Sưu tầm
Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân chính xác anh đi vào hành lang kia, không phải vì muốn gặp cô, muốn biết tâm trạng cô đã tốt hơn chút nào chưa, đã trở lại như bình thường chưa.
Nhưng một tuần trôi qua, anh hoàn toàn không gặp lại cô, có thể thấy được cô đã để ý đến lời nói của anh, tốt lắm, thật sự tốt lắm.
"Tổng tài, đây là văn bản ghi lại ở hội nghị chiều qua" Thư ký Hoàng sửa sang lại văn bản rồi đưa cho anh.
"Văn bản hội nghị chiều qua mà giờ mới đưa cho tôi, cậu làm việc tắc trách như vậy sao? Công ty tiêu tiền mời cậu đến đây để cậu vui đùa sao?" Anh bất mãn lớn tiếng.
"Thực xin lỗi" Thư ký Hoàng cả kinh, vội vàng xin lỗi.
"Tổng, tổng tài, ngài tìm tôi?" Lúc này quản lý Trương ở phòng nhân sự vội vàng vào phòng tổng tài, trong lòng thầm nghĩ hôm nay tâm tình của tổng tài hình như không được tốt cho lắm.
"Tôi hỏi ông, người này là ai?" Liễu Kiệt cầm một văn kiện trên bàn ném trước mặt quản lý Trương, tức giận hỏi. Thư ký Hoàng sợ tới mức vộ vàng chạy ra khỏi phòng tổng tài, sợ chính mình cũng bị bão cuốn.
Quản lý Trương vừa nhìn thấy văn kiện là hồ sơ của cháu gái, nhất thời cả người bối rối.
"Tổng tài, tôi..."
"Tôi hỏi ông, cô ta là ai? Cô ta cũng thi vào đây sao?" Anh nheo lại đôi mắt ưng.
Quản lý Trương toát mồ hôi lạnh, mặt không có chút máu, không dám trả lời.
" Trả lời câu hỏi của tôi" Anh tức giận ra lệnh.
"Không có không có"
"Cái này thừa nhận là ông cho người ta đi cửa sau đúng không?"
Quản lý Trương sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, mặt ông ta không có chút máu liều mình giải thích "Tổng tài, thật xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau cũng không dám nữa"
"Lần sau? Không có lần sau nữa đâu. Ông bị fire!"
Quản lý Trương nghe vậy thì cả người ngây ngốc "Tổng tài..."
"Đi ra ngoài"
"Tổng tài..."
"Tôi nói ông cút ra ngoài có nghe thấy không?" Anh phẫn nộ rít lên.
Quản lý Trương suy sụp, hai vai rũ xuống, nhất thời nhìn ông như gì đi mười tuổi, tiêu sái đi ra khỏi phòng tổng tài.
Ngoài cửa, thư ký Hoàng cùng vài người nghe tiếng tổng tài gầm gừ thì chạy đến tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Mọi người cũng là lần đầu tiên thấy tổng tài phát hỏa lớn như vậy, nhưng là không biết nguyên nhân nha.
Kế tiếp cả một ngày, mỗi người đi vào phòng tổng tài đều bị quát, không một ai may mắn thoát khỏi, khiến cho trong lòng mọi người hoảng sợ, chỉ sợ đến mình bị điểm danh đi vào phòng tổng tài.
Thật vất vả chống được ánh mặt trời phía tây, đến khi mặt tời lặn sau núi, thì tổng tài đi ra văn phòng, rời khỏi công ty. Một ngày gian khổ đã kết thúc, vừa nghe thư ký Hoàng truyền đến tin cảnh báo đã được giải trừ, mọi người thiếu chút nữa không đốt pháo ăn mừng.
***
Vừa mới trở lại dưới lầu, cô khóa xe máy cẩn thận, rồi cởi mũ bảo hiểm, đột nhiên Vương Hải Nhi bị một người phía sau túm lấy, quăng vào trong xe đang đỗ ven đường.
Động tác của đối phương nhanh chóng mà có lực, làm ột người mấy ngày nay lười nhác, làm việc gì cũng không có lực như cô, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay cả phản kháng cũng không luôn, liền rơi vào tay bọ cướp. Đây là sau khi cô học taekwondo, lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi, cảm giác được chính mình dù sao cũng là một cô gái.
Nhưng hoảng sợ chỉ trong nháy mắt, phản ứng trì độn cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi, khi cô phát hiện mình bị người đẩy mạnh vào trong xe, lập tức cô dùng tốc độ nhanh nhất tính vọt ra ngoài, cứ nghĩ rằng trước tiên nhảy xuống xe tự cứu mình đã, bất quá giây tiếp theo cả người cô liền ngây dại.
Bởi vì cô nhìn thấy người bắt cóc cô.
Liễu Kiệt!!!???
"Làm chi anh làm tôi sợ như vậy?" Tức giận át suy nghĩ, phút chốc cô vô cùng tức giận dùng sức đẩy anh một chút.
Liễu Kiệt không nói một câu đem cô nhét vào trong xe lần nữa, sau đó đóng cửa xe lại, lại vòng qua bên kia ngồi vào trên ghế lái.
Vương Hải Nhi trừng mắt với anh, bởi vì cô rất tức giận, cho nên khi anh ngồi trong xe rồi đóng cửa, cô liền không nói hai lời mở cửa xuống xe, nhưng anh lại giữ chặt tay cô, không cho phép cô xuống xe.
"Buông tay"
Anh không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn.
"Buông tay" Cô nói lại lần nữa, nhưng anh vẫn không có chút thay đổi, cũng không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm, dường như đang cùng cô so sức chịu đựng.
Vương Hải Nhi lại trừng mắt nhìn anh một lúc, mới thở ra một hơi, sau đó dùng một tay khác đóng cửa xe lại.
"Bây giờ anh có thể buông tay"
Lại nhìn cô trong chốc lát, sau khi đã xác định cô không muốn xuống xe, anh mới buông tay cô ra, im lặng xoay người lái xe.
"Anh có biết hành động vừa rồi của anh rất ác liệt? Anh dọa tôi một cú shock nha" Vương Hải Nhi nghiêm khắc chất vấn "Còn có, vì sao anh lại biết tôi ở nơi này?"
Không phải trong hồ sơ nhân viên có ghi địa chỉ à! Anh nhìn thẳng về con đường phía trước vẫn im lặng không nói.
"Tôi đang nói chuyện với anh, anh có nghe không đấy?" Anh không nhìn thái độ của cô, làm cho cô tức giận muốn đánh người.
"Vì sao mấy ngày nay cô không đến hành lang kia?" Liễu Kiệt không trả lời mà hỏi lại.
Cô sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa xe "Không phải anh nói nơi đó không được tùy tiện đi vào sao?" Cô tức giận trả lời anh.
"Lúc trước tôi đã nói với cô nhiều lần nhưng cô có nghe đâu"
"Sau này tôi bận chút việc"
"Có mới lạ" Anh không chút do dự bẻ gãy lời nói dối của cô.
Vương Hải Nhi mím môi.
"Cô còn đang khổ sở vì chú chó kia?"
Cô trầm mặc không nói.
"Tôi nghĩ là cá tính cô lạc quan sáng sủa, không để tâm vào chuyện vụn vặt chứ"
"Tôi không để tâm chuyện vụn vặt"