• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Mic

Cách thời gian sứ giả Thanh Hải quốc đến thăm đã không còn nhiều, Tiêu Tranh bắt đầu cân nhắc nên chọn ai làm đại diện trình bày về tiến triển của tân chính.

Từ lúc hạ triều tới giờ cơm trưa, hắn đã ở trong thư phòng đọc đi đọc lại đáp án hôm ấy của Phó Thanh Ngọc và Văn Tố không dưới mười lần.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Phó Thanh Ngọc đáng tin hơn một chút, Văn Tố mặc dù khôn khéo, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt sứ thần Thanh Hải quốc, tóm lại cẩn thận hơn vẫn tốt.

Suy nghĩ đã định, Tiêu Tranh phân phó Triệu Toàn đi thông báo cho Phó Thanh Ngọc chuẩn bị ngày mai theo mình thượng triều.

Chuẩn bị trước vẫn là cần thiết.

Văn Tố dạo gần đây say sưa thoại bản truyền kỳ, đang ở trong phòng xem tới mê mẩn thì thấy Phó Thanh Ngọc vẻ mặt hưng phấn xông vào, kéo nàng mừng rỡ: “Tố Tố, Tố Tố, ta sắp làm quan rồi!”

Văn Tố chớp chớp mắt, đợi tới khi hiểu được ý nghĩa trong lời nói của nàng thì liền vội vàng chúc mừng: “Chúc mừng chúc mừng, phú quý rồi đừng quên nhau nhé!”

Lúc này lôi kéo quan hệ là rất cần thiết.

Phó Thanh Ngọc cười ngượng ngùng, mặc dù đã cật lực che giấu, nhưng niềm vui ngập tràn như muốn bùng ra, dù thế nào cũng không giấu giếm được. Văn Tố vẫn là lần đầu tiên thấy nàng lộ ra tâm tình như vậy, xem ra đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Nàng cũng mừng cho nàng ấy, nhưng rồi lập tức nhớ tới một điều, thì lại cao hứng không nổi.

Phó Thanh Ngọc làm quan rồi, vậy không được làm quan chẳng phải là sẽ bị tống ra khỏi phủ sao?

Đừng mà……………….>_<

Thấy Văn Tố mặt mày đau khổ, Phó Thanh Ngọc còn tưởng nàng thất vọng bản thân không được trọng dụng, nên cũng không dám quá biểu lộ tâm tình vui sướng của mình, còn không quên dùng lời hay an ủi nàng: “Tố Tố, an tâm, sẽ có cơ hội thôi.”

Văn Tố cũng không giải thích, chỉ thuận theo lời của nàng ấy gật đầu. Nghĩ nghĩ, xuất phát từ lòng tốt, nhịn không được nhắc nhở nàng ấy một câu: “Thanh Ngọc, lần này làm quan là nhằm mục đích tân chính, mà tân chính là vì liên hôn giữa Đại Lương và Thanh Hải quốc, cho nên………….cô vẫn phải chú ý một chút.”

Phó Thanh Ngọc mặc dù có thực tài, nhưng quá cứng nhắc trên quan lộ thì sẽ dễ xem nhẹ những phương diện khác.

Mấy ngày vừa qua ở cùng với nhau, Văn Tố đã nhìn ra nàng ấy vốn không hề để ý đến chuyện liên hôn với Thanh Hải quốc, chú trọng nhiều hơn chính là muốn đem sở học tri thức đền đáp quốc gia.

Văn Tố thì khác, nàng từ nhỏ bị người trong tộc ức hiếp, hơi sơ suất một chút liền nhân sơ hở, trong nhà có vật gì đều bị cướp hết. Chuyện này tạo nên tính cách nàng cho đến bây giờ làm bất kỳ chuyện gì cũng nhịn không được mà suy nghĩ nhiều lần, thập phần cẩn thận dè dặt.

Tân chính lần này đương nhiên không quang minh chính đại như trên hoàng bảng đã nói kia, nàng sớm đã nghe ngóng rõ ràng, chẳng qua là vì hùa theo chính sách của nước láng giềng mà thôi, nếu như toàn tâm toàn ý bước lên quan lộ, chỉ sợ sẽ đụng phải tường.

Nói trắng ra một chút, hai người họ chính là vật trang trí, là quân cờ dùng để trấn an Thanh Hải quốc mà thôi, chỉ là Phó Thanh Ngọc không giác ngộ được điều này, cho nên Văn Tố mới muốn nhắc nhở nàng ấy.

Phó Thanh Ngọc đối với ý tứ trong lời của nàng cũng chỉ hiểu lờ mờ, có thể là quá mức hưng phấn nên cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái coi như lấy lệ.

Văn Tố đương nhiên không nhiều lời, nói nhiều e rằng còn bị hiểu lầm là ganh tỵ nàng ấy mà cố ý xúc xiểm đe dọa, Phó Thanh Ngọc tính tình kiêu ngạo, nàng hiểu rất rõ.

Ngày hôm sau,trời còn chưa sáng Triệu Toàn đã tới gõ cửa bảo Phó Thanh Ngọc chuẩn bị thượng triều, Văn Tố bị ồn ào tỉnh giấc, thở dài vùi đầu vào trong chăn ngủ nướng.

Phó Thanh Ngọc trông thấy còn cho rằng nàng đây là đang khó chịu, lại không khỏi an ủi nàng một phen, lời an ủi này trái lại hoàn toàn đánh bay cơn buồn ngủ còn sót lại kia của nàng.

Văn Tố không phản bác, bất đắc dĩ lần lượt đáp ứng, đợi đến khi Phó Thanh Ngọc ra khỏi cửa thì liền hung hăng đập đầu vào ván giường.

Phát cáu hà, ai muốn làm quan chứ, dậy sớm như vậy đúng là không có nhân đạo!!!

Vốn cho rằng Phó Thanh Ngọc lần này thượng triều sẽ phải rất lâu, nào ngờ Văn Tố mới ăn xong bữa sáng thì đã thấy nàng ấy trở về.

“Ơ, nhanh như vậy à?” Sớm biết chuyện này ít như thế thì đã ngủ nhiều hơn chút rồi, lãng phí quá đi…

Phó Thanh Ngọc nghe nhưng căn bản lại giống như không nghe thấy câu hỏi của nàng, đầu mày khẽ nhíu, vẻ mặt hoang mang.

Văn Tố thấy tình hình như vậy thì không khỏi có chút kỳ quái, dí sát vào nàng ấy ngó trái nhìn phải một phen, kéo nàng ấy ngồi xuống bên cạnh bàn, “Thanh Ngọc, sao vậy?”

“Thực ra ta cũng không nói rõ được.” Phó Thanh Ngọc nhìn nàng một cái, đột nhiên hỏi một câu lạc đề: “Tố Tố, cô nói liệu có phải hôm nay y phục ta mặc có vấn đề gì không?”

Hôm nay nàng ấy mặc là kiện y phục mới vẫn luôn luyến tiếc không nỡ mặc, lụa mềm màu lam sậm, rất trang nghiêm. Văn Tố lắc đầu, đâu có vấn đề gì đâu ta.

“Rốt cuộc là sao vậy?”

Phó Thanh Ngọc do dự trong thoáng chốc rồi mới có chút khổ não nói: “Hôm nay trên triều đường thảo luận chính sự, Vương gia kêu ta cũng phát biểu quan điểm của mình, ta liền nói kiến giải của bản thân, ai ngờ nói xong thì liền dẫn tới sự bác bỏ của thủ phụ đại nhân.”

“Sau đó thế nào?” Trong lòng Văn Tố đã mơ hồ đoán được kết quả.

“Sau đó ta liền cùng ông ấy tranh luận đôi câu, ai ngờ cuối cùng quan viên toàn triều đều nhìn ta với ánh mắt cổ quái, sau đó vương gia liền bảo ta hồi phủ trước…….”

Quả nhiên!

Phó Thanh Ngọc lúc nhỏ từng nữ giả nam trang, vốn xem nhẹ sự khác biệt giữa nam và nữ, nhưng triều đường trước giờ vẫn luôn là thiên hạ của nam nhân, lần đầu tiên thấy có nữ tử thượng triều, nhất định là nhịn không được muốn ra oai phủ đầu nàng ấy. Thế nhưng Phó Thanh Ngọc tính cách thanh cao như vậy, có cơ hội thi triển tài năng, lẽ nào chịu bị đàn áp.

Văn Tố thầm thở dài, e rằng mấy câu tranh luận với thủ phụ đại nhân kia……..giọng điệu cũng không ôn hòa rồi đây.

“Đâu chỉ là không ôn hòa, đích thực là vô cùng sắc bén!”

Trong thư phòng, Tiêu Tranh vừa trở về bất đắc dĩ thở dài với Tiêu Đoan đang ngồi đối diện.

Với Đinh Chính Nhất người đứng đầu phái bảo hoàng vốn đã không muốn nữ tử vào triều, cộng thêm Vương Định Viễn cũng luôn đem lễ pháp tổ tiên ra mà ngăn cản tân chính, tiểu hoàng đế lại càng tâm không cam tình không nguyện. Trong tình huống như vậy, Phó Thanh Ngọc lại cứ nhất nhất tranh cãi, đắc tội với mấy người kia.

Tiêu Đoan sau khi nghe xong quá trình, nhịn không được bật cười thành tiếng, hàng mi dài khẽ run, tao nhã động lòng không thể tả, “Nghe thúc thúc nói như vậy, Phó Thanh Ngọc này trái lại cũng thật sự có bản lĩnh.”

“Có bản lĩnh là thật, nhưng tính cách không đủ hòa hợp cũng là thật.” Tiêu Tranh đưa tay day day mi tâm, có chút lo lắng.

Vốn cho rằng lựa chọn Phó Thanh Ngọc coi như ổn thỏa, nào ngờ trái lại lại chẳng bớt lo. Từ xưa đã nam tôn nữ ty, nhưng nàng ta lại hoàn toàn không để ý, vừa nghiêm túc lại thanh cao, một phen ngôn luận hôm nay khiến văn võ toàn triều đối với việc nữ tử làm quan đã có sự chống đối, đến lúc đó còn lấy thành quả gì mà đưa cho sứ thần Thanh Hải quốc xem?

Tiêu Đoan hoàn toàn không lo lắng như thúc thúc của hắn, nhàn nhã bưng chén trà trước mặt lên hớp một ngụm, cười tủm tỉm nói: “Vậy tiếp theo thúc thúc có dự tính gì chưa?”

Tiêu Tranh cụp mắt suy nghĩ, hào quang trong mắt thu lại phân nửa, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu hướng ngoài cửa phân phó một câu: “Triệu Toàn, đi mời Văn Tố qua đây.”

“Thúc thúc định dùng nàng ta?”

Tiêu Tranh gật đầu.

Thực ra hắn cũng có chút lo lắng, nhưng tóm lại phải thử một lần, dù gì trước mắt cũng không có lựa chọn nào khác.

Văn Tố ở cửa viện đụng phải Triệu Toàn, trên thực tế là nàng đang ở đây đợi.

Nếu Phó Thanh Ngọc tạo thành cục diện hiện tại, không tránh khỏi quân cờ nàng đây sẽ được phái ra ứng chiến, có lẽ chuyện này đối với Phó Thanh Ngọc mà nói sẽ là một đả kích không nhỏ, cho nên nàng đứng chặn ở đây, không cần để nàng ấy biết tin này thì tốt hơn.

Tới thư phòng Tiêu Tranh, thấy Bình Dương vương cũng ở đó, Văn Tố nhất thời có hơi ngượng ngùng.

Tiết mục chịu đòn nhận tội kia ngày hôm ấy quả thật đủ chấn động, khiến nàng mấy đêm liên tục gặp ác mộng, toàn bộ là cảnh Bình Dương vương vác cành mận gai đuổi nàng chạy.

Oan nghiệt mà……………

Trước sau hành lễ với nhị vị vương gia, Văn Tố liền cung kính đứng đấy, nhìn chằm chằm mặt hài chờ chỉ thị.

“Văn khanh có ý định nhập quan trường chứ?”

Lời của Tiêu Tranh khiến dạ dày Văn Tố quặn đau, chỉ một chữ ‘khanh’ này cũng biểu thị rõ ràng là muốn dùng nàng rồi.

“Ờm, hồi bẩm vương gia, dân nữ vốn không định làm quan, nhưng nếu như quốc gia cần tới, đương nhiên sẽ dốc sức phục vụ.”

Tiêu Đoan ở bên cạnh cũng nhịn không được trên dưới đánh giá nàng một lượt, như thể lần đầu tiên nhận biết nàng.

Tiêu Tranh cười, “Thế đây chính là lúc, Thanh Hải quốc phái sứ thần tới quan sát tiến triển tân chính, bổn vương muốn để cô vào triều làm quan, đến lúc đó nên làm thế nào, cô hiểu chứ?”

Văn Tố cụp mắt suy nghĩ, cung kính nói: “Dân nữ ngu dốt, nên làm thế nào, vẫn xin Vương gia chỉ bảo.”

Thần sắc Tiêu Đoan từ trên người Văn Tố quét tới thúc thúc của mình, trao đổi ánh mắt với nhau một lúc, đôi bên ngầm hiểu ý cười.

Chính là nàng ấy.

Triều đình hiện giờ cần không phải là một nữ Gia Cát học phú ngũ xa1, mà là một khối bột nhão có thể nắn thành bất cứ hình dạng nào, chỉ cần có thể ứng phó với Thanh Hải quốc là được.

1Học thức chất đầy năm xe

Tiêu Tranh thực sự vui mừng khi ấy đã giữ nàng lại, chu toàn mà không giảo hoạt, bình mà không thường, coi như là một khối ngọc thô chờ điêu khắc.

“Tử viết: ‘trung dung chi vi đức dã, kỳ chí hĩ hồ! Dân tiên cửu hĩ.’ 2Hôm nay trái lại đã thấy được đạo đức này trên người Văn khanh.”

2Trung dung là đạo đức tốt đẹp cao nhất! Dân chúng từ lâu thiếu hẳn đạo đức này.

Văn Tố thầm nghĩ: Vương gia ngài có thể nói thật, rõ ràng là không có bản lĩnh, vậy mà lại bị ngài nói thành trung dung cao đức, nói tới ghê gớm như vậy, thật sự là quyết định muốn không trâu bắt chó đi cày, không đường rút lui rồi……….

“Vương gia khen nhầm rồi, dân nữ mặc dù vô tài, nhưng nhất định tận hết sức lực vì quốc gia.”

Tiêu Tranh hài lòng gật đầu, nhưng lại đột nhiên nghe nàng nói: “Chẳng qua dân nữ có một chuyện thỉnh cầu.”

“Hửm? Chuyện gì?”

“Thanh Ngọc nàng ấy……………”Văn Tố ngập ngừng: “Nàng ấy có thực tài, nếu bởi vì dân nữ mà mất đi cơ hội, quả thực khiến dân nữ xấu hổ.”

Tiêu Đoan nghe thế nhịn không được vỗ tay một cái: “Thì ra Văn cô nương còn là người trọng tình trọng nghĩa như vậy nha.”

Văn Tố co rút khóe miệng, Vương gia ngài có cần châm biếm như vậy không hả? →_→

“Ý của cô bổn vương đã hiểu, bổn vương tự có sắp xếp, cô cứ an tâm.”

Văn Tố thở phào, vội vàng hành lễ nói cảm tạ.

Dù sao ở cùng với nhau, nàng hiểu được hoài bão của Phó Thanh Ngọc, không thể vào triều làm quan cũng thôi đi, nhưng còn bị một kẻ tầm thường hời hợt như mình chiếm mất chỗ, đổi lại là nàng cũng sẽ không cách nào chấp nhận được.

……………..

Sắp xếp mọi việc ổn thoả, lúc trở lại viện, Phó Thanh Ngọc vẫn đang rối rắm như cũ, Văn Tố cũng không muốn nói nhiều, tạm thời làm như chuyện gì cũng không xảy ra.

Đêm nay nàng ngủ rất sớm, chủ yếu là vì nàng sợ mình ngày hôm sau dậy không nổi.Vì không để Phó Thanh Ngọc biết, nàng đã nói với Triệu Toàn sáng mai không cần tới gọi nàng.

Mặc dù đã vào tháng tư, nhưng ngày vẫn rất ngắn, hôm sau lúc Văn Tố ngồi lên xe ngựa của Nhiếp chính vương liên tục ngáp ngủ thì hãy còn là lúc trời tối nhất trước khi hửng sáng, có điều cũng che giấu rất tốt bộ dạng ngái ngủ uể oải của nàng.

Tới cửa cung, có thái giám cầm đèn lồng đến dẫn đường, Tiêu Tranh lúc này mới nhận ra Văn Tố vẫn mặc bộ y phục thường nhật như cũ kia, màu xanh sẫm hoa trắng, trang nhã vô cùng, nhưng nếu là thượng triều thì cũng có hơi lộ vẻ không phóng khoáng quá rồi.

Mà Văn Tố chỉ cười cười, làm như không thấy, nhu thuận theo hắn hướng phía hoàng cung mà đi.

Dù sao cũng là lần đầu tiên vào cung, nghĩ tới sắp phải đối mặt với người thống lĩnh của đế quốc to lớn này, đầu gối Văn Tố có chút mềm nhũn, cuối cùng lúc nhìn thấy tầng tầng bậc thang cao vợi cùng cửa điện nguy nga nga kia, rốt cuộc nhịn không được vươn tay kéo tay áo Tiêu Tranh.

“Vương gia, lát nữa phải ứng đối thế nào, ngài liệu có thể tiết lộ trước một chút cho dân nữ không, cũng để dân nữ an tâm?”

Tiêu tranh thấy sắc mặt nàng hơi tái thì trái tim cũng thoáng mềm xuống, dù gì cũng chỉ là một nữ tử, không mạnh mẽ cứng rắn như Phó Thanh Ngọc ngày hôm qua, trái lại nàng trực tiếp thể hiện sự nhút nhát của mình.

“Không cần lo lắng, dù thế nào vẫn có bổn vương ở đây.”

Không sai, có Nhiếp chính vương ở đấy, hoàng thượng cũng phải nhún nhường ba phần, sợ gì chứ?

Văn Tố thở phào một hơi, trấn định tinh thần, theo Tiêu Tranh bước lên bậc thềm, từng bước từng bước hướng về phía trung tâm quyền lực kia mà đi………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK