Sưu tầm
"Tổng giám đốc, thật ngại quá, tôi có thể nói chuyện riêng với tổng tài một chút được không?" Vương Hải Nhi không để ý đến tồn tại của anh, nói thẳng với tổng giám đốc luôn.
"Đương nhiên có thể" Tổng giám đốc không chút do dự mỉm cười gật đầu với cô, nói xong liền rời đi.
Không ngờ anh ta cứ như vậy bỏ đi, làm cho Liễu Kiệt không khỏi sửng sốt rồi nhìn hướng anh ta đi mà hét lên "Uy, Tử Khâm, vừa rồi tôi nói cậu đã nghe được, đi tìm những người đó đuổi hết đi, đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh của tổng tài!"
Cửa phòng tổng tài đóng lại, lời nói của anh như gió thoảng bị cửa chặn mất.
"Sao anh lại tức giận như vậy?" Vương Hải Nhi đến bên cạnh anh, tay chạm vào khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Liễu Kiệt tức giận ngẩng đầu trừng cô trong chốc lát, sau đó mới phun ra một hơi, rồi ôm cô ngồi lên đùi, mặt mày nhăn nhúm hỏi cô "Em không biết anh cùng Tử Khâm nói chuyện gì, vì sao lại xen vào?"
"Ai nói em không biết?" Cô đưa tay xoa xoa mày đang nhăn lại của anh.
"Em đã tỉnh lâu rồi?" Nếp nhăn giữa hai này mới được cô xoa cho giãn ra thì nay lại đến ánh mắt gian tà của anh áp bức.
"Đúng" Cô chống lại ánh mắt của anh, hào phóng gật đầu thừa nhận.
"Bị người ta nói như vậy còn không khó chịu, em lại cười được là thế nào?" Liễu Kiệt tỏ vẻ hờn giận.
Anh tức muốn chết đây rồi, thế mà ngược lại người kia một chút tức giận cũng không có là sao?
Ngày đó cô nói vì ngăn chặn lời đồn giữa hai người mà không công khai quan hệ? Vì sao bây giờ lời đồn bậy bạ tùm tum thì cô lại cười vẻ vang sáng lạng như vậy? Có đôi khi anh không hiểu cái đầu của cô gái nhỏ nhắn này suy nghĩ cái gì nữa!
"Vì sao lại cười không nổi chứ?" Vương Hải Nhi cười meo meo nhìn anh tức giận.
"Em không sao đấy chứ? Có phải ngủ nhiều quá bị mụ mị rồi không?" Liễu Kiệt lo lắng xoa xoa xái trán của cô, sau đó lại đi rờ khuôn mặt của cô.
"Em không sao!" Cô cười cười kéo tay anh ra, sau đó đột nhiên dịu dàng nép trong ngực anh, trêu đùa hàng cúc trên áo sơ mi của anh rồi nói "Liễu Kiệt, anh có thể nói lại lời vừa rồi anh nói với tổng giám đốc nói lại cho em nghe được không?" Cô nhỏ nhẹ yêu cầu.
"Mới vừa rồi à? Câu nào chứ?" Liễu Kiệt ngu ngu hỏi.
"Chính là câu anh thật lòng nói ấy" Vương Hải Nhi xấu hổ nhắc lại.
"Anh nói gì đâu?" Anh cúi đầu xuống, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô.
Vương Hải Nhi mắt hạnh trợn tròn, khó có thể tin nhìn anh.
"Anh quên? Anh nói anh yêu em nha! Còn nói hai người chúng ta sẽ kết hôn, làm sao anh có thể quên mất chứ!" Cô hơi kích động nắm áo khoác của anh kháng nghị.
"Anh có nói như vậy sao?"
"Anh có"
"Phải không?"
"Phải!"
"Ồ!"
"Ồ cái gì? Anh nói anh yêu em, còn nói chúng ta sẽ kết hôn, không cho phép anh không thừa nhận, có nghe hay không?" Cô túm lấy cổ áo anh, vẻ mặt hung hãn cảnh cáo anh.
Liễu Kiệt nhìn thẳng cô, nhìn nhìn rồi đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa càng cười càng lớn tiếng.
"Anh...anh đang cười cái gì?" Cô trừng anh hỏi.
"Em rất quan tâm đến những lời này? Thì ra em rất muốn gả cho anh" Liễu Kiệt nhếch miệng cười với cô.
Vương Hải Nhi nghe vậy,vừa thẹn lại vừa quẫn nên mặt đỏ cả lên "Anh...anh xấu xa!"
"Thật là xấu xa sao Hải Nhi?" Anh dựa vào trán cô, thâm tình nhìn cô chằm chằm, trong lời nói rất dịu dàng.
"Anh..." Cô xấu hổ trừng mắt với anh.
"Anh yêu em" Đột nhiên anh hôn cô một chút, sau đó lại một chút, lại một chút "Còn em thì sao? Em có yêu anh không?"
Mặt cô đỏ bừng, mềm mại trừng anh.
"Hải Nhi?"
"Anh biết rõ còn hỏi"
"Nhưng anh muốn nghe chính miệng em nói"
Cô trừng anh, anh lại dịu dàng ngóng nhìn cô, mỉm cười đầy ẩn tình với cô, kiên nhẫn chờ đợi đáp án. Cô hoàn toàn không có biện pháp từ chối, chỉ có thể mở miệng nói ra như mong muốn của anh, vừa thẹn thùng vừa yêu kiều nhỏ nhẹ nói ra câu mà anh muốn nghe nhất.
"Em cũng yêu anh"