Năm y mười bốn tuổi, trong nhà bắt đầu tính chuyện hôn nhân cho y, cuối cùng chọn ra Tam công tử phủ Bá Tước, tuy Hà Tam Lang không được thừa kế tước vị nhưng tốt xấu gì cũng do chính thê sinh ra và làm việc cho quan phủ, Triệu Bảo Châu gả cho hắn làm chính thất cũng chẳng thiệt thòi gì.
Triệu Bảo Châu luôn ngoan ngoãn nghe lời, sau khi biết hôn sự của mình được định ra thì lòng đầy háo hức.
Y mồ côi mẹ từ nhỏ, tuy may mắn được tổ mẫu nuôi dạy nhưng không được phụ thân ưu ái nên chung quy vẫn thiếu thốn tình cảm. Y muốn rời xa Hầu phủ đầy phức tạp để sống những tháng ngày bình dị yên ả.
Triệu Bảo Châu tự thấy mình không phải tiểu ca nhi tham vọng, cũng chẳng ôm hoài bão lập nghiệp lớn. Gả cho một lang quân như ý rồi giúp chồng dạy con chung sống hòa thuận mới là mục tiêu mà y hướng tới.
Nhưng sau khi đính hôn y và Hà Tam Lang chưa từng tiếp xúc riêng, y là tiểu ca nhi luôn gò bó theo khuôn phép nên không làm được mấy chuyện trao thân trước khi gả cưới, chỉ có mấy lần người phủ Bá Tước đến Hầu phủ dự tiệc thì mới gặp nhau.
Nói thật thì mức độ quen biết của y với Hà Tam Lang còn không bằng Tiểu Hoàng cột ở cổng thôn Triệu Gia.
Đó là chú chó con một tuổi, hai mắt đen láy sáng rực, da lông mượt mà, thấy y còn mừng rỡ ngoắc đuôi lia lịa nữa.