• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem cô khổ sở như vậy, đột nhiên Liễu Kiệt thấy hổ thẹn, cảm thấy mình thật sự rất tệ, lúc này cô đang thương tâm như vậy mà anh còn nghi ngờ cô đùa giỡn anh.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, người chết...ách, chó chết rồi không thể sống lại, cho dù cô có khóc đi nữa cũng không thể làm cho nó sống lại" Tuy rằng anh không có thói quen an ủi người khác, nhưng anh vẫn miễn cưỡng an ủi cô vài câu.
"Tôi biết, nhưng thật sự tôi rất khổ sở, tôi nuôi nó hai năm nay, mỗi ngày cùng nó ngủ, cùng nhau…" Cô vừa hít cái mũi vừa nghẹn ngào hồi tưởng.
"Cô ngủ cùng với chó sao?" Liễu Kiệt khó có thể tin trợn to hai mắt, ngắt luôn lời cô.
Cô gật đầu.
"Chẳng lẽ cô không sợ con rận sao?"
Trên người tiểu Mỹ không co rận"
"Làm thế nào mà trên người chó không có rận được?"
"Trên người tiểu Mỹ cũng chưa hề có"
"Không thể nào !"
"Thật không có"
"Tôi không tin, không có một con chó nào trên người lại không có rận"
"Tôi nói cho anh biết, trên người tiểu Mỹ không có con rận" Vương Hải Nhi có chút tức giận, sao anh ta lại nói bậy tiểu Mỹ như vậy chứ?
"Tôi cũng nói, tôi không tin"
"Là anh cố ý cãi nhau với tôi đúng không?" Cô nhịn không được lớn tiếng hỏi.
"Cãi nhau tốt hơn với ngồi khóc đúng không?" Liễu Kiệt nhìn cô một cái nói.
Trong nháy mắt Vương Hải Nhi ngây người, cô không ngờ anh ta cãi nhau với cô vì muốn đánh lạc hướng cô, để cô không còn khóc nữa.
Tuy vẻ mặt anh ta luôn lạnh như băng, làm cho người ta không thể đến gần, nhưng nội tâm anh ta cũng có chút dịu dàng.
"Cảm ơn anh" Cô cụp mắt xuống thấp giọng nói.
"Tôi chưa làm gì cả, thì cô cảm ơn cái gì?" Liễu Kiệt đứng lên.
Cô lắc đầu, biết anh là người không quen nhận khen ngợi hay cảm ơn của người khác.
"Cô còn ngồi trên sàn làm gì? Không phải tôi đã nói với cô không được phép tùy tiện đi vào đây sao?" Vừa thấy tâm trạng cô chuyển biến một chút, lập tức anh chứng nào tật nấy đuổi người.
"Chính anh cũng lén vào đấy thôi" Vương Hải Nhi đứng dậy nói, sau khi khóc lóc một lúc, rồi cùng anh ta đấu võ mồm thì tâm tình cô đã tốt hơn một chút, ít nhất có thể khống chế được cảm xúc.
"Tôi là…" Liễu Kiệt muốn nói lại thôi "Quên đi, tôi thấy tâm trạng cô hôm nay không tốt, nên tôi tha thứ cho cô lần này, về sau đừng để tôi thấy cô đến đây lần nữa, nghe không?"
"Đừng chọc tôi, bây giờ tôi không có tâm trạng để cười, lần sau tôi sẽ cổ vũ anh được không?" Vương Hải Nhi lắc đầu, cả người vô lực nhìn anh nói.
Liễu Kiệt trừng mắt nhìn cô, thiếu chút nữa không bị cô chọc tức hộc máu mà chết.
"Tôi nên trở về làm việc, Liễu Kiệt cảm ơn anh đã làm bạn an ủi tôi, lần sau tâm trạng tôi tốt lên sẽ mời anh ăn cơm" Cô vẫy vẫy tay rời đi, chỉ lát sau thì biến mất sau cánh cửa.
Nhìn hướng cô rời đi, còn một mình anh đứng trên hành lang, đột nhiên phát hiện hành lang này không có bóng hình cô thì trở nên rất rộng lớn.
Vương Hải Nhi khốn khổ vì mất chó yêu, đã trải qua mấy ngày rồi nhưng tâm trạng cô vẫn chưa tốt lên được.
Căn phòng nhỏ thiếu bóng của tiểu Mỹ liền có vẻ lạnh lẽo, tịch mịch dị thường. Mỗi ngày sau khi tỉnh giậy, mở mắt ra việc đầu tiên là cô muốn khóc, bởi vì cô không nghe được tiếng tiểu Mỹ kêu, không nhìn thấy hình ảnh vui vẻ của nó, cùng với bộ dáng lười biếng nằm nướng trên giường với cô.
Cô rất nhớ nó.
Bởi vì tâm trạng cô không tốt nên mấy ngày nay cô không có sức làm gì hết, còn không để ý đến ăn uống.
Mỗi ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ tan tầm, làm việc, ăn uống, nghỉ ngơi, động tác giống như máy móc, ngay cả hành lang bí mật kia cô cũng không tới, không biết luôn có người ở đó chờ cô xuất hiện.
Liễu Kiệt không chịu thừa nhận bản thân anh đang chờ cô, sở dĩ anh vẫn luôn đi vào hành lang này là vì muốn dám sát cô có nghe lời anh nói hay không, có tùy ý chạy vào đây hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK