Mặc dù thứ này thối nhưng rẻ bèo, ít nhiều gì cũng tính là thịt, hôm nay trong thôn mổ heo, Triệu Bảo Châu cũng đi xem náo nhiệt, thấy lòng heo rẻ nên bỏ ra năm xu mua hết lòng già về.
Còn rẻ hơn ba cái trứng gà nữa!
Triệu Bảo Châu muốn rửa sạch rồi đem kho tàu, chỉ là thứ này quá thúi làm y buồn nôn liên tục, vừa ọe vừa rửa lòng heo. Y vốn đã yếu ớt, ngửi mùi bốc lên thì buồn nôn đến mức mặt mũi đầm đìa nước mắt, chỉ sợ sắp khóc ngất đi.
"A Châu, nam nhân của ngươi về kìa."
"Hả? Phu quân ọe......" Triệu Bảo Châu mở to mắt làm hai hàng lệ chảy dài, chính y còn thấy buồn cười, "Thứ này thúi vậy sao có thể ăn được chứ."
Ngải Thiên thấy y vác chân gãy ngồi liêu xiêu trên tảng đá thì bất giác nhíu mày.
"Nước trong nhà không rửa được sao, cứ phải chạy xa thế làm gì?"
"Nước trong lu để uống mà." Triệu Bảo Châu cãi, "Ngâm thứ này vào lu nước chẳng phải sẽ thúi cả lu sao, mai mốt lấy gì đựng nước."
"Ngươi chỉ tổ lắm trò." Ngải Thiên cạn lời với Triệu Bảo Châu, rõ ràng chê bai ầm ĩ mà còn cắn răng rửa lòng, quả thực không biết nên nói y đỏng đảnh hay chịu khó nữa, đã chê thúi thì còn mua làm gì.
Triệu Bảo Châu đang rửa lòng chợt dừng lại, hai hàng lệ bỗng dưng chảy xuống, nước mắt y cũng không giống người khác mà từng giọt to tròn như ngọc trai. Triệu Bảo Châu ở ngoài không còn hô to gọi nhỏ như ở nhà mà lộ ra vẻ điềm tĩnh của thiếu gia: "Lâu rồi chúng ta không có thịt ăn, ta nghe Phương ca nhi nói hôm nay trong thôn mổ heo nên nhờ y dẫn ta tới định cải thiện cơm nước, tiếc là mấy ngày nay ta chưa để dành được bao nhiêu, ngó tới ngó lui chỉ có thứ này rẻ, mấy thứ khác ta lại mua không nổi...... Ngươi đừng chê mà, rửa sạch rồi tẩm ướp kỹ chắc cũng ngon thôi."
Nói xong y lại cúi người ra sức rửa lòng heo, kết quả chưa kịp nôn ọe đã bị Ngải Thiên bế lên đặt xuống mặt đất bằng phẳng.
"Thôi thôi thôi, để ta làm cho xong."
Ngải Thiên đau đầu gần chết.
Biết thế vác con gấu kia về làm thịt cho rồi.
Hối hận ghê!