"Đứng lên" Anh nghiêm túc ra lệnh.
"Vì sao? Ngồi ở đây phơi nắng rất thoải mái nha, anh có muốn ngồi xuống thử xem không?" Vương Hải Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh, nói xong còn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ý muốn nói anh cũng ngồi xuống đi.
"Tôi nói cô đứng lên" Anh ra lệnh lần nữa.
Có lẽ anh ta ngại ngồi ở trên thảm đi! Vương Hải Nhi nhún vai không thèm để ý, từ trên thảm ngồi dậy.
"Là ai đồng ý cho cô vào đây?" Vẻ mặt anh nghiêm khắc chất vẫn.
"Không có ai đồng ý hết nha! Nơi này không thể vào sao?" Cô chớp chớp mắt vô tội nhìn anh.
"Không được, đây là hành lang chuyên dụng của tổng tài"
Mục đích anh thiết kế như vậy là vừa tiết kiệm được thời gian ra ngoài, vừa có thể tránh ánh mắt ái mộ của nhân viên nữ, để anh tránh đi những phiền chán, hưởng thụ không gian tự tại. Kỳ thật công ty đều biết về hành lang này, nhưng không có sự cho phép của anh nên không ai dám tới, trừ cô.
Tổng tài chuyên dùng? "Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không hành lang thoải mái, xinh đẹp tiêu sái này sao vẫn không có một bóng người" Vương Hải Nhi có chút đăm chiêu gật đầu, dường như không cảm thấy kinh ngạc.
"Nếu đã biết thì vì sao cô còn vào đây?"
"Làm chi lại nói tôi, không phải anh cũng ở trong này đấy thôi?"
Liễu Kiệt cười lạnh, mở miệng đáp lại cô "Sở dĩ tôi ở đây là vì tôi..."
"Anh không cần nói, tôi biết, anh cũng chuồn êm vào đây giống tôi đúng không?" Cô nhanh chóng ngắt lời anh "Đã sớm biết hành lang bình thường sẽ không có cửa bí mật, bất quá, người có quyền sử dụng hành lang này cũng thật là biến thái, không biết trong lòng anh ta suy nghĩ cái gì?"
"Biến thái?" Liễu Kiệt sợ run một chút, khó có thể tin cắn răng nói.
"Đúng rồi! Công ty có một nơi lấy ánh sáng , gió luồn vào tốt như vậy, thế mà anh ta không ọi người đi, ngược lại còn trang trí đèn điện, điều hòa không khác gì một công viên cao cấp. Anh ta nhiều tiền quá nên không biết tiêu vào đâu, hay là muốn độc chiếm cảnh đẹp ở đây không biết nữa? Mặc kệ lý do trước hay sau thì cũng chứng minh đầu óc anh ta có chút vấn đề, đó không phải biến thái thì là cái gì?"
"Cô nói ‘hắn’ là chỉ ai?" Liễu Kiệt nghiêm mặt hỏi. Rốt cuộc cô có biết cô đang phê bình ai không?
"Đương nhiên là tổng tài đại nhân, người có quyền lực nhất công ty này" Vương Hải Nhi không chút do dự trả lời.
Tốt lắm, cô ta đã can đảm nói ra như vậy, thì cô ta cũng nên can đảm gánh lấy hậu quả đi!
"Tôi chính là tổng tài biến thái trong miệng của cô đấy" Anh không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt lạnh lùng nói ra thân phận.
Cô ngây ngốc sửng sốt một chút sau đó là bật cười to ra tiếng.
"Ha ha..." Cô vừa cười vừa vỗ vỗ vai anh, lực rất lớn làm cho anh suýt té ngã.
"Cô đang cười cái gì?" Liễu Kiệt bị cô cười trêu chọc nên thẹn quá hóa giận, giận không thể hét vào mặt cô.
"Tôi đang cười anh có lá gan rất tốt, cũng dám giả mạo tổng tài, nếu lời này của anh mà truyền ra ngoài thì sợ công việc của anh sẽ khó giữ được. Bất quá anh yên tâm, tôi sẽ không bán đứng anh" Vương Hải Nhi miễn cưỡng ngưng cười, rất hào khí cam đoan với anh.
"Tôi nói lại với cô một lần nữa, tôi chính là tổng tài Anyana"
"Vâng vâng vâng, xin chào tổng tài đại nhân, tôi có mắt không tròng không biết tổng tài ngài đến đây, nên không tiếp đón từ xa được, kính xin ngài thứ lỗi, mời ngài ăn sô cô la"
Anh vừa nghe là biết cô không tin lời nói của anh, Liễu Kiệt tức giận lạnh lùng nhìn cô, hoàn toàn không biết nên làm gì với cô. Đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái có mục đích rõ ràng như vậy, ngay cả ông chủ lớn đứng trước mặt, còn nói ra thân phận chính xác như vậy mà cô còn không biết, thật sự anh rất muốn xúc động bóp chết cô!
Linh...
Ngoài hành lang truyền đến tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa.
"Đi làm" Cô nhảy dựng lên một chút, rồi bất ngờ xoay người chạy đến cái cửa bí mật đầu xa, rồi lại đột ngột dừng lại nói "Anh đẹp trai, anh làm ở ngành nào?"
"Phòng tổng tài" Anh lạnh lùng trả lời.
Cô giật mình một chút mới lập tức cười ha hả, rồi hướng đến cửa rời đi.
Liễu Kiệt trừng mắt nhìn bóng dáng cô rời xa, tựa hồ bên tai còn nghe tiếng cười to của cô, một cảm giác khó hiểu dâng thẳng lên, sau đó buồn bực ở ngực, mãi vẫn không hết đi.
Cô gái có hành vi quái dị rõ ràng này rốt cuộc là ai tuyển vào nha?
"Thư ký Hoàng, tôi muốn cậu đem cho tôi hồ sơ về nhân viên tuyển dụng mới đây, cậu nói quản lý Trương đưa qua đây cho tôi" Sau khi trở lại văn phòng, anh lập tức bấm phím nội bộ giao việc cho thư ký Hoàng.
Anh nghĩ thế nào cũng không ra cái cô nữ sinh kia làm thế nào mà chạy được vào công ty làm việc, rõ ràng là không thể mà!
"Vâng" Thư ký Hoàng lên tiếng nhận lệnh.
Khoảng mười phút sau, ngoài cửa có tiếng gõ cửa, quản lý Trương ở phòng nhân sự ôm chồng hồ sơ đi vào.
"Tổng tài, đây là hồ sơ của nhân viên vừa tuyển dụng mới đây" Ông cung kính đem hồ sơ lên cho anh.
Liễu Kiệt im lặng tiếp nhận, sau đó là cúi đầu xem.
Quản lý Trương đứng một bên như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, thật sợ hãi vì mình làm việc công tư không rõ ràng, lợi dụng chức vụ cho người nhà vào làm việc sẽ bị phát hiện.
"Ông xác định những người này đều thông qua các cuộc thi?" Sau khi tìm được hồ sơ của Vương Hải Nhi, Liễu Kiệt vừa xem xét vừa mở miệng hỏi.
"Vâng, quản lý Trương tim đập một trăm lần trả lời.