Ban ngày Ngải Thiên phải lên núi hái thuốc hoặc xem bệnh cho người trong thôn, Triệu Bảo Châu rảnh rỗi không muốn ở một mình trong căn nhà tồi tàn này nên ra cổng thôn nói chuyện phiếm với những người khác dưới gốc cổ thụ.
Các ca nhi trong thôn hay tụ tập ở đây vừa làm việc vừa tán gẫu. Trước kia tiểu ca nhi vọng tộc đâu bao giờ thấy cảnh này, từ nhỏ y đã được dạy lễ nghĩa khắt khe, cũng chưa từng nghe ai nói huỵch toẹt chuyện giường chiếu như vậy.
"Này vợ Ngải gia, ngươi và Ngải lang trung có được không thế?"
"Hả?" Triệu Bảo Châu đang hóng hớt tiểu phu thê người ta vừa gieo bắp vừa tán gẫu, bị hỏi đến thì ngẩn ra, "Gì cơ?"
"Thân thể Ngải lang trung gầy yếu như vậy, lúc làm chuyện kia nhớ cẩn thận chút nhé."
Làm, làm gì chứ?
Triệu Bảo Châu thẹn đến nỗi vành tai đỏ bừng, nắm chặt cây gậy bên cạnh không nói lời nào.
Y chẳng thèm gần gũi tên lang băm này đâu, người gì toàn xương xẩu lỡ cấn chết y thì sao.