải một hơi lạnh.
Chỉ thấy Hạ Tri Châu quần áo lộn xộn mà ngã vào cửa, vẻ mặt Bùi Tịch đứng một bên lạnh lẽo, đang muốn xoay người rời đi.
Trước đó hiển nhiên người đã bị đánh, chật vật chống dựa lên ván cửa để đứng lên, biểu cảm mười phần dữ tợn: “Lần này coi như ngươi gặp may mắn… Về sau đừng để bị ta tóm được, đảm bảo ngươi sẽ được ăn quả ngọt!”
Sư Tĩnh Y nghiến răng, che lại lỗ tai của Tần Xu.
Lại còn có lần sau!
Thấy Bùi Tịch không để ý tới mình, hắn cảm thấy không phục mà kêu lên: “Chẳng qua chỉ là một đứa con hoang từ trong núi đi ra, cứ coi như ta không trị được ngươi, thì cũng có toàn bộ người Hạ gia đứng sau lưng ta!”
Thiên Tiện Tử tấm tắc thở dài.
Còn muốn sử dụng thế lực trong nhà để khiến cho đồ đệ nhà hắn khuất phục? Xem thử cha mẹ ngươi có đánh gãy chân tiểu tử nhà ngươi hay không.
“Hạ gia thì sao.”
Bùi Tịch nghe vậy chỉ cười lạnh, âm u dệt thành mây dày dưới đáy mắt: “Vô duyên vô cớ làm tổn thương người vô tội, đây chính là đức hạnh của đại thế gia sao?”
Kỷ Vân Khai xuất thân từ thế gia đại tộc nắm chặt tay.
Đương nhiên không phải! Chỉ là đầu óc của tên tiểu tử Hạ Tri Châu kia có vấn đề mà thôi!
Bị đáp trả một cách không thương tiếc, gương mặt Hạ Tri Châu đỏ bừng lên: “Ngày hôm nay người dám phản kháng ta… Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta muốn người phải quỳ gối dưới thân ta mà xin tha! Bùi Tịch ngươi phải nhớ ta cho kỹ!”
Tai của Chân Tiêu kiếm tôn đỏ lên.
Quỳ dưới thân… Xin tha.
Ôi, nghe thôi đã thấy không khỏe.
Màn đêm trong Khuy Thiên Kính u ám, Bùi Tịch rảo bước đi vào trong viện, trước khi đóng cửa quay người nhìn lại một chút, khóe miệng câu lên tạo thành một vòng cung lười biếng:
“Trước đó ngươi nên buộc lại dây thắt lưng của mình đã, Hạ sư huynh.”
Hạ Tri Châu lúc này mới phát hiện đai lưng ở phía trước trong lúc đánh nhau đã bị rơi ra, quần rộng lỏng lẻo quả thật không ra gì.
—— Nhưng làm gì có phản diện nào lại kéo quần lên trong lúc giằng co chứ, nếu không thì cũng quá mất mặt.
Vì thế hắn hừ lạnh một tiếng, nở một nụ cười cứng rắn, nhướng mày lên trông rất có khí chất của tổng tài bá đạo: “Thế thì sao, chẳng lẽ Bùi sư đệ thẹn thùng không dám nhìn?”
Quả nhiên là người có đủ dầu để ăn với cơm.
Bên trong Thanh Tiêu Điện yên tĩnh đến mức giống hệt như nghĩa trang.
Rất nhiều cặp mắt cùng nhìn vào mặt kính, chỉ thấy gương mặt bị phóng to vô hạn của Hạ Tri Châu.
Hắn nở một nụ cười tà mị cuồng quyến, thanh âm vang vọng khắp đại điện: “Ngươi là con mồi của ta, vĩnh viễn trốn không thoát được đâu. Ha ha, ha ha ha ha!”
Cái này cũng biến thái quá rồi.
Tập thể các trưởng lão đều trầm mặc, không ai lên tiếng nữa.
Cuối cùng vẫn là chưởng môn Kỷ Vân Khai đánh vỡ sự yên tĩnh, ngập ngừng nói: “Trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện… Đừng đánh chết nó.”
Màn đêm buông xuống, đệ tử môn hạ của Lý Vong Sinh là Hạ Tri Châu bị truyền vào Thanh Tiêu Điện.
Cùng lúc đó tin tức thứ nhất đã lan truyền đi nhanh chóng, thịnh hành khắp môn phái:
Khiếp sợ! Hạ Tri Châu cưỡng cầu Bùi Tịch thất bại, thế nhưng lại thẹn quá hóa giận muốn ép người! Cái này rốt cục là đạo đức suy đồi hay là do nhân tính vặn vẹo, mắt không thấy, tai không nghe!
—— Nghe nói khi bị người qua đường phát hiện, chiếc dây thắt lưng màu đỏ quýt của Hạ Tri Châu còn đang treo trên đầu cái người điên cuồng kia!
Khi nhìn thấy tin tức này trên truyền tin phù bát quái, Ninh Ninh sửng sốt một lúc.
Không thể nào.
Hạ Tri Châu, hắn từng nói “Nhiệm vụ này không có khả năng thất bại”…
Chính là cái này sao?
Không hổ là người đàn ông từng là hoa khôi, quá mạnh mẽ.
Ghi chú:
- Độc tọa Kính Đình sơn (Lý Bạch)
Chúng điểu cao phi tận,
Cô vân độc khứ nhàn.
Tương khan lưỡng bất yếm,
Chỉ hữu Kính Đình san (sơn).
Dịch nghĩa Bầy chim bay đi hết,
Đám mây lẻ một mình lững lờ.
Nhìn nhau mãi không chán,
Chỉ có núi Kính Đình.
(Năm 753)
- “Chỉ yếu hữu nhân đích địa phương tựu hữu ân oán, hữu ân oán tựu hội hữu giang hồ, nhân tựu thị giang hồ” – Tiếu ngạo giang hồ (tác giả Kim Dung)
Edit: Chỉ cần là nơi có người ắt có ân oán, có ân oán tất sẽ thành giang hồ. Con người chính là giang hồ.
Nhậm Ngã Hành với Lệnh Hồ Xung đều là nhân vật trong tiểu thuyết “Tiếu ngạo giang hồ”.
- Tĩnh Dạ Tư: tên một bài thơ khác của Lý Bạch.
- Kỳ vọng biến ngẫu nhiên, ký hiệu nhìn tứ phương: (hình như) một mẹo trong biến ngẫu nhiên của môn xác suất.
- Tàu thần châu 8 kết nối thiên cung 1: nói tới sự kiện Tàu Thần Châu 8 (Shenzhou VIII) sau gần hai ngày bay trong không gian đã lắp ghép thành công với mô-đun Thiên Cung 1 (Tiangong-1) vào lúc 0 giờ 36 phút rạng sáng 3.11.2020 (giờ VN) khi cả hai đang ở trên quỹ đạo cách bề mặt Trái đất 343 km.
- Một bóng ma, bóng ma chủ nghĩa cộng sản, đang ám ảnh ở Châu Âu: nguyên văn là “Một bóng ma đang ám ảnh châu âu: bóng ma chủ nghĩa cộng sản ( trích trong tuyên ngôn của đảng cộng sản của Các-mác và Ăngghen)
- Sói xám sói đỏ: là nhân vật trong phim cừu vui vẻ. Biệt đội hỏa tiễn là nhân vật trong phim Pokemon. Cả hai đều là nhân vật phản diện và cũng hay gặp xui xẻo không kém.
Xem thêm...