Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn nằm bên trong Lưu Minh Sơn, khi tiên thuyền phù của Huyền Hư Kiếm Phái đến sơn môn đã là buổi trưa.
Lưu Minh Sơn là một đại môn phái tiên môn chuyên về kiếm đạo như phái Huyền Hư, không dốc lòng tu Phật như Phạn Âm Tự, Lưu Minh Sơn có số lượng người tu tiên đông đảo, giống như một trường đại học ở hiện đại.
Trong núi, mây tiên lượn lờ, ao hồ trải rộng, ánh mặt trời chiếu vào trong lòng hồ tạo ra từng điểm ánh sáng lấp lánh trong suốt như mặt trời tan rã ngã xuống phàm trần, chỉ còn lưu lại một vài tia sáng.
Tiên hạc trong núi rừng thản nhiên, tầng tầng quỳnh lâu ngọc vũ đứng lặng trên ngọn núi, tường ngói lưu ly trăng trắng thấp thoáng như làn nước gợn sóng, cứ như tiên cảnh chốn nhân gian.
“Nơi này rộng quá!”
Hạ Tri Châu nhảy xuống từ trên tiên thuyền thể hiện sự kích động trong lòng nàng, thẳng nam trực tiếp xuyên đến từ thế kỷ 21 liền: “Trâu bò! Đỉnh kout! 666!”
Sau khi thằng nhãi này bị các trưởng lão gọi đến Thanh Tiêu Điện, phải phí sức chín trâu hai hổ mới giải thích được mình chỉ là phát hiện ra ma khí trên người Bùi Tịch, muốn điều tra thân phận của hắn mà thôi, cái thứ “vừa đen vừa thô” kia chỉ là phá ma đao nho nhỏ mà thôi.
Kỷ Vân Khai nghe xong liền trầm mặc, Sư Tĩnh Y nghe xong lại rơi lệ.
Nghe nói các trưởng lão cũng cạn lời một lúc lâu. Cuối cùng, Thiên Tiện Tử giả vờ như không có gì ho khan một tiếng: “Đúng vậy đó! Bọn ta gọi ngươi tới chính là vì chuyện này. Chúng ta không thể kỳ thị huyết mạch Ma tộc như vậy được! Bùi Tịch cũng không làm sai chuyện gì, có một người cha như vậy đè ở trên thì hắn cũng đâu có thể thay đổi được? Tri Châu, ngươi phải hiểu được một phần khổ tâm của bọn ta!”
Việc này vì thế cứ qua đi như vậy, Hạ Tri Châu tố khổ với Ninh Ninh, đám người kia không nên ăn cơm, ăn thuốc tẩy là được.
“Huyền Hư Kiếm Phái đến!”
Nam nhân trung niên đứng ở trước sơn môn lịch sự cười, cất bước tiến đến đón, phía sau hắn là vài vị tu vi không hề thấp, đệ tử vấn tóc áo lam: “Đã lâu không gặp, không thể tiếp đón từ xa!”
Người mới đến là chưởng môn của Lưu Minh Sơn – Hà Thiệu Thần.
Hắn vừa dứt lời, bên tai đã vang lên một đạo âm thanh nam nhân không gợn sóng nhưng lại giấu giếm sự hưng phấn: “Khi nào thì chưởng môn rảnh để cùng ta so kiếm?”
Hà Hiệu Thần vậy mà cũng không thoái thác, lập tức nhìn về phía Chân Tiêu vừa phát ra ước chiến, ánh mắt đen sáng chợt lóe: “Ngay và luôn. Đi, ta mang ngươi đến một nơi tốt hơn!”
“Chưởng môn.”
Có đệ tử mở miệng ở phía sau: “Giờ là lúc nghênh đón các đại môn phái, nếu ngài đi rồi …”
Hà Hiệu Thần vung bàn tay lên: “Vậy thì nói ta đón khách, đón đến tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, không chống đỡ nổi nên về phòng tĩnh dưỡng.”
Dứt lời liền quay đầu nói với Chân Tiêu: “Đi!”
Hai đạo kiếm bay vụt đi chỉ để lại một tia sáng.
Hà chưởng môn kia nhìn qua có vẻ ôn tồn lễ độ của thư sinh, không ngờ cũng là một tên cuồng chiến đấu như Chân Tiêu.
“Mong chư vị đừng để ý.”
Đệ tử áo lam nói chuyện phía trước cười mô cùng lễ phép nhưng lại có chút xấu hổ, nghiêng người giơ tay về phía một sơn đạo rộng mở bao la hùng vĩ: “Tại hạ là Tạ Tuấn Minh của Lưu Minh Sơn. Ngày mai bí cảnh mới mở, hôm nay bổn môn phái đã chuẩn bị một yến hội cho chư vị, mời theo ta đi hướng này.”
Lần này, Huyền Hư Kiếm Phái đem theo mười lăm đệ tử, Ninh Ninh chỉ biết Lâm Tần, Bùi Tịch, Hạ Tri Châu và Tần Xu.
Yến hội được bố trí ở đỉnh núi Toàn Cơ Phong, mây trôi lơ lửng như hơi nước chốn nhân gian, món ăn trân quý mỹ được đưa ra nhanh đến lóa cả mắt, cảm giác như thịnh yến trên chín tầng trời.
Hai hài tử xui xẻo nghèo khổ là Ninh Ninh và Lâm Tầm đã rất lâu chưa thấy nhiều món ăn vừa đẹp vừa ngon như vậy. Đặc biệt là Ninh Ninh đến từ thế giới khác, mỗi loại đồ ăn đều cảm thấy đặc biệt mới lạ, không hề nghĩ nhiều mà ăn uống thỏa thích.
Tạ Tuấn Minh hơi ngẩn ra.
Yến hội ngay trước bí cảnh, tuy nói là “nghỉ ngơi lấy sức”, nhưng đối với các đệ tử đại tông môn mà nói, mục đích lớn nhất vẫn là thám tính tình báo, tìm hiểu thực lực nhóm đối thủ.
Nào có thật sự nhào vào ăn uống như vậy.
Ninh Ninh ăn đến mức khóe miệng cũng nhếch lên cười: “Mềm mại lại mát lạnh, tinh tế như tơ lụa. Cắn xuống một miệng, vị ngọt thanh mát kia như hóa thành nước, chảy hết xuống dạ dày. Bánh Bạch ngọc đệ nhất thiên hạ!”
Khóe mắt Lâm Tầm phiếm hồng: “Canh cá này tươi mới ngon miệng, chắc hẳn là sự tụng thanh lộ thượng đẳng để trừ đi mùi tanh, nếm thử một miếng, vị ngon liền lan tỏa tứ phía, không gì sánh kịp.”
Tạ Tuấn Minh: …
Các ngươi sao lại còn đánh giá, phê bình ẩm thực như vậy! Mới uống có một miếng canh cá đã cảm động đến đỏ hoe cả mắt. Vị đạo hữu này, ngươi đang nghiêm túc đó hả?
“Mấy người trẻ tuổi các ngươi chả lẽ không biết, yến hội này căn bản không phải là để ăn uống?”
Cuối cùng cũng có một người sáng suốt.
Tạ Tuấn Minh trìu mến nhìn người vừa nói chuyện, chỉ thấy Hạ Tri Châu mặc một bộ bạch sam, ngũ quan tuấn lãng, giơ tay nhấc chân đều tiêu sái tùy ý, chính là một vị tiểu lang quân phong độ phiêu dật.
Từ khi đến Toàn Cơ Phong đến giờ, hắn vẫn luôn nghiêm túc đánh giá những đệ tử ở các môn phái có mặt ở đây, tâm tư kín đáo, thầm chuẩn bị kế hoạch trong lòng, chỉ chờ bí cảnh mở ra liền một chiêu làm nên nghiệp lớn.
Hạ Tri Châu dứt lời thì tạm dừng một lát, ngay sau đó trừng mắt, nói với tốc độ nhanh hơn: “Nơi này có rất nhiều soái ca và mỹ nữ đó trời ạ! Còn không nhanh nhanh chạy đi nhìn cho đã mắt!”
Tạ Tuấn Minh: ….
Được lắm, thật giỏi, không hổ là đệ tử Huyền Hư Kiếm phái.
Tính tình Lâm Tầm vô cùng thẹn thùng, còn chẳng dám đoan trang ngẩng đầu lên nhìn mọi người, chỉ có Ninh Ninh thành thật ngước lên, điên cuồng gật đầu: “Đúng đó đúng đó! Có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp!”
Nàng vừa nói vừa cầm một miếng điểm tâm ngọt, trong mắt như lóe lên ánh sao: “Tỷ tỷ váy lam bên kia thật xinh đẹp, nếu có thể nói với nàng ấy vài lời thì thật tốt.”
Tạ Tuấn Minh nhìn sang theo tầm mắt của nàng.
Một thiếu nữ mắc váy dài màu xanh ánh nước đang ngồi trong góc yến hội, mắt phượng môi đỏ, da trắng như tuyết, cả người ngâm dưới ánh nắng như đang tỏa sáng nhẹ, càng thêm trắng đến gần như trong suốt.
Mặt mũi thiếu nữ kia như mỹ nhân trong tranh, côi cút ngồi một mình ở đó, đến làn gió cũng như vì nàng mà thổi chậm lại, yên tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi.
“Đó là sư muội Vân Đoan Nguyệt của Lưu Minh Sơn chúng ta, muốn nói chuyện với nàng cũng khá khó.”
Tạ Tuấn Minh thành thật nói: “Không phải do nàng cậy thế kiêu ngạo, lạnh lùng băng sương mà do trời sinh nàng sợ người, trừ khi gặp những bằng hữu thân nhân thân cận với nàng, nếu không nàng sẽ không lên tiếng từ đầu đến cuối.”
Đó chẳng phải là bệnh sợ giao tiếp xã hội còn nghiêm trọng hơn Lâm Tầm sao.
Ninh Ninh gật đầu, hướng tầm mắt về phía khác.
Xen lẫn trong đám người tấp nập qua lại, còn có một người khiến người người để mắt khác.
Không giống Vân Đoan Nguyệt độc luôn cô độc một mình, người này được không ít đệ tử tông môn để ý, thoạt nhìn có vẻ nhân duyên cũng không tồi.
Đó là một hòa thượng trẻ tuổi, gương mặt vậy mà cực kỳ tuấn lãng.
Tiểu hòa thượng mặc áo bào màu trắng, thân hình cao gầy, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng hàm chứa ý cười, dưới cánh mũi cao thẳng là khóe môi màu hồng nhạt cong cong hướng về phía trước.
Dáng vẻ của y xuất chúng, giữa mày có một nốt đỏ diễm lệ, cười rộ lên tựa như tuyết liên trên Thiên Sơn xa xôi không thể với tới, khí độ bất phàm.
“Đó là Minh Không của Phạn Âm Tự.”
Ánh mắt của Tạ Tuấn Minh nhìn theo ánh mắt nàng, kiên nhẫn giải thích: “Thiếu niên thiên tài, từ bi vì hoài.”
Hắn vừa dứt lời, bên cạnh liền vang lên một giọng nói trong trẻo của thiếu niên mang theo ý cười lười nhác, như móng vuốt mèo cài nhẹ trên màng tai: “Ở đây có ai không phải là thiếu niên thiên tài đâu chứ?”
Âm thanh này rất êm tai, trong miệng Ninh Ninh toàn là điểm tâm, đôi mắt tròn xoe từ từ di chuyển.
Sau đó nghe thấy Hạ Tri Châu ở bên cạnh “Oa” một tiếng.
Người đến là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, so về xinh đẹp thế mà lại không thua Minh Không một chút nào …
Thậm chí xét về trình độ làm ‘lay động lòng người’ mà nói thì chỉ có hơn.
Thiếu niên mặc hồng y như lửa, đồng phục môn phái của các đại môn phái ở đây chủ yếu dùng màu đen và màu trắng làm chủ.
Tóc dài đen như mực rối tung ở phía sau lưng, khiến khuôn mặt càng thêm trắng như sứ, môi mỏng hồng đến kinh người, đôi mắt hẹp dài tràn đầy ý cười, nhìn như không chút để ý nhưng đuôi mắt chỉ cần cong lên nhẹ nhàng như vậy đã có thêm vạn loại phong lưu diễm sắc.
Càng khỏi cần đến khóe miệng hơi hơi vểnh lên của hắn, dường như hòa lẫn muôn vàn ái muội, mị sắc nghiêng thành.
Tạ Tuấn Minh hừ lạnh một tiếng: “Mị tu của Mê Quang đảo.”
Những đệ tử đại tông môn như bọn họ có rất nhiều loại thuật tu tiên không hề phổ biến, không đủ lớn để chú ý.
Mị tu giả – tư dung càng đẹp, thiên phú càng cao. Thiếu niên này tuổi đang còn nhỏ đã bước vào Kim Đan kỳ là đủ hiểu bộ dáng của hắn xuất sắc đến đâu rồi.
Hắn không để ý tới thái độ của Tạ Tuấn Minh, chỉ cong môi cười với Ninh Ninh: “Chắc cô nương là đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái. Ta là Dung Từ của Nghê Quang đảo.”
“Ta tên là Ninh Ninh.”
Ninh Ninh nuốt điểm tâm xuống, mi mắt cong cong: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Mị tu, các ngươi tu luyện ở trên đảo sao? Cảnh sắc ở Nghê Quang đảo như thế nào? Ngươi đẹp như vậy, khẳng định thực lực cũng rất mạnh mẽ.”
Lúc này, đến lượt Dung Từ ngẩn người nhưng mọi người lại không phát hiện ra.
Đệ tử tông môn gặp bọn họ, không lạnh mặt đối đãi thì mắc cỡ đỏ mặt không biết phải làm sao, sau khi tiếp đón thì thoải mái khen hắn một câu như nàng là lần đầu hắn gặp.
Hơi ngây ngốc một chút.
“Cảnh sắc Nghê Quang đảo như thế nào …”
Tính tình Mị tu ngay thẳng, đã nhắm chuẩn con mồi thì sẽ chủ động xuất kích, tuyệt không do dự. Ý cười của hắn càng sâu, tới gần tiểu cô nương thêm một bước: “Cùng ta đi xem thì chẳng phải sẽ biết sao? Ninh Ninh cô nương tư sắc hơn người, nếu hai ta có thể nghiêm túc song …”
Ninh Ninh rất nghiêm túc nghe hắn nói chuyện.
Song cái gì?
“Sư tỷ.”
Lời mới chỉ nói được một nửa đã bị người ta mở miệng đánh gãy.
Bùi Tịch không biết đã xuất hiện ở cách đó không xa từ khi nào, hơi hơi nhướng mày.
Nam chính không hổ là nam chính, mặc dù so sánh với dung mạo kinh thế của Dung Từ cũng không rơi xuống thế hạ phong một chút nào.
Vốn dĩ diện mạo của Bùi Tịch đã cực kỳ xinh đẹp, lại được hắc y phụ trợ khiến thiếu niên như thúy trúc đĩnh bạt trong gió, lại như trường kiếm nghiêm nghị đột nhiên ra khỏi vỏ, mang theo nhuệ khí khó có thể chống đỡ được.
Lệ khí đạm mạc bị xóa nát ở khóe mắt, ngưng tụ thành một viên lệ chí màu đỏ thẫm ở đuôi mắt, lúc này đang cười như không cười mà nhìn Mị tu hồng y, để lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm vi diệu.
Hắn như đang nhướn mày, có chút ý tứ khiêu khích. Tuy rằng đang nói chuyện với Ninh Ninh nhưng tầm mắt lại dừng trên mặt Dung Từ: “Sư tôn muốn đưa chúng ta đi nghỉ tạm tối nay tại phòng cho khách ngay bây giờ, ngươi còn không đi thì sẽ không kịp mất.”
Dung Từ híp mắt cười cười, không nói một lời chỉ đáp lại ánh mắt của hắn.
“A! Ta đến ngay đây!”
Ninh Ninh nói xong lại nhìn Dung Từ nửa ngày, nhân lúc nàng quay đầu nhìn về phía mình liền nháy mắt, lại phúc hậu và vô hại mỉm cười, nghe nàng nhẹ giọng nói: “Ta đi trước nha! Lần sau lại nói chuyện phiếm tiếp đi.”
Nàng dừng một chút: “Nhưng mà chắc lần tiếp theo gặp mặt là ở trong bí cảnh.”
“Đúng vậy.” Giọng điệu của Mị tu hồng y nhàn nhạt, hàm chứa một chút chờ mong như có như không: “Đến lúc đó, chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh.”
Lưu Minh Sơn không hổ là đại tông tiên gia, đến phòng cho khách cũng được xây dựng vô cùng tinh xảo và hoa mĩ, mỗi gian phòng còn được trang bị một cái lò luyện đan.
Vừa thấy đan lô, Ninh Ninh liền nhớ tới một đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp, không nhịn được đau ví ….
Nhưng là người nối nghiệp của tân Trung Quốc há có thể bị một chút suy sụp nhỏ bé như thế đánh bại! Ngã xuống ở đâu thì bò dậy ở đó, nàng không tin mình không trị nổi một cái bếp lò.
“Gì? Dùng đan lô nấu ăn?”
Hạ Tri Châu im lặng trong một thoáng chớp mắt, rất nhanh đã nhếch môi chấp nhận: “Cũng được! Dùng lò luyện đan này đi, kỳ thật ta thấy nó chẳng khác gì một cái lò vi sóng phiên bản tu chân, chẳng những có thể tự mình khống chế lửa mà thức ăn nấu ra còn mang theo linh khí. Nếu mà ăn vào, nói không chừng còn có thể làm ra một tác phẩm kinh hãi thế tục.”
Dùng đan lô để nấu nướng, kỳ thật cũng không có bất luận chướng ngại kỹ thuật và lý luận gì.
Chẳng qua là dưới cái nhìn của người tu chân, lô đỉnh luôn luôn được dùng để luyện chế ra đan dược trân quý, nếu dùng nó để nấu chín thức ăn không khỏi quá mức đại tài tiểu dụng*.
đại tài tiểu dụng, Sử dụng tài năng không hợp lí, lãng phí, bậc tài hoa mà dùng vào những việc nhỏ nhặt. Nguồn tham khảo: Đại Từ điển Tiếng Việt
Nhưng Ninh Ninh hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Trong thế giới nàng đã từng ở, nàng thường xuyên tự làm một ít đồ ăn ngọt. Sau khi đến nơi này, chẳng những cơ hội vào phòng bếp trở nên ít đi mà mấy chuyện như nhóm lửa chùi nồi cũng rất phiền toái. Nếu có thể biến đan lô thanh một lò nướng nho nhỏ cất vào trong túi trữ vật thì ….
Vậy thì nàng liền có thể thuận lợi nấu được bánh đậu xanh, bánh hoa quế, bánh nướng trứng chảy hay thậm chí là cả sushi phiên bản tu chân!
Hai người bọn họ nói là làm liền, bởi vì nguyên liệu nấu ăn trước mắt khá thiếu thốn, chỉ có nước đường tinh bột trong túi trữ vật của Ninh Ninh và táo, chuối, lê trên bàn trong phòng cho khách, trải qua một phen đàm luận quyết định chuối ngào đường chính là mục tiêu của ngày hôm nay.
Tần Xu cùng phòng với Ninh Ninh ôm kiếm xem bọn họ bận việc trên dưới: “Chuối ngào đường là cái gì?”
“Mỹ vị nhân gian! Sư muội, đêm nay ngươi có lộc ăn đó!”
Hạ Tri Châu giơ ngón tay cái lên: “Nước đường cô đặc bao quanh chuối đã được cắt gọn, cắn một miếng khi còn nóng, đường nóng bỏng vô cùng giòn xốp, chuối ở bên trong thì mềm mại tươi mới, từ trong ra ngoài đều tản mát một cỗ nhiệt khí ngọt ngào … tuyệt!”
Tần Xu “À” một tiếng: “Vậy vì sao Lâm Tầm đạo hữu vừa thấy ta sắc mặt liền trắng bệch, trực tiếp chạy vào phòng?”
Ninh Ninh đáo: “Sư đệ ta ngại đấy, hắn sợ ở chung với người xa lạ. Ta đã mua cho hắn một con ma nơ canh, để hắn ở trong phòng luyện tập đối thoại với nó xem có thể cải thiện một chút hay không.”
Miếng chuối thứ nhất được lăn vào bột và bỏ vào bếp lò, Ninh Ninh bị khói xông đến mức ho nhẹ một tiếng, suýt nữa thì không nắm chặt nổi chiếc đũa trong tay.
Nhưng tiếng ho vừa mới ra khỏi miệng, bỗng nhiên trước mắt nàng xuất hiện một thân ảnh màu đen che đi toàn bộ khói ở phía sau.
Thì ra là Bùi Tịch nâng tay trái lên, dùng ống tay áo che khói trắng nồng đậm cho nàng, tay còn lại cũng không để yên mà vươn ra nắm lấy chiếc đũa trong tay nàng: “Để ta.”
Hai tay tiếp xúc chỉ trong nháy mắt, rất ngắn.
Lòng bàn tay Bùi Tịch lạnh lẽo như huyền thiết, nhưng mu bàn tay nàng lại thập phần mềm mại và ấm áp, đột nhiên chạm vào một cái, làm Ninh Ninh lạnh đến mức vội vàng chớp mắt.
Đúng rồi, trời sinh hắn thể hàn, thân thể không được khỏe lắm.
Bùi Tịch rất thông minh, nhìn qua một lần đã biết quá trình làm chuối ngào đường, ngón tay thon dài thành thạo nắm vào lại xoa xoa, chỉ trong chốc lát, toàn bộ chuối đã được bỏ vào đan lô.
Hạ Tri Châu không giống Ninh Ninh, chỉ khi hệ thống tuyên bố nhiệm vụ mới có thể làm kẻ ác, ngày thường ở chung với Bùi Tịch cũng coi như là hữu hảo.
Là một sinh viên ưu tú khoa diễn xuất đã từng mơ ước nhận được giải Oscar, hắn rất có nguyên tắc nghề nghiệp mà bảo trì nhân cách độc ác, lạnh lùng hừ một tiếng: “Không ngờ kiếm thuật của tiểu tử nhà ngươi thì không được mà tay nghề lại không tệ lắm.”
Đương nhiên rồi.
Ninh Ninh thầm nghĩ, từ trước đến nay mẫu thân của Bùi Tịch đều mặc kệ hắn, nếu như không học được cách tự nấu cơm, có lẽ đã sớm chết đói rồi.
Tất cả chuối đã được gắp ra, giờ lại gặp phải một vấn đề vô cùng trọng yếu.
Ninh Ninh gãi gãi đầu, mặt đầy vẻ nghiêm túc: “Vậy là … Chúng ta phải chờ trong bao lâu mới vớt ra khỏi nồi?”
“… Dò hỏi tình hình của địch?”
Chạng vạng tối, phòng dành cho khách tại Lưu Minh Sơn.
Một thiếu nữ mặc y phục màu tím ngồi trước bàn gỗ, tuy đang nói chuyện với người bên cạnh nhưng tầm mắt lại rũ xuống, hết sức chuyên chú nhìn thanh kiếm trong tay.
Là Tô Thanh Hàn đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông.
“Đúng vậy! Bí cảnh sắp tới sẽ mở ra vào ngày mai, dù sao cũng đang rảnh rỗi chẳng có gì làm, chi bằng đi xem một chút những đệ tử của môn phái khác là người như thế nào.”
Thiếu niên bên cạnh nói: “Sư tỷ, bí cảnh Tiểu Trọng Sơn này nhiều năm mới mở một lần, không ít tu sĩ Kim Đan kỳ đều xem nó như là nơi cạnh tranh thí luyện. Tục ngữ nói rất hay, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hay là chúng ta …”
“Hứa Duệ, thân là kiếm tu, sao có thể động tâm tư mong chờ loại đường ngang ngõ tắt ấy.”
Tiếng nói của Tô Thanh Hàn rất đạm mạc, nghe không ra dù chỉ một chút phập phồng trong âm điệu: “Bất luận là ai, chỉ cần chờ ta giơ kiếm lên cũng đều như nhau cả thôi.”
Ý là khi cần cắt rau cỏ thì dù là loại nào cũng chẳng có gì khác biệt.
Đại tiểu thư này cũng thật ngông cuồng.
Thiếu niên được gọi là “Hứa Duệ” bị dội một gáo nước lạnh, đành phải lui về sau cáo biệt rồi ra khỏi phòng. Nhưng sự cự tuyệt không chút do dự của Tô Thanh Hàn cũng không thể khiến hắn bước lên con đường từ bỏ.
Tóm lại là sư tỷ đang nói hắn mang quá nhiều ý đồ xấu, không giống một kiếm tu. Nhưng Hứa Duệ lại cảm thấy, cái này không phải là mang quá nhiều ý đồ xấu mà được gọi là chiến lược và chiến thuật.
… hắn được sư tỷ chăm sóc đã lâu, nhất định ngày mai phải khiến sư tỷ lau mắt mà nhìn chiến thuật mà hắn đã chuẩn bị.
Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn sắp mở ra, không ít đệ tử của các môn phái đều đang dốc lòng nghiên cứu quy tắc của bí cảnh.
Có người còn tiêu một số tiền lớn để mua tin tình báo bên trong bí cảnh, đến giờ vẫn còn đang cố gắng tìm hiểu, cứ như ngày kiểm tra cuối kỳ sắp đến, ai cũng mang tâm thế sơn vũ dục lai phong mãn lâu.
Hứa Duệ nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng đi vào phòng dành cho khách của Huyền Hư Kiếm phái.
Mấy phòng ốc ở phía trước đều rất bình thường, nếu không phải các đệ tử đang đọc sách, luyện kiếm thì là đang ăn không ngồi rồi cho hết thời gian, cho đến khi hắn đến gần một gian phòng, bỗng nhiên thiếu niên khiếp sợ đến mức mở to cả hai mắt.
Chỉ thấy cửa sổ phòng kia hé mở, từ khe hở nho nhỏ đó, hắn nhìn thấy bóng dáng một nam tử.
Người ấy có một cặp long giác (sừng rồng), mặt mày ôn nhuận tuấn tú, đang đối diện thấp giọng nói chuyện với một người người nào đó, ngữ khí mười phần thẹn thùng: “Cô nương, tên ta là Lâm Tầm, là đệ tử của Huyền Hư Kiếm Phái. Không biết họ tên cô nương là gì?”
Không có ai trả lời cho hắn.
Nhưng dường như hắn đã nhận được câu trả lời, đỏ mặt cúi đầu cười cười: “Vậy hả? Thật dễ nghe. Không biết cô nương tới đây làm gì?”
Sau đó là một không gian trầm mặc rất lâu.
Vậy mà cái con rồng tên là Lâm Tầm kia lại còn cố tình làm ra vẻ nghiêm túc lắng nghe, còn thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trong lòng Hứa Duệ nghi hoặc, đổi một góc nhìn khác, vừa lúc có thể nhìn thấy bộ dáng người đứng đối diện hắn.
Vừa nhìn thấy, da đầu đã ngứa râm ran như sắp nổ tung.
Hắn, hắn hắn hắn …
Đang đứng đối diện trước mắt hắn không phải là người, mà là một cái, một bù nhìn hình người được vẽ ngũ quan đơn giản!
Cái này cũng khủng bố quá đi! Tại sao lại có người nói chuyện với bù nhìn cơ chứ, lại còn nói rất có cảm xúc nữa! Có phải tinh thần của vị đạo hữu này có vấn đề không? Cứ như vậy tham gia bí cảnh cũng được luôn hả?
Nhưng như vậy vẫn còn chưa hết.
Lâm Tầm ở trong phòng nhíu nhíu mày: “Không được … Như vậy là không đúng.”
Đương nhiên Hứa Duệ không biết bù nhìn này là do Ninh Ninh cố ý chuẩn bị cho tiểu sư đệ nhà mình luyện tập nói chuyện với người khác.
Càng không biết, bây giờ Lâm Tầm chỉ đang cảm thấy nói chuyện với không khí đúng là không chân thật, cứ rèn luyện như thế này cũng vô dụng. Để càng thêm hữu hiệu, hắn quyết định tự mình bắt chước động tác của đối phương.
Điều duy nhất hắn biết là tên Long tộc tinh thần không bình thường kia phân liệt ra hai nhân cách, nói ra hai phần lời thoại như bị bóng đè: “Cô nương, ta tên là Lâm Tầm, là đệ tử của Huyền Hư Kiếm phái. Không biết họ tên của cô nương là gì?”
Sau đó Hứa Duệ tận mắt nhìn thấy hắn xoay người, dừng lại một chút.
Rồi cười thẹn thùng, dùng lời nói nhỏ nhẹ và ôn tồn nói: “Tên của nô gia là Tiểu Hoa, không biết công tử tới đây để làm gì?”
Tình cảnh còn quỷ dị hơn cả tưởng tượng.
Hứa Duệ trợn trắng mắt, bị dọa đến tí nữa thì phun.
Hắn nghe thấy tiếng cười lạnh lùng từ trong phòng truyền đến.
Gương mặt Lâm Tầm vặn vẹo, còn chưa kịp điều chỉnh tốt nét mặt, chun mũi cong miệng cười haha: “Ta tới đây là để trừ ma.”
Hứa Duệ: Cmn.
Hứa Duệ: Bó tay luôn, thật là đáng sợ!!!
Bệnh của người này càng ngày càng nặng! Đã bắt đầu một mình độc thoại rồi! Đại ca, cầu xin ngươi đấy, bình thường một chút đi, hắn chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, hắn thật sự rất sợ hãi!
Đây là đang làm cái gì vậy? Làm cái quần què gì vậy?
Trong phòng không hề có yêu khí, cách giải thích duy nhất là đầu óc của người này có vấn đề.
Hứa Duệ bị dọa cho hốt hoảng chạy trốn, vội vàng đi đến trước một gian phòng khác.
Trải nghiệm kinh tâm động phách vừa rồi khiến hắn nhìn đâu cũng cảm thấy thân thiết, nhìn đâu cũng có cảm giác ấm áp như gia đình.
Cửa sổ nhà hắn hiện giờ đang rộng mở, không cần cố sức cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Hứa Duệ gấp gáp muốn nhìn một khung cảnh bình thường để thanh tẩy đôi mắt, không hề do dự nhìn thẳng vào bên trong …
Sau đó biểu cảm của hắn hoàn toàn cứng đờ.
Trong phòng tổng cộng có bốn người, hai nam hai nữ.
Một mùi hương mà hắn chưa từng ngửi thấy bao giờ bay ra, trong đó có một vị thiếu niên mặc đồ trắng cầm đôi đũa, kẹp ra một khối đồ vật không biết tên từ trong lò luyện đan.
… không, Hứa Duệ vẫn có thể đoán ra đại khái tên của nó.
Hình trụ, màu nâu thâm, tản ra hơi thở quỷ dị.
Sao lại có thể có người bỏ thứ đồ này vào lò luyện đan?
Ninh Ninh kinh ngạc cảm thán, liên tục lắc đầu: “Đúng là kinh diễm thời không, điên đảo chúng sinh. Lấy hình dáng này hoàn toàn có thể trở thành đệ nhất mỹ thực trong Tu chân giới.”
Hạ Tri Châu cố gắng nhịn xuống cảm giác ghê tởm và buồn nôn: “Cái này chẳng giống đồ ăn mà giống cái thứ được thải ra sau khi tiêu hóa hơn. Cứ như kiểu một đứa trẻ vừa mới sinh ra đã trở thành người già vậy.”
Sắc mặt Tần Xu không đổi mà lui về sau một bước, không hiểu kiểu gì lại thốt lên một câu: “A di đà phật.”
Kiên cường như nàng cũng không thể chịu nổi vật thể đánh sâu vào thị giác như này.
Bùi Tịch: “….”
“Có thể là do luyện lâu quá nên màu sắc hơi thâm.”
Ninh Ninh vỗ vỗ bả vai Hạ Tri Châu: “Nhất định hương vị sẽ không có vấn đề gì. Chúng ta là người đầu tiên trong Tu chân giới làm ra nó, xuất hiện một chút sai sót cũng là chuyện bình thường dễ hiểu.”
Các ngươi đúng là người đầu tiên có thể làm ra cái thứ kinh khủng khiếp này.
Cả người Hứa Duệ run bần bật, thật sự rất muốn hỏi một câu, các vị ca ca tỷ tỷ đang làm cái quỷ gì vậy?
“Chả hiểu các ngươi mất công như thế để làm gì.”
Tần Xu nói: “Cái này so với việc ăn trực tiếp thì có gì khác nhau? Thành ra thế này thì còn ai muốn ăn nữa.”
Trời.
Nó mà như cũ thì ngươi còn muốn ăn sao?
Huyền Hư Kiếm phái các ngươi đúng thật là vô địch.
Chỉ trong thoáng chốc mà thiếu niên trẻ tuổi kia đã gặp phải những chuyện đủ để hắn khắc ghi trong đầu cả đời.
Kiếm tu bạch y đến từ Huyền Hư Kiếm Phái kẹp lên một vật thể hình khối trụ, khuôn mặt rối rắm cắn xuống một ngụm.
Hứa Duệ tận mắt nhìn thấy vẻ mặt ban đầu của hắn vô cùng chán ghét và bài xích rồi chậm rãi hòa hoãn lại, dần dần lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng trở thành vẻ hưởng thụ không gì sánh kịp.
Không sai, thế mà hắn lại mang vẻ mặt hưởng thụ.
“Vốn dĩ ta cảm thấy sẽ không ai ăn cái thứ này.”
Hạ Tri Châu chậm rãi giơ ngón tay cái lên: “Tuy rằng nó trông có vẻ xấu xí nhưng bên trong lại vô cùng ngon miệng!”
Cái vấn đề không nằm ở chỗ vẻ bề ngoài của nó xấu xí. Mà bản thân cái thứ ấy đã có vấn đề, có vấn đề!
Ai mà ngờ được.
Là đại tông môn kiếm đạo nhất nhì Tu chân giới, các đệ tử Huyền Hư Kiếm phái người thì tâm thần phân liệt, tự nói chuyện với mình, thỉnh thoảng còn cười một cách quái dị; còn lại thì như một đám Ma giáo, tụ tập trong phòng dùng đan lô luyện cớt.
Hứa Duệ sắp khóc rồi.
Tâm hồn hắn đã phải chịu hai đả kích nặng nề, một mình hắn không thừa nhận nổi.
Thông tin phù trong lòng chợt lóe lên ánh sáng nhạt, hắn thấy tin tức được một vị sư huynh phát tới: “Kết quả thám thính như thế nào? Huyền Hư Kiếm phái là đối thủ một mất một còn của chúng ta, không biết tình huống của bọn họ như thế nào?”
Hứa Duệ bị dọa cho toát cả mồ hôi hột, dùng tay phải run rẩy rút ra một cây bút từ trong túi trữ vật, viết xuống mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cuối cùng còn thêm ba dấu chấm than, mỗi một dấu đều ẩn chứa vô cùng vô tận màu, mồ hôi và nước mắt của hắn.
“Vô cùng khủng bố, chớ tới gần!!!”
Xem thêm...