Sưu tầm
Trải qua mấy ngày ở chung, cô càng lúc càng biết tâm tư kín đáo của anh…không, có lẽ là tâm tư phức tạp của anh mới đúng, mặc kệ anh làm chuyện gì cũng đều theo suy nghĩ của anh, không giống như cô luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tùy vào đó mà tính.
Nói thật ra, cô không thích chuyện gì cũng phải dựa vào đàn ông, cảm giác giống như con rùa rụt đầu, nhưng đầu óc anh lại thông minh, có suy nghĩ rõ ràng, chỉ trong thời gian ngắn nhất đã đem suy nghĩ thành hành động, làm cho người ta phát hiện không ra, mà đợi đến khi cô biết mình trúng kế, thì không thể tức giận với anh, bởi vì tất cả những gì anh làm không những tốt cho cô, mà còn chính là yêu cô, quan tâm thái độ của cô, khiến cô muốn tức giận cũng không được.
Tóm lại, bây giờ cô đã có kinh nghiệm, chỉ cần trong lòng có nghi ngờ liền trực tiếp hỏi thẳng anh, miễn ình ngây ngốc bị tính kế.
"Được rồi, là anh ghen" Liễu Kiệt thừa nhận.
"Ghen?" Vương Hải Nhi nháy mắt mấy cái, vẻ mặt không hiểu nhìn anh "Anh ghen gì chứ?"
Anh không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại còn đột nhiên hỏi cô "Anh là ai?"
"Anh là ai? Anh là Liễu Kiệt nha! Anh bị chứng mất trí nhớ à, ngay cả tên của mình cũng không nhớ?" Cô cảm thấy kỳ quái trả lời anh, sau đó đưa tay sờ trán anh "Không phát sốt a"
"Em thật là..."
Liễu Kiệt dở khóc dở cười lấy tay cô trên trán anh xuống, nắm chặt ở trong tay, sau đó nói ra đáp án cho cô nghe.
"Anh là bạn trai em, tương lai là chồng em, lại là tổng tài của công ty này"
"Chuyện đó em biết rồi, rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Cô nhịn không được nhíu mày.
Xem thái độ của cô là không biết gì rồi, khiến Liễu Kiệt nhịn không được hít lấy một hơi thật dài.
"Anh muốn nói là, nếu anh là bạn trai em, tương lai còn là chồng của em, lại là ông chủ của công ty này, thì vì sao thời gian em ở cùng với anh không dài bằng mấy người kia, hơn nữa còn dài hơn anh gấp năm lần? Cho nên anh ghen"
Vương Hải Nhi cứng họng nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới nghi ngờ hỏi anh "Rốt cuộc anh đang nói cái gì? Người kia là người nào?"
"Hải Nhi" Anh thâm tình nhìn cô không chớp mắt.
"Sao vậy?"
"Em thật sự là một người rất ngu ngốc"
"Uy…" Cô đánh anh một cái tỏ vẻ kháng nghị.
"Nhưng là anh lại yêu điệu bộ ngơ ngác, ngu ngốc, chậm tiêu của em" Miệng anh bất giác nhếch lên, rồi ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn cô.
Vương Hải Nhi ngu ngơ, khó hiểu bị mắng, rồi bị hôn. Rốt cuộc anh đang làm cái quỷ gì nha!?
Cô giãy dụa đẩy anh ra, khi thấy anh vẫn không có ý định dừng hôn cô, cô liền đưa tay lên che miệng anh lại.
"Anh có muốn giải thích với em về cái lệnh nhân sự kia không?" Cô trở lại chuyện chính, muốn nghe anh giải thích rõ ràng.
Trước tiên anh hôn lòng bàn tay cô một chút, sau đó mới cầm tay cô gỡ ra khỏi miệng anh, rồi nắm tay cô đi đến sô pha ngồi xuống, sô pha này là anh mới đặt thêm ở đây.
"Ở ngành nghiên cứu phát triển có một số người chưa kết hôn muốn theo đuổi em, chẳng lẽ em không phát hiện ra sao?" Sau khi hai người ngồi xuống thì Liễu Kiệt một bộ sở hữu của riêng mình cứ ôm chặt eo nhỏ của cô.
Nháy mắt hai mắt Vương Hải Nhi trợn to lên, vẻ mặt ngu ngơ, kinh ngạc "Cái gì? Cái gì?"
Khoé miệng Liễu Kiệt chứa ý cười,nhịn không được nghiêng người xuống hôn cô một cái.