Sưu tầm
Xem ra người này có luyện võ.
"Anh Liêu, đã lâu không gặp, anh cũng không thay đổi gì nhiều nha!" Vương mẹ vui vẻ chào hỏi với bạn tên Liêu Minh.
"Đã già đi nhiều rồi, sao lại không thay đổi được chứ?" Ông cười ha hả nói "Không thay đổi là em mới đúng, vẫn trẻ tuổi, xinh đẹp giống như mười mấy năm trước"
"Ha ha…" Vương mẹ cực kỳ vui mừng, cười đến toe toét "Anh Liêu, cách anh nói chuyện vẫn vậy"
"Anh nói là sự thật, người không biết cứ nghĩ em mới hơn ba mươi tuổi mà thôi, làm sao biết được em có con gái lớn như vậy rồi chứ?" Nói xong, Liêu Minh đem tầm mắt chuyển qua nhìn Vương Hải Nhi, hứng thú dạt dào hỏi cô "Cô bé này là Hải Nhi sao?"
Vương mẹ gật đầu.
"Hải Nhi, lại đây chào bác" Đột nhiên Vương ba ra mệnh lệnh.
"Con cũng không nhớ bác ấy đúng không, nhưng lúc con còn bé bác đã từng ôm con nha!" Bà Vương xoay người nói với con gái.
"Bác Liêu" Vương Hải Nhi cung kính tiêu sái tiến lên chào hỏi.
"Tốt, tốt" Liêu Minh vừa gật đầu vừa nhìn cô, trên mặt vừa lòng tươi cười "Thật là con gái mười tám có nhiều thay đổi nha, không ngờ trước đây giống như một bé trai, nhưng sau này lớn lên lại xinh đẹp như vậy" Ông mỉm cười quay đầu nhìn về con trai của mình "Chấn Triết, cô bé này là cô bé năm đó đá gãy răng cửa của con đấy, con còn nhớ không?"
"Diện mạo đã thay đổi nên không nhớ gì cả, nhưng chuyện bị đá gẵy răng cửa thì cả đời không thể quên được" Liêu Chấn Triết tươi cười "Thật vui khi gặp lại em, Hải Nhi"
"Anh là cậu bé đẹp trai bị tôi đá gãy răng cửa sao?" Vương Hải Nhi mắt to trợn lên, không thể tin được trừng mắt nhìn anh ta.
Liêu Chấn Triết gật đầu cười cười.
"Anh thật sự là cậu bé đó sao?" Cô xác nhận lại.
Đó là chuyện xảy ra khi cô mấy tuổi nhỉ? Sáu tuổi hay bảy tuổi nhỉ? Chuyện đã qua mười sáu, mười bảy năm, không ngờ cô lại được gặp người làm cho cô áy náy trong lòng, thật sự là rất thần kỳ.
Liêu Chấn Triết lại gật gật đầu "Khi đó em còn cao chưa đến bả vai của anh, thế mà đã có thể đá gãy răng cửa của anh, mỗi lần anh nhớ lại chuyện này, đều cảm thấy không thể lý giải được" Anh ta lại mỉm cười với cô.
"Hải Nhi" Không cam lòng bị người khác cho ra rìa, bỗng nhiên Liễu Kiệt lên tiếng gọi cô.
Vương Hải Nhi quay đầu lại nhìn anh, thế này mới biết mình đã bỏ quên anh, lập tức cô với tay qua kéo anh đến bên người, rụt cổ nói xin lỗi với anh.
"Vị này là?" Vẫn chú ý đến Liễu Kiệt nên nhân cơ hội này Liêu Minh ra tiếng hỏi.
"Người không có quan hệ" Vương ba nói.
"Bạn của Hải Nhi" Vương mẹ nói.
"Bạn trai của cháu, Liễu Kiệt" Hải Nhi nói.
Ba người trả lời cùng lúc, nhưng đáp án lại khác nhau, làm cho hai cha con họ Liêu khó hiểu nhìn mặt nhau.
"Anh ấy là Liễu Kiệt, bạn trai của cháu, một thời gian nữa chúng cháu sẽ kết hôn, đến lúc đó nhất định bác Liêu và anh Liêu phải đến uống rượu mừng nha" Vương Hải Nhi lại mở miệng lần nữa, tính hạ thủ vi cường.
"Hải Nhi, ba không đồng ý con gả cho người này" Vương ba tức giận lạnh lùng nói.
"Ba, ba không thể không đồng ý" Cô nhìn thẳng ba mình.
"Cho con ra ngoài ở vài năm đi học, nay lại hỗn xược với ba có phải không?" Ông nổi giận nói.
"Con không phải..."
"Ai nha, hai cha con cãi nhau là làm sao đây?" Đột nhiên Vương mẹ tham gia vào cuộc đối thoại nảy lửa của hai cha con, "Muốn cãi nhau cũng chờ về nhà đi, không cần ở đây giọng to giọng nhỏ, muốn cho anh Liêu cùng Chấn Triết chê cười sao?"
Nói xong, bà chuyển hướng qua hai cha con họ Liêu, áy náy cười với bọn họ.