Vào giờ Thìn của ngày thứ hai, bí cảnh Tiểu Trọng Sơn đúng giờ mở ra.
Các đệ tử tham gia rèn luyện bị đưa vào các địa điểm ngẫu nhiên trong bí cảnh. Các trưởng lão cùng môn phái cũng theo đến, ngồi vây vòng quanh trước Huyền Kính, rất nghiêm túc chú ý hình ảnh ở bên trong.
Vào lúc này, ở giữa mặt kính hiện ra hai thân hình đối lập nhau.
Một người cầm kiếm bằng tay trái, mặc váy dài màu vàng nhạt, gió thổi nhẹ qua làn tóc đen khiến nàng có thêm vài phần tiêu điều, kiên quyết và lạnh lẽo.
Một người đối lập với cự nham phía trên, đạo bào màu xanh trắng đan xen bị gió thổi bay một góc, trong tay cầm Thiên Lôi phù từ từ thưởng thức.
“Tô đạo hữu.”
Phù tu trẻ tuổi cười khổ một tiếng: “Ngươi và ta không thù không oán, hà cớ gì phải tàn sát lẫn nhau trong bí cảnh? Ta còn muốn vào sâu trong Tiểu Trọng Sơn tìm Nguyệt Bạch Thạch, hay là hôm khác chúng ta lại tái chiến?”
Vẻ mặt Tô Thanh Hàn lạnh nhạt, giọng điệu cũng nhàn nhạt: “Ngươi là người thứ mười hai hẹn ta hôm khác tái chiến, Bạch Diệp!.”
Dứt lời, chỉ trong chớp mắt, kiếm quang cắt qua gió mạnh mà đến, Long Minh Kiếm rít lên “vèo vèo”, bóng kiếm tuyết trắng kích động như nước, đâm thẳng về phía Phù tu.
Người phía sau không hề kiêng nể cười càng sâu, miệng niệm khẩu quyết phát động phù chú, tức khắc sét đánh như vạn quân.
Quang ảnh của kiếm, lôi ảnh của sét, bên ngoài Huyền Kính có người cười ha ha: “Tô Thanh Hàn không hổ là đệ tử Vạn Kiếm Tông, không khác người sư tôn điên cuồng chiến đấu của nàng cho lắm.”
“Trình độ của Bạch Diệp cũng không thấp.”
Một nữ tu váy đỏ che miệng cười nhẹ: “Hắn đã hiểu thấu Ngũ Hành Chú Ngữ này, chẳng qua hôm nay gặp phải Thanh Hàn, cũng coi như là gặp được đối thủ, không biết là sẽ phải chiến đấu trong bao lâu.”
“Trong khi bọn họ còn đang đấu, Minh Không bên này đã trực tiếp đi vào chỗ sâu nhất trong Tiểu Trọng Sơn rồi.”
Một vị trưởng lão đến từ Lưu Minh Sơn như đang suy tư gì đó: “Vốn hắn muốn lấy Nguyệt Bạch Thạch, nhưng nơi đó có quái vật canh giữ… Chỉ sợ là không dễ đối phó.”
“Nguyệt Bạch Thạch trăm năm khó gặp, lần này hiện ra ở Tiểu Trọng Sơn, đương nhiên là muốn đi tranh đoạt một phen.”
Thiên Tiện Tử nghiêng người dựa vào một cây cổ thụ bên cạnh, tay cầm một miếng điểm tâm nhỏ: “Không chỉ Phạn Âm Tự, Lưu Minh Sơn, Đạp Tuyết Lâu, Ngự Thú Tông… Ai mà chẳng muốn thử một lần?”
Đang nói thì hắn dừng lại một chút, làm như có thêm hứng thú: “Hay là chúng ta đánh cược xem đệ tử nhà nào có thể đoạt được Nguyệt Bạch Thạch, thế nào?”
“Sao vậy, Thiên Tiện trưởng lão lại hết tiền?”
Nữ tu váy đỏ ngước mắt lên liếc nhìn hắn, đáy mắt chứa đựng ý cười lạnh pha lẫn sự chế nhạo: “Đặt một vạn linh thạch cho Vạn Kiếm Tông ta.”
Hà Hiệu Thần nhấp ngụm trà: “Ta cũng ra một vạn linh thạch cho Lưu Minh Sơn. Thiên Tiện trưởng lão, ta giúp ngươi duy trì sinh ý như vậy, hay lát nữa cùng ta đấu vài đường kiếm đi?”
Thiên Tiện Tử – sức lao động giá rẻ: “Đến đây!”
Bên ngoài bí cảnh, các trưởng lão đàm luận đến khí thế ngất trời, Ninh Ninh trong bí cảnh lại lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn mấy năm mới mở một lần, dấu vết con người để lại không nhiều, kỳ trân dị thú cùng linh thực trân quý lại nhiều không sao kể xiết, là một bảo khố tài nguyên cực kỳ ưu việt.
Nhưng chính vì tài nguyên quá nhiều nên đã làm khó nàng.
Lưu Minh Sơn phát một tấm bản đồ cho mỗi người vào bí cảnh, đánh dấu đại khái những nơi thường thấy linh thực và khoáng thạch, trừ cái này thì còn lại không ít bảo vật khả ngộ bất khả cầu bên trong Tiểu Trọng Sơn.
Ninh Ninh đã xem qua nguyên tác biết được một ít cơ duyên và bí bảo ở đây, nhưng nếu theo kịch bản thì những thứ này lại là cơ vận của người khác, có cảm giác mình như tên ăn trộm nên nàng cũng không để ý lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng chọn một cái nguyên tác không đề cập đến làm mục tiêu, chính là Thiên Tâm Thảo, nghe đồn là thảo dược có thể giải được bách bệnh.
Thiên Tâm Thảo là một loại trân phẩm khó gặp, trên bản đồ cũng không hề được đánh dấu vị trí. Nhưng chuyện quan trọng lúc này không phải là tìm thấy nó như thế nào, mà là…
Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn hòn đá lởm chởm bên người cùng huyệt động sâu không thấy đáy, trong lòng thở dài.
Nàng bị lạc đường trong sơn động.
Huyệt động này cực kỳ u dị, hơi nước ẩm ướt thấm vào vách đá, sinh ra phiến phiến rêu xanh, số lượng đông đảo tùy ý sinh ra dây đằng ở khắp lối rẽ, từng sợi đều không nhìn thấy ngọn.
Thạch nhũ treo trên đỉnh đầu chẳng hiểu sao lại oánh oánh sáng lên, màu xanh nhạt ảm đạm nặng trĩu áp xuống, tuy cuối cùng tầm mắt cũng sáng hơn một ít nhưng không thể không nói, nơi đây y hệt như hiệu ứng trong phim kinh dị, mười phần dọa người.
Bốn phía không có âm thanh, cũng không có dấu vết hoạt động của động vật. Trong thông đạo trống vắng quanh quẩn tiếng bước chân nhợt nhạt, đến âm thanh hô hấp cũng trở lên rõ ràng như một bàn tay to lạnh lẽo quất qua màng tai.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Ninh Ninh nghe thấy một chuỗi âm thanh chạy như điên trên mặt đất.
Nàng còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, thân mình mới quay được một nửa đã va vào người kia.
“A!”
Nữ tu sĩ đột nhiên xuất hiện như bị dọa mất mật, khóc nức nở, sợ hãi kêu lên một tiếng, sau khi nhìn rõ bộ dáng của Ninh Ninh, vô cùng lo lắng nắm chặt lấy tay áo nàng: “Chạy mau, trong sơn động có ma vật!”
Ma vật?
Hai chữ này dừng ở bên tai nàng thật lâu, Ninh Ninh cố gắng bình tĩnh, nhẹ giọng an ủi nàng: “Đừng sợ. Ma vật kia trông như thế nào, thực lực ra sao?”
“Đó… Đó là một con bọ cạp độc khổng lồ, có khuôn mặt của một nữ nhân.”
Thiếu nữ run lập cập: “Ta vừa tới đây đã gặp phải nó. Nó ước chừng là Kim Đan nhị trọng cảnh, thấy ta không trực tiếp giết luôn mà còn muốn chơi mèo vờn chuột với ta, một khi bị nó bắt được, mạng này của ta liền…”
Nàng là một y tu, đến từ tiểu môn phái ít người, không cần phải tuyển chọn đã được đưa đến đây rồi.
Vốn tưởng ở trong bí cảnh thu thập một ít linh thực hiếm thấy là được, không ngờ lại bị trực tiếp ném tới đây, đụng phải bóng ma quái vật trốn ở trong này.
Thiếu nữ vừa dứt lời, sâu trong huyệt động truyền đến âm thanh nữ nhân cực kỳ khàn.
Âm thanh kia cổ quái đến khiếp người làm Ninh Ninh nhớ tới âm thanh móng tay cào trên bảng đen.
Tiếng nói nghẹn ngào lại bén nhọn phiêu đãng trong không gian xanh lục, giống như rắn độc mang theo ý cười điên cuồng: “Ngươi ở đâu, ngươi đang ở đây vậy? Hihi, ta sắp tìm được ngươi rồi.”
Sắc mặt y tu càng thêm trắng bệch, khi nói chuyện lại không ngừng run rẩy: “Chính là âm thanh này! Nó vẫn luôn đi theo ta, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Nó sẽ giết chết chúng ta!”
Nàng vừa dứt lời, giọng nữ khàn khàn như tẩm động kia lại vang lên, âm lượng lớn hơn trước đó một chút, hẳn là đang đến gần các nàng:
“Ngươi đang ở đâu? Ngươi đang ở đâu vậy? Nhất định phải trốn cho kỹ, ta tới tìm ngươi ngay đây.”
Đây quả thực có chút dọa người quá mức.
Đặc biệt là âm thanh kinh khủng dị thường kia còn ẩn nấp trong bóng tối, làm người khác cũng không hoàn toàn mường tượng được bộ dáng chân chính của nó.
Chẳng qua là… Nàng muốn biết vị trí của Thiên Tâm Thảo, mà chủ nhân của âm thanh lại có thể nói chuyện với con người, còn sinh hoạt trường kỳ bên trọng bí cảnh Tiểu Trọng Sơn, nắm rõ sào huyệt phụ cận như lòng bàn tay.
Đôi mắt Ninh Ninh bỗng chốc sáng lên.
Qua thôn này thì sẽ không còn cửa hàng nào khác nữa. Cái thứ chơi mèo vờn chuột với các nàng là quái vật sao? Không phải, là hướng dẫn viên du lịch mới đúng.
Tre già măng mọc, đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi, lại còn phát ra âm thanh làm bại lộ vị trí của chính mình nữa…
Không phải là đang nói với nàng rằng “Ta ở rất gần rồi, mau tới đây!” sao?
Trong thiên hạ vẫn còn chuyện tốt bậc này sao?
“Ngươi đi trước đi.”
Nghĩ tới đây, Ninh Ninh cười trìu mến nhìn thiếu nữ bên cạnh: “Ta là kiếm tu, ở lại đây cũng không sao.”
Lúc này đối phương mới phát hiện ra bên hông nàng mang theo một thanh kiếm, váy trắng thượng vân thấp thoáng hoa văn tiên hạc, rõ ràng là môn phục của Huyền Hư Kiếm Phái.
Nghe nói tiến vào Tiểu Trọng Sơn đa phần là đệ tử chân truyền hoặc đệ tử nội môn của đại tông môn, cô nương nhìn qua bình dị gần gũi xinh đẹp này…
Lại là đệ tử tinh anh của Huyền Hư Phái.
Thiếu nữ có suy đoán đại khái đối với thực lực của nàng, sau khi nói lời cảm tạ liền vội vã rời đi.
Ninh Ninh sờ lên vỏ kiếm lạnh lẽo của Tinh Ngân Kiếm, lần thứ hai nghe được tiếng nói vặn vẹo, lạnh lẽo kia: “Ngươi ở đâu, ngươi đang ở đâu?”
Khóe miệng nàng cong lên một nụ cười.
Cảm tạ bọ cạp mặt người có tinh thần cống hiến, không ngừng báo vị trí của mình. Nghe âm thanh hẳn là khoảng cách không xa.
Đây là tự nó đưa tới cửa, không thể trách nàng.
Con bọ cạp mặt người kia là loài kịch độc, vỏ cứng như bàn thạch nhưng trời sinh tính tình lại xảo trá, ác độc và khá thú vị. Gặp được con mồi cũng không giết ngay mà hưởng thụ niềm vui thú khi chơi trò đuổi bắt. Trước đó, sẽ cho bọn họ một ít hy vọng, cuối cùng lại nghiền nát thành tuyệt vọng.
Con trong huyệt động này cũng không ngoại lệ.
Đã rất lâu rồi nó chưa thấy con người, đối với loại đồ ăn nhiều năm mới có một lần như thế này, nó phá lệ ưu ái.
Vừa lúc hôm nay tâm tình nó không tồi liền giả vờ cho nữ tu kia chạy trốn, thật ra đã sớm đánh dấu trên người nàng. Chỉ cần đi tìm theo mùi hương thì có thể không cần phí sức mà ăn luôn nàng.
Nhưng bọ cạp mặt người đi được một nửa, khi đi ngang qua một chỗ ngoặt trong sơn động, đột nhiên không đề phòng mà nhìn thấy một thân ảnh khác.
Cũng là một tiểu cô nương nhân tu, nhìn qua càng trẻ tuổi, mỹ vị hơn cả người trước đó, đang đứng giữa huyệt động, không nhúc nhích nhìn nó.
Bộ dáng ung dung kia cứ như đang cố ý chờ nó ở đây.
Không thể nào.
Nhìn qua nàng nhỏ yếu bất kham, đáng ra nên đóng vai là nhân vật đang chật vật mà chạy trốn, tại sao khi thấy nó vẫn đứng sững tại chỗ…
Chẳng lẽ là bị dọa đến choáng váng rồi?
Bọ cạp mặt người nở một nụ cười dữ tợn, gương mặt quỷ dị của nữ nhân trắng đến dọa người, theo nụ cười này, làn da giống như đang lay động làm nổi lên tầng tầng lớp lớp nếp gấp, trong miệng phát ra âm thanh ác ma nghẹn ngào nói nhỏ: “Tìm… thấy… ngươi…”
Nó trăm triệu lần không ngờ tới, nữ tu đối diện vẫn không lộ ra thần sắc sợ hãi.
Mà gật đầu mà chấp nhận phụ họa theo nó: “Ừ. Cuối cùng ta cũng chờ được ngươi rồi, theo âm thanh mà tìm ngươi, thật sự rất vất vả đấy.”
Bọ cạp mặt người: “?”
Chờ đã, từ từ, nàng nói cái gì vậy, theo âm thanh mà tìm nó?
Cái suy nghĩ này vừa mới nổi lên trong đầu.
Nó liền cảm nhận được một cỗ kiếm ý lạnh lẽo tận xương.
Bạch quang chợt lóe, kiếm khí lan tràn. Thân pháp của Ninh Ninh nhanh đến mức không thể thấy rõ, kiếm thế Tinh Ngân như du long, phá vỡ tầng không khí yên tĩnh, phát ra tiếng “ong ong” cộng hưởng.
Minh Châu trên thân kiếm điểm xuyết thành từng hàng, lưu lại một chuỗi tàn ảnh lạnh lùng, ngưng tụ thành kiếm phong trường tận, thẳng tắp hướng về phía bọ cạp mặt người.
Nàng vẫn chưa dùng sát chiêu, lực đạo xuống tay cũng hoàn toàn không nặng. Nhưng tầng tầng lớp lớp kiếm phong rơi trên thân bọ cạp mặt người vẫn làm nó bị đánh bay xa một khoảng, phát ra tiếng kêu chói tai.
Đây là kiếm tu Kim Đan Kỳ!
Trong số những tu sĩ hiện có, kiếm tu là loại có tính công kích nhất.
Một kiếm phá vạn thế, dù tu vi của họ tương đồng nhưng cơ hội thắng của bọ cạp mặt người cũng rất thấp, càng khỏi nói tới kiếm khí mới vừa phát ra, Ninh Ninh còn cao hơn nó vài tiểu cảnh giới.
… Nó vẫn luôn đuổi theo y tu đang bỏ chạy kia, đương nhiên sẽ không ngờ được chuyện này.
Những lời nói dọa người đến tàn nhẫn như thế lại trở thanh manh mối cho nàng xác định vị trí của nó, chỉ chờ ôm cây đợi thỏ, để nó tự chui đầu vào lưới.
Bọ cạp mặt người tức suýt hộc máu.
Nó không có biện pháp chống lại đối phương, cho dù hận không thể thiên đao vạn quả nàng nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống tức giận, xoay người lập tức đào tẩu.
Nó biết rõ cái huyệt động này như lòng bàn tay, thân thủ còn nhanh nhẹn, di chuyển nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã bỏ xa Ninh Ninh.
Kiếm tu kia cũng không vội đuổi theo, rất nhanh nó đã không còn cảm thấy linh khí của nàng nữa rồi. Trong lòng bọ cạp mặt người nhẹ nhàng thở ra, nhưng trái tim đang nhảy “bang bang” còn chưa bình tĩnh lại đã đột ngột tăng tốc.
Ở trong huyệt động nhỏ hẹp trống vắng đột nhiên vang lên âm thanh của nữ nhân.
Âm thanh như đang cười kia không nhanh không chậm vang lên bên tai nó, ầm ầm như sấm nổ khiến tim gan của nó chấn động.
Bọ cạp mặt người nghe thấy âm thanh của nàng, bóng dáng như quỷ chuyển động nhanh chóng trên vách đá làm nó thiếu chút nữa thăng thiên: “Ngươi đâu rồi? Ngươi đâu rồi? Ngươi đâu rồi?”
Bọ cạp mặt người: “Ta T_T.”
Mẹ ngươi, vì sao?
Ngươi có bị điên không? Đây là lời kịch của nó mà! Vui lắm hả? A? Ngươi làm vậy thì ngươi có thấy vui không hả tên kiếm tu xấu xa!
Âm thanh của nữ tử như đến từ chốn u minh ngày càng gần, như dùi đục hung hăng đâm vào màng tai của nó, còn bị động kín hồi trở lại càng quỷ dị khiến người ta sợ hãi, vô cùng khủng bố.
Bọ cạp mặt người sắp điên rồi.
Nó nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực như thế, rốt cuộc nó đã tạo nghiệp gì mới bị vận mệnh nghiền thành tro như vậy.
Tùy ý chạy loạn sẽ khiến đối phương dễ dàng phát hiện tung tích, bọ cạp mặt người quyết định trốn sau một cái bàn thạch, yên tĩnh như gà nghe chuỗi âm thanh càng ngày càng gần “Ngươi ở đâu ngươi? Ở đâu? Ngươi ở đâu?”, trong lòng im lặng nuốt nước mắt.
Kiếm tu kia không có tim.
Hiện giờ nàng nói chuyện không thèm ngừng nghỉ, còn biến điệu các thứ như đang ca hát.
Chẳng qua chỉ trong một nhoáng, âm thanh liên miên không dứt này bỗng nhiên im bặt.
Ở trong không gian u ám yên tĩnh, tất cả đều phá lệ âm trầm đáng sợ, làm nó không nhịn được run cầm cập.
Huyệt động vốn phải bình tĩnh như nước bỗng xẹt qua một trận gió lạnh.
Không hề phòng bị, một dòng nhiệt khí thổi qua bên tai nó.
Sau đó dán lại gần lỗ tai, âm thanh như nỉ non, như ác ma nói nhỏ: “Tìm… thấy… rồi…”
Giống y đúc ngữ khí của nó lúc nãy, như song sinh vậy.
Có… Có chuyện khủng bố đến mức này sao?
Mặt của bọ cạp mặt người không cảm xúc quay đầu lại, đối diện với gương mặt đong đầy ý cười.
Nụ cười này thiếu chút nữa thì tiễn nó đi luôn.
“Đã quấy rầy rồi, mong ngươi lượng thứ.”
Đôi mắt Ninh Ninh cong cong, gần nó trong gang tấc. Mắt hạnh mỉm cười, thanh âm nhỏ nhẹ, ngữ khí ôn nhu nhẹ nhàng: “Ta sẽ không giết ngươi, ta chỉ muốn biết vị trí của Thiên Tâm Thảo thôi.”
Phi.
Tên kiếm tu xấu xa này quỷ kế đa đoan lại còn tàn nhẫn độc ác, cho dù nó có chết, có phải nhảy xuống núi sâu cũng sẽ không nói cho nàng biết một chút tin tức nào đâu.
Bọ cạp mặt người đang định cự tuyệt thì nghe nàng nói tiếp:
“Ngươi có thể nói cho ta biết không? Làm ơn đi mà, tỷ tỷ xinh đẹp.”
Bọ cạp mặt người: “…”
Nhưng mà, thật đáng giận.
Nể tình cái miệng ngọt xớt của ngươi…!
Xem thêm...