• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5.3
Sưu tầm
Cô muốn làm anh lo lắng suýt chết hay là ão não mà chết đây? Cái đồ tra tấn người khác!
"Em còn quan tâm đến nó sao?" Cảm xúc phẫn nộ làm cho giọng nói anh trở nên lạnh lùng, tiếp theo anh vẫy vẫy tay muốn mọi người đi ra khỏi phòng họp, lập tức mọi người như trút được gánh nặng nhanh chóng rời đi, trong khoảnh khắc như nhìn thấy được ánh sáng.
"Đương nhiên là em quan tâm nó" Đầu điện thoại bên kia đang biện minh.
"Nhưng tin nhắn anh gửi cho em đã được hai ngày rồi, quan tâm của em có tới chậm quá đi không?"
Quá chậm?!
Vừa nghe hai chữ này thì Vương Hải Nhi đã rơi nước mắt "Em không biết...em không khởi động máy...em..." Cô khóc nấc lên nói.
Nghe tiếng là biết cô đang khóc nước mắt nước mũi đầy mặt rồi, làm cho Liễu Kiệt than nhẹ một hơi. Không biết tại sao anh đối với cô không còn cách nào khác, chỉ biết đầu hàng cô thôi.
"Em đang ở đâu?" Sau khi bình tĩnh lại, anh hỏi.
"Ngoài bệnh viện thú y" Cô run run nói.
"Ở đó chờ anh"
Sau khi nói với thư ký bỏ hết lịch trình ngày hôm nay, anh lập tức lái xe đến bệnh viện thú y đón cô.
Quả nhiên anh đoán đúng, cô khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, giống như một đứa trẻ lạc đường ngồi xổm trước cổng mà khóc thút thít, nhìn qua thật đáng thương.
"Đứng lên" Anh tiến lên, nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt tan nát cõi lòng nhìn anh.
"Anh chưa nói con chó nhỏ đó chết, em khóc làm gì chứ?" Tay anh lau đi nước mắt trên mặt cô.
Trong nháy mắt Vương Hải Nhi ngây dại, ánh mắt mờ mịt nhìn anh, suy nghĩ trong đầu có biến chuyển.
Ý của anh là... "Con chó nhỏ...không chết?"
"Không chết" Lau nước mắt cho cô xong, anh dắt tay cô đến xe đang đỗ ở ven đường.
"Anh nói thật không?" Chờ anh ngồi trên xe xong, cô mới hoàn hồn hỏi anh.
Anh gật đầu.
Cô nhìn anh không chớp mắt, sau đó cô thở ra một hơi, tay còn vỗ vỗ ngực "Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Sau đó không hiểu sao cô lại khóc lên!
"Đã nói nó không chết thì em khóc làm gì nữa?" Liễu Kiệt bất đắc dĩ xoa xoa thái dương.
Cô chỉ khóc thút thít không trả lời anh.
"Đã đói bụng chưa? Đi ăn chút gì đó được không?" Lát sau anh mới mở miệng hỏi cô.
Cô lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy nói "Bây giờ em muốn nhìn con chó"
"Con chó đang ở nhà anh, không chạy trốn được, đã gần trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đã" Anh nhìn cô một cái, tự mình ra quyết định.
"Em không đói bụng"
"Không đói bụng cũng phải ăn"
"Nhưng là...." Cô muốn nhìn con chó nhỏ, muốn biết nó vẫn bình an vô sự.
"Anh thích cô gái của anh có da có thịt, ôm sẽ thoải mái hơn, nhìn em gầy quá" Bỗng nhiên anh ngắt lời cô.
Nhìn anh bình thản ung dung nói ra như vậy, còn Vương Hải Nhi thì đầu óc trống rỗng khiếp sợ, ngay sau đó là máu từ ngực cô tăng vọt lên trên mặt.
Anh...anh vừa nói...cô gái của anh?
"Anh anh anh...anh nói bậy bạ gì đó? Ai ai ai...ai là cô gái của anh?" Mặt cô đỏ bừng, lắp bắp kháng nghị với anh.
"Không phải là em sao?"
"Không phải em" Thái độ cô khó có thể tin trả lời anh, lại dùng lực lau nước mắt trên mặt.
"Em không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?" Anh buồn bã liếc cô một cái, trầm giọng hỏi.
"Chịu, chịu trách nhiệm?" Cô hoài nghi nhìn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK