Editor: Châu Chăm Chỉ
Beta: JessHee
Sào huyệt của Âm Sơn quỷ mẫu được giấu bên dưới Trích Tinh Các. Ninh Ninh đi từ tầng cao nhất xuống, cầu thang xoay quanh như không có điểm cuối.
Nơi đây lầu các nối nhau, người người nhộn nhịp, âm thanh của nam nữ cười nói lan xa, quả nhiên là phong cảnh chốn phồn hoa, Quỳnh Lâu ngọc điện.
Nhưng khi một mình đi giữa nơi đây lại luôn cảm thấy một cỗ sát khí vô hình khiến người ta không thể bình tâm.
Ánh nến hai bên hành lang hết sáng lại tắt, cứ như có yêu ma quỷ quái đang giương nanh múa vuốt, quất vàng ánh nhuận như nước nuốt hết thân ảnh thiếu nữ.
Ánh sáng không ngừng lay động chiếu vào từng nét chạm trổ trên tường. Từng gương mặt như si như say hiện lên lúc ẩn lúc hiện, chẳng giống con người đang vui vẻ mà cứ như quỷ đói.
Ninh Ninh chậm rãi trở về theo cầu thang. Chắc hẳn Âm Sơn quỷ mẫu đã nhận ra có con rối bỏ mình, phái những con rối khác đi tìm kiếm thực hư.
Nàng đã rời khỏi nhã gian từ sớm. Trong lâu đông như trẩy hội, ồn ào huyên náo. Khiến cho quỷ mẫu khó lòng tìm ra kẻ gây tội.
… Ninh Ninh quyết định tìm nàng ta trước.
Mật đạo bên dưới một hầm ngầm nào đó. Ninh Ninh đối chiếu với nguyên văn tìm ra một thông đạo bí mật. Nháy mắt cánh cửa mở ra đã ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.
Nàng hơi nhíu mày, vẻ mặt không quá chán ghét, thở nhẹ một hơi rồi xoay người vào địa đạo.
Ban đầu, địa đạo rất hẹp, hành lang tối tăm không chút ánh sáng. Cũng may năm giác quan của kiếm tu hơn người, cho dù tối đến mức không nhìn rõ năm ngón tay, cũng có thể miễn cưỡng thấy rõ con đường phía trước.
Càng đi sâu vào căn hầm lại càng rộng.
Vài chiếc đèn Trường Minh treo hai bên thông đạo nhìn như ánh lửa ma trơi. Màn đêm xung quanh cũng bị đẩy ra xa, ánh đèn không ngừng khiến người ta kinh sợ, thêm cả cảm giác sát khí xung quanh.
Thông đạo chật chội đột ngột mở rộng, phía cuối là một hang động rộng lớn hình giọt nước. Chính giữa huyệt động là một sinh vật nửa người nửa nhện.
Đó chính là Âm Sơn quỷ mẫu tiếng tăm lừng lẫy.
Nghe thấy có tiếng bước chân, đôi mắt vô thần của quỷ mẫu mở ra. Đầu cũng ngước lên phát ra tiếng kêu răng rắc.
Đây là quái vật với thân thể khổng lồ. Tuy nửa trên là mỹ nhân không khác người thường nhưng nửa dưới đã chiếm hơn phân nửa huyệt động. Trông có vẻ mập mạp quỷ dị. Tóc đen thả dài uốn lượn như con rắn nước. Tám cái chân nhện sắc bén như dao, ẩn chứa kịch độc. Chỉ cần dính một chút là có thể đi gặp Diêm Vương ngay.
Càng khỏi bàn đến thực lực mạnh mẽ của nàng ta. Sau nhiều năm hấp thu tinh nguyên của Trích Tinh Các, vết thương đã khỏi hơn phân nửa.
“… Ngươi?”
Gương mặt này không tràn đầy mị khí như nàng. Giọng nói của Âm Sơn quỷ mẫu khàn khàn như bà lão: “Là kiếm tu?”
Ninh Ninh không e dè để lộ Tinh Ngân kiếm bên hông, hơi mỉm cười: “Đúng.”
Nàng đối mắt với nàng ta: “Nghe nói thực lực của Âm Sơn quỷ mẫu mạnh mẽ, sao lại lưu lạc đến nỗi đi trộm tinh nguyên thế này? Trích Tinh Các này cũng không phải thuộc về các hạ, không sợ bị chính chủ phát hiện sao?”
Quỷ mẫu cười lạnh, tơ nhện cũng theo đó mà rung động: “Tinh nguyên ta thích thì ta lấy. Ta muốn đến Trích Tinh Các thì đến, chẳng lẽ lại sợ quái vật kia!”
“À!”
Ninh Ninh nhướng mày: “Các hạ bị trọng thương, chỉ sợ không có sức đánh trả thôi.”
“Buồn cười! Hiện giờ ta mới là chủ nhân của nơi này. Yêu nữ kia tự cho là đã khống chế được toàn cục, không ngờ hơn phân nửa tiểu yêu ở đây đã trở thành con rối của ta rồi. Đợi thực lực của ta hồi phục, ta sẽ đoạt lấy Trích Tinh Các từ trong tay ả ta.”
Lời nói của Ninh Ninh làm người kia giận một chút, tơ nhện rung lắc kịch liệt: “Làm sao, một kiếm tu nho nhỏ mà dám nghi ngờ năng lực của ta?”
Tơ nhện ầm ầm đâm xuống như mũi dao, dệt thành thiên la địa võng lao về phía thiếu nữ.
Ninh Ninh vẫn chưa né tránh…Lại có một cỗ lực vô hình đánh bay mạng nhện kia.
“Nghi ngờ năng lực của ngươi không phải là ta.”
Nàng cười khẽ, lùi sang một bên, giọng nói mang theo vài phần cung kính: “Phu nhân, ngài nghe thấy rồi chứ?”
Âm Sơn quỷ mẫu chấn động cả người. Bên trong thông đạo đen tối, một bóng người váy trắng chậm rãi xuất hiện, màu trắng thuần như cắt qua lợi kiếm màu đen chặt đứt bầu không khí âm u trước mặt.
Cũng có thể nói không khí càng thêm căng thẳng.
Bạch Cốt phu nhân váy trắng tóc đen, băng cơ ngọc cốt, bầu ngực lộ ra một nửa, áo trắng bay bay giống sương mù, từ từ xuất hiện như người trong tranh.
Nhưng khi nàng lạnh lùng mở miệng lại là một cảnh tượng khác.
Chỉ thấy Bạch Cốt phu nhân nhíu mày, phát ra tiếng cười nhạt: “Ta đang tự hỏi sao mấy ngày gần đây lại ngủ không ngon giấc, thì ra là có con gà rừng mặt dày ở đây trộm tinh nguyên của lão nương. Ngươi xứng sao? Cái miệng nho nhỏ thì nên nói lời dễ nghe, đừng học sủa như chó. Để xem lão nương có đánh gãy chân ngươi không!”
Trộm đồ bị người ta bắt quả tang thật sự không phải chuyện hay.
Tuy Âm Sơn quỷ mẫu hơi hốt hoảng nhưng vẫn mạnh miệng: “Thế thì đã sao, hay ngươi muốn liên thủ với tên kiếm tu yếu đuối đó đánh ta?”
Rõ ràng kiếm tu kia định làm ngư ông đắc lợi, chờ hai nàng sức cùng lực kiệt thì hốt một mẻ lưới.
Chỉ cần Bạch Cốt không ngu thì sẽ liên thủ với nàng giết tên kiếm tu kia trước.
Hừ, muốn đầu với nàng sao? Không có cửa đâu.
Hôm nay mình phải lấy được cái đầu trên cổ tên kiếm tu kia! Âm Sơn quỷ mẫu nói xong, Bạch Cốt chỉ nghe chứ không hề biến sắc.
Nhưng Ninh Ninh lại nhẹ giọng cười, xé lớp da trên mặt xuống, lộ ra bộ mặt thật.
Vậy mà lại là… một người trông quen quen, nhưng lại không nhớ tên.
Trên người đối phương không có hơi thở con rối nhưng Âm Sơn quỷ mẫu cũng không chắc mình đã thi thuật trên người này chưa.
Những yêu ma nàng đã khống chế quá nhiều, không nhớ nổi tên và hình dáng. Sai một nước rồi.
Thì ra người này giả dạng kiếm tu, mục đích thật sự của các nàng ta…
Là để tra ra mình!
“Không thể nào!” Âm Sơn quỷ mẫu tức muốn hộc máu: “Rõ ràng trên người ngươi có bội kiếm của kiếm tu. Có một con rối của ta đã bị giết, là ngươi làm, không thể sai được!”
“Hôm nay có vài kiếm tu vào đây, ai mà biết là ai giết.”
Triều Nhan vụng về cầm kiếm như con nít, tò mò sờ sờ hoa văn: “Kiếm tu ta tiếp uống rượu quá nhiều, vô tình nói ra mục đích họ đến đây là để tiêu diệt Âm Sơn quỷ mẫu… nhưng cũng phải cảm ơn nàng ta. Nếu không chúng ta cũng sẽ không thể phát hiện ra kẻ trộm trong lâu.”
Nàng dừng một chút, nhún vai: “Còn thanh kiếm này? Ta chỉ ăn trộm của nàng ta khi nàng ta say rượu, nếu không làm sao có thể lừa được ngài đây, Âm Sơn quỷ mẫu.”
“Ngươi!”
Vậy mà lại bị con tiểu yêu thấp kém này lừa, Âm Sơn quỷ mẫu tức run cả người nhưng chỉ có thể thốt ra mấy chữ: “Ta giết ngươi!”
Mùi tanh trong gió nổi lên. Tơ nhện đánh tới, lộ ra vệt máu bị giấu ở bên trong.
Mùi hôi tanh ngày càng nồng, đèn Trường Minh chập chờn, gió mạnh xẹt qua.
Triều Nhan không dám tin lùi bước, bị đánh bay lên vách đá.
“Đáng giận, một kích này.”
Nàng không còn sức đứng dậy, nằm một bên như con cá chết, run rẩy chỉ tay vào Âm Sơn quỷ mẫu: “Nhìn như không có gì nhưng lại giấu độc, độc đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng của ta rồi. Không hổ là Âm Sơn quỷ mẫu, thật ngoan độc!”
Âm Sơn quỷ mẫu: “…?”
Cư nhiên còn tự hiểu lấy mà tâng bốc nàng, quả nhiên là khôn lỏi! Nhưng lần này nàng còn chưa kịp dùng sức mà! Cái gì mà “Nhìn như không có gì nhưng lại giấu độc”, thật sự chỉ là một cơn gió thôi!
Triều Nhan không màng ánh mắt khiếp sợ của nàng ta, nói xong quay đầu nhìn Bạch Cốt phu nhân, hơi thở mong manh: “Phu nhân, người nhất định phải diệt trừ yêu quái này… cứu tỷ muội trong lâu… A! Đau quá!”
Chưa dứt lời, đầu đã nghiêng sang một bên, mắt nhắm nghiền.
Chết rồi? Âm Sơn quỷ mẫu kinh ngạc.
Nhất định là tiện nhân này cố ý diễn kịch! Sao có thể vô liêm sỉ đến vậy! Trên đời sao có thể có người vô liêm sỉ đến vậy!
Nhưng Bạch Cốt phu nhân ngu ngốc kia lại tin là thật, đôi mắt hiện lên sáu phần phẫn nộ, bốn phần thương xót, cuối cùng lạnh giọng: “Đã đoạt tinh nguyên của ta còn giết tỷ muội của ta, chết đi!”
Âm Sơn quỷ mẫu: Con mẹ nó!
Đại chiến đã tới, Âm Sơn quỷ mẫu chỉ có thể tiếp chiêu.
Tơ nhện tầng tầng chứa độc tố chết người như ngân châm từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đánh vào đầu Bạch Cốt phu nhân.
Nữ nhân váy trắng lạnh lùng, xung quanh hiện ra mấy bộ hài cốt trống rỗng, có ý thức như quân đội, bảo vệ chủ nhân chặt chẽ.
Mạng nhện kết lại, khói quanh bạch cốt.
Nhất thời huyệt động trở nên trắng xóa, vạch máu đỏ tươi nhớp nháp hiện ra cảm giác quỷ quyệt.
Vô số bạch cốt kêu thảm bên người Bạch Cốt phu nhân, kêu xong lại đứng dậy, hốc mắt lại sâu hơn.
Trong nguyên văn không miêu tả qua chuyện hai người giao thủ, hai người thuộc hai giai đoạn khác nhau, từng người đến tiếp chiêu đoàn nhân vật.
Nhưng dựa theo giả thiết, thực lực của Âm Sơn quỷ mẫu vẫn cao hơn một bậc…
Đã ăn trong nhà người ta lâu như vậy còn không nương tay một chút, chẳng còn gì để nói.
Đốt ngón tay của Bạch Cốt vén tầng tầng lớp lớp tơ nhện, mạng nhện thì quấn chặt lấy người, muốn nghiền nát xương cốt thành mảnh vụn.
Hai yêu nữ giao phong không hề dừng lại, hai luồng ánh sáng trắng lao vào nhau, Bạch Cốt phu nhân phun ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất.
Tuy Âm Sơn quỷ mẫu vẫn còn một chút sức lực nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao. Nàng ta thở gấp, nói ra một câu dữ tợn: “Không ngờ phải không? Phế vật nhà ngươi! Hôm nay ta phải…”
Nàng còn chưa nói hết, đột nhiên giật mình.
Tiểu yêu đang nằm trong góc, mắt mở trợn trừng, cười cười nhìn chằm chằm nàng.
“Triều Nhan!”
Bạch Cốt phu nhân cười ha ha: “Mau dùng Thần Hành tán mang ta ra ngoài!”
Đây là kế sách các nàng đã thương lượng trước, nếu Bạch Cốt phu nhân xuống thế hạ phong, Triều Nhan sẽ dùng Thần Hành tán đưa cả hai cùng đào tẩu.
Âm Sơn lão yêu kia cho rằng có thể xử lý nàng trong hôm nay sẽ không ngờ được nàng còn giữ hậu chiêu, ha ha, không ngờ phải không…
Bỗng nhiên, biểu cảm của Bạch Cốt phu nhân cũng trở nên sửng sốt.
Trong không khí tràn ngập hơi thở vui vẻ, cũng có chút xấu hổ.
Chỉ thấy Triều Nhan nhẹ tay kéo ra trên Thái Dương.
Da mặt kia cũng rơi xuống, lộ ra…
Quần què! Sao vẫn là cái mặt của tên kiếm tu kia!!!
Ninh Ninh cười dịu dàng nói ra những lời các nàng chưa kịp nói: “Ha ha, không ngờ phải không, ta đã chuẩn bị hai cái mặt nạ.”
Âm Sơn quỷ mẫu như bị sét đánh ngang tai, như bị đa cấp lừa mất 8000 vạn.
Bạch Cốt phu nhân trợn trắng mắt, lại phun ra một búng máu.
Ngươi, vì sao?
Tất cả phải kể lại từ một nén hương trước.
Không biết hai vị sư đệ đã đi đâu, nếu lãng phí thời gian đi tìm còn có thể bứt dây động rừng. Hiện giờ Ninh Ninh chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu muốn thắng…
Trên đỉnh các còn có Bạch Cốt phu nhân mà! Trong nguyên tác, vai chính phải đánh từng người nhưng nàng cũng có thể khôn lỏi một chút, khiến hai nàng tranh đấu nội bộ mà!
Bạch Cốt phu nhân – công cụ miễn phí. Quá hay!
Sau khi diệt yêu nữ Triều Nhan, Ninh Ninh lấy được chiếc mặt nạ giống mình từ tay nàng ta.
Ngoài cái này cũng không thể quên mặt nạ người trên mặt cô ta.
Cứ như vậy, nàng có hai lớp ngụy trang.
Một gương mặt là đệ tử Huyền Hư kiếm phái, dùng để lừa quỷ mẫu. Một mặt là yêu nữ Trích Tinh Các – Triều Nhan, để lấy tín nhiệm từ Bạch Cốt.
Triều Nhan đã chết, nhất định Âm Sơn quỷ mẫu sẽ phát hiện ra, phái những con rối khác đi điều tra…
Nhưng Âm Sơn quỷ mẫu biết, Bạch Cốt phu nhân lại không biết.
Tuy trong lâu có hai đại yêu thực lực mạnh mẽ nhưng lại đối đầu nhau.
Dù Âm Sơn quỷ mẫu biết con rối đã bị giết, nàng ta cũng không thể ra mặt với thân phận ăn cắp, cũng sẽ không nói cho Bạch Cốt phu nhân biết.
Nàng ta chỉ có thể im lặng, thao túng con rối đi điều tra.
Không ngờ lúc này Ninh Ninh đã tìm ra hang ổ của bà ta.
Chỉ cần lợi dụng mâu thuẫn này thì khả năng thắng sẽ cao hơn.
Thuyết phục Bạch Cốt phu nhân cũng không phải chuyện khó.
Nàng không phải Âm Sơn quỷ mẫu, không thể dùng thuật con rối để kiểm tra thật giả. Thân phận kiếm tu không thể sử dụng, Ninh Ninh chỉ cần dùng gương mặt của Triều Nhan chỉ ra sự tồn tại của Âm Sơn quỷ mẫu…
Dù đối phương có hoài nghi cũng sẽ bị chuyện đánh cắp tinh nguyên dời đi lực chú ý.
Lúc đó Ninh Ninh nói thế nào nhỉ?
“Phu nhân! Tối nay ta tiếp một kiếm tu. Được ba chén rượu thì nàng nói bên dưới Trích Tinh Các giấu một quỷ yêu tên là Âm Sơn. Nghe nói yêu này tu luyện nhờ ăn máu thịt con người, mấy năm trước bị chính đạo đánh bị thương, hành tung không rõ, hay là… chuyện nguyên dương trong các ngày càng ít là do nàng ta?”
Bạch Cốt phu nhân không ngốc, hỏi lại: “Kiếm tu?”
“Đúng vậy! Người đó tự xưng là đệ tử Huyền Hư kiếm phái, Triều Nhan không dám manh động, chuốc say nàng trước rồi mới đến đây bẩm báo.”
Lý do này rất tốt, logic hợp lý, không chê vào đâu được.
Huống chi Ninh Ninh còn thầm niết quyết, đem mặt người giấu trong tay áo lấy ra: “Đây là gương mặt của kiếm tu kia. Nếu ngài không tin thì để Triều Nhan đi trước thăm dò. Độc phụ kia nhất định sẽ thừa nhận hành vi của mình.”
Biến ảo ra mặt người chỉ có yêu ma mới biết.
Trung thành, cẩn thận, tri kỷ như thế, còn có thể thuận tay biến ra mặt nạ.
Đây là Triều Nhan không sai vào đâu được! Sao có thể hoài nghi?
Vì thế Bạch Cốt phu nhân theo chân nàng tới đây.
Bạch Cốt phu nhân rất hối hận.
Nàng cứ nghĩ mình có một tiểu yêu trung thành tận tâm, kết quả lại chỉ là một kẻ phản bội. Không những coi nàng như công cụ còn không do dự bán nàng.
Âm Sơn quỷ mẫu cũng rất hận.
Nàng cho rằng mình đã suy nghĩ cặn kẽ, dễ dàng đối phó hai người này. Vậy mà lại mắc mưu của người ta, làm trò trước mặt kiếm tu, đánh đồng minh duy nhất gần chết.
Âm Sơn quỷ mẫu thét chói tai: “Vậy mà đưa kiếm tu đến sào huyệt của ta, cái đồ ngu ngốc nhà ngươi, bị mất não hay gì!”
Bạch Cốt phu nhân thoi thóp nghiến răng: “Rõ ràng là yêu bà ngươi trộm đồ của ta còn ở đó mà sủa, đập dập mõm giờ!”
“Ngu xuẩn!”
“Ăn trộm!”
Sao hai vị này cứ như con nít thế.
Ninh Ninh nghe hai người cãi nhau một lúc, chần chờ mở miệng: “Ờ thì…”
Âm Sơn quỷ mẫu, Bạch Cốt phu nhân: “Kiếm tu xấu xa, câm miệng!”
Âm Sơn quỷ mẫu nổi giận, cắn răng niệm pháp quyết.
Từ vết máu loang lổ trên hang động mọc ra hàng ngàn tơ đỏ, tơ nhện xung quanh cũng hiện lên màu máu: “Ngươi cho rằng vậy là xong sao? Ta là Âm Sơn quỷ mẫu, hiệu lệnh ngàn vạn con rối. Dù có bị thương thì một kiếm tu nho nhỏ cũng không làm gì được ta!”
“À.”
Ninh Ninh sờ sờ vỏ kiếm Tinh Ngân trong tay, ngước mắt cười khẽ: “Ta cũng xin tự giới thiệu một chút.”
Tinh Ngân rời vỏ, minh châu sinh quang, như dải Ngân Hà.
Kiếm khí như nước, trong giây lát đã chiếu sáng huyệt động u tối, chặn đứng luồng gió tanh trước mặt.
“Ta là đệ tử của Thiên Tiện Tử thuộc Huyền Hư kiếm phái, hôm nay xuống núi diệt yêu trừ ma. Các ngươi có thể gọi ta là…”
Nàng dừng một chút, dùng giọng nói đùa giỡn: “Bánh ngàn tầng tử.”
“Ha ha ha ha ha bánh ngàn tầng tử!”
Thiên Tiện Tử cười rung cả người, chỉ vào Ninh Ninh trong ảo cảnh khoe khoang: “Sư huynh thấy không! Đồ đệ này của ta đáng yêu quá… hahaha!”
Chân Tiêu: “…”
Chân Tiêu nhìn thanh niên mặc áo bào trắng may vá lởm chởm cùng bộ dáng mừng rỡ không khép được miệng.
Giản dị tự nhiên.
Đâu giống một người vài trăm tuổi, cứ như đứa trẻ có chỉ số thông minh thấp.
Chân Tiêu: “Không hổ là đồ đệ của ngươi.”
Còn nữa, tâm tư nữ nhân thật đáng sợ. Vẫn là kiếm của hắn tốt nhất.
Xem thêm...