Sau buổi tảo triều ngày hôm nay, Hoàng đế bệ hạ nghênh đón buổi dạy cuối cùng của Văn thiếu phó.
Trước khi lên lớp, hoàng đế bệ hạ trước hết biểu hiện sự căm phẫn của mình: “Văn thiếu phó, Trẫm sắc phong khanh làm hoàng sư, nhưng khanh chỉ dạy Trẫm ba buổi, liệu có phải quá thảnh thơi rồi hay không?”
“Bệ hạ, dạy trọng điểm không ở lượng, mà là ở chất.”
Bệ hạ trừng mắt: “Khanh thật sự không hề lười biếng?”
Vẻ mặt Văn Tố thản nhiên: “Nếu bệ hạ thực sự muốn vi thần dạy Người những học vấn trên giấy, vi thần quả thật có thể thử một phen.”
“…………..” Bệ hạ ảo não phất tay, “Bỏ đi, lên lớp thôi!”
Hôm nay là ngày cuối, những gì sẽ dạy dự định sẽ là tinh hoa trong tinh hoa, đương nhiên có thể giúp hoàng đế bệ hạ mở mang tầm mắt, thế nhưng sự thật lại ngoài dự liệu.
Văn Tố khiêng ghế thiếu phó ngồi trước mặt hoàng đế, sau khi uống gần hết nửa bình trà mới thong thả lên tiếng: “Bệ hạ, Người vẫn chưa đủ bình tĩnh.”
Hoàng đế đương nhiên không bình tĩnh, bậc cửu ngũ chí tôn như hắn chờ được nghe giảng, nàng tới rồi, lại một mình thong dong nhàn nhã uống trà, vốn không hề đem hoàng đế là hắn đây vào trong mắt mà!
“Thiếu phó lại có mánh lới gì nữa?”
“Bệ hạ chớ nóng vội, Người hỏi như vậy, vi thần có thể trả lời Người, nhưng có người không chắc sẽ trả lời đâu.”
“Ngưng! Theo như khanh nói, chẳng lẽ người duy nhất trong ngàn người như Trẫm còn phải có cả ngàn cách hỏi?”
“Không sai!” Văn Tố vỗ tay, gật đầu khen ngợi, “Bệ hạ nói đúng rồi, cho nên vi thần mới hi vọng bệ hạ mau chóng nắm chắc tính cách của người khác, bởi vì nếu muốn mỗi một người đều ngoan ngoãn nghe lời Người, nói cho Người tin tức mà Người muốn biết, thì càng phải ghi nhớ chân ngôn mười từ của vi thần.”
“Chân ngôn mười từ?” Tiểu hoàng đế bắt đầu thấy hứng thú, “Chân ngôn gì mà kỳ diệu vậy? Mau nói ra nghe thử!”
Văn Tố lại hớp một ngụm trà, mặt cười gian xảo: “Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.”
“……….!!!” Bệ hạ quay phắt đi, còn tưởng là chân ngôn cao thâm gì, thì ra là cái câu tầm thường thế này á?
Không, là thô tục!
“Bệ hạ, đừng coi thường câu tục ngữ này, đây hoàn toàn là chân lý khi tiếp xúc với người khác. Với người nào nên nói cái gì, chính là điều mà ở độ tuổi này của bệ hạ cần phải nắm vững nhất.”
Nghe Văn Tố nói vậy, hoàng đế mới bắt đầu suy nghĩ kỹ càng điều này, kế đó sắc mặt lộ vẻ nghiêm trọng, “Nói ra quả thực cũng có chút đạo lý, có lẽ thuận theo hoàng thúc mà nói mấy lời êm tai, người cũng không thể nào lại đem dây đai ra hù Trẫm nữa.”
“Khụ khụ khụ…………” Ngụm trà Văn Tố vừa uống sặc ngay cổ họng, tối tăm mặt mũi.
Ví dụ gì đây trời?
Trước khi rời đi, Văn Tố theo lệ hành lễ cáo từ với hoàng đế, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng hoàng đế cũng đứng dậy trả lễ với nàng.
“Thiếu phó, trước ngày hôm nay, Trẫm vẫn còn chút nghi ngại đối với việc phong khanh làm đế sư, nhưng sau ba buổi học, đích thực Trẫm đạt được không ít, cho nên lễ này, xin đừng tránh.”
Văn Tố khẽ gật đầu, bình thản tiếp nhận, “Bệ hạ thông minh trời sinh, nhất định sẽ trở thành một vị minh quân.”
Xoay người ra tới cửa, nàng lại dừng bước, quay người nhìn hắn: “Bệ hạ, còn có một câu, vi thần nhất định phải nói.”
“Thiếu phó mời nói.”
“Ngàn vạn lần đừng nhìn bên ngoài mà đánh giá đúng sai, hung dữ với Người, chưa hẳn đã xấu, ngược lại cũng vậy.”
Hoàng đế hoảng hốt, nhưng nàng đã như mọi khi, tự mình đẩy cửa bước ra ngoài.
*
Hơi nước dày đặc lượn lờ trước mắt, nước trong ấm sôi phát ra âm thanh ùng ục khe khẽ.
Tiêu Tranh ngồi nghiêm chỉnh sau trà kỷ, người mặc bạch bào, tóc đen tùy ý thả sau lưng, phong tư nhã nhặn, anh tuấn kiệt xuất.
Tay áo được vén lên cao, hắn thuần thục rửa trà cụ, chọn lá trà, châm nước sôi, sau đó chậm rãi đẩy tách trà xanh tỏa hương thơm ngát đến trước mặt người đối diện.
“Uống thử xem.”
Văn Tố vốn đang chăm chú thưởng thức phong cảnh đầu xuân ngoài cửa sổ, nghe vậy liền quay đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt phiếm ý cười của hắn.
Bởi vì hơi nóng trước mặt nên đầu mũi hắn lấm tấm mồ hôi. Nàng mỉm cười, lấy khăn lụa từ trong ngực cẩn thận lau cho hắn, nhưng tay lại trực tiếp bị người kia giữ chặt, sau đó chậm rãi bọc trong lòng bàn tay.
“Tố Tố, nghe ta nói, sau khi ta đi, triều đình nhất định sẽ nhắm vào nàng, cho nên ta có một dự định….”
“Không phải nói lên thuyền hoa thưởng trà ư? Sao lại nói mấy lời này, trước mặc kệ mấy chuyện đó đi.” Văn Tố xua xua tay, một tay bưng tách trà hắn đẩy qua trước đó uống một ngụm, tay kia thì để mặc hắn nắm.
“Nói cũng phải.” Tiêu Tranh bật cười, lúc này mới nhẹ thả tay nàng.
“Thoái Chi, chàng………khi nào thì khởi hành?”
Tiêu Tranh nhíu mày: “Không phải nàng không muốn nhắc mấy chuyện này ư?”
Văn Tố bĩu môi: “Thiếp nói là đừng nói mấy lời đó với thiếp, còn nói với chàng thì vẫn được.”
Tiêu Tranh cười lắc đầu, nét mặt dần dần trở nên nghiêm nghị: “Ước chừng…. vài ngày nữa thôi.”
“Tóm lại là ngày nào?”
“Sao vậy, nàng muốn tiễn ta?”
“Đương nhiên.”
“Đừng tiễn…”
Văn Tố bặm môi, thì thà thì thầm: “Không biết khi nào mới có thể trở về, còn không cho người ta đi tiễn!”
Ai biết còn chưa dứt lời, bên cạnh chợt xuất hiện một bóng râm, Tiêu Tranh đã ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay ôm nàng, thấp giọng nói: “Không phải không cho nàng đi tiễn, là không muốn khiến nàng đa cảm như vậy, ta nhất định sẽ trở về, cần gì phải để ý lần xa nhau này?”
Văn Tố cúi đầu không lên tiếng.
Tiêu Tranh thở dài một tiếng, ôm chặt lấy nàng, hôn lên má nàng: “Chờ ta trở về là được…”
………………..
Việc duyệt quân tới Giang Nam lần này đã kết thúc, chỉ chờ một hiệu lệnh liền có thể khởi hành đến Giang Nam.
Kinh nghiệm chinh chiến ngày trước cũng từng có những chiến dịch với quy mô tương tự, nhưng Tiêu Tranh không có tâm tình nhớ lại, bởi vì trận chiến này, mũi kiếm chĩa về huynh đệ huyết mạch tương liên với hắn.
Màn đêm dày đặc, hắn lại không hề chợp mắt, ngồi trong thư phòng lau đi lau lại trường kiếm, mãi đến khi thân kiếm mơ hồ phát ra hàn quang lạnh lẽo, ánh lên gương mặt hờ hững của hắn.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa, hắn đặt thanh kiếm trong tay xuống, nghe thấy Triệu Toàn ở bên ngoài bẩm báo: “Vương gia, Bình Dương vương cầu kiến.”
“Vào đi.”
Tiêu Đoan đẩy cửa bước vào, mới nhìn thấy một góc áo trắng thì đã nghe được giọng nói hàm chứa ý cười của hắn: “Xem ra lần này rốt cuộc đã có thể tự mình nói lời tạm biệt với thúc thúc rồi.”
Lời nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại hàm chứa chua xót.
Khi Tiêu Tranh chinh chiến tứ phương, hắn bị nhốt trong cung, cho dù có muốn nhìn bóng lưng rời đi của hắn từ phía xa cũng hoàn toàn là điều không thể. Chuyến đi Giang Bắc lần trước Tiêu Tranh lại vội vã lên đường, cho nên bây giờ có thể nói lời tạm biệt, quả thực không dễ gì.
“Muộn như thế còn chưa ngủ, không tốt cho sức khỏe.” Tiêu Tranh cất kiếm, ngồi trở lại bàn, ý bảo hắn cũng ngồi xuống.
“Chẳng phải thúc thúc cũng không ngủ đấy ư? Có chuyện gì phiền lòng sao?”
“Cứ cho là vậy đi….” Tiêu Tranh thở dài một tiếng, chăm chăm nhìn giá nến trên bàn, không lên tiếng.
Tròng mắt Tiêu Đoan đảo một vòng, liền thông suốt: “Là vì Tố Tố?”
“Ừ.”
“Lo lắng nàng ấy sau khi người đi sẽ không chọi lại số đông?”
“Ừ.”
“Thúc thúc ắt hẳn đã có tính toán rồi nhỉ.”
“Có dự tính, nhưng…………. vẫn lo lắng như cũ.”
Đôi mắt Tiêu Đoan khẽ lóe lên một cái, bật cười: “Lo lắng chuyện gì?”
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng……….”
“…………………”
Dừng một chút, Tiêu Tranh lạnh lùng quét mắt qua hắn một cái, đứng dậy đi đến cạnh hắn, nhấc tay vỗ vai hắn: “Ngươi ở kinh thành phải ngoan ngoãn.”
Người Tiêu Đoan khẽ cứng đờ, một lúc sau mới “Dạ” một tiếng.
“Làm một quận vương nhàn tản cũng không hẳn không phải là chuyện tốt.”
“……………Dạ.”
Lúc ra khỏi Tây các, cứ như thể từ trong nước đi ra, lồng ngực bức bí một lúc lâu cuối cùng đã hít thở được không khí tươi mát. Tiêu Đoan tựa vào cột trụ hành lang thở dốc, sắc mặt trắng bệch, mơ hồ toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Là do khí thế thúc thúc quá mạnh mẽ, hay là do hắn suy nghĩ quá nhiều, vì sao có một loại cảm giác hít thở không thông?
Cuối cùng lúc người hơi lảo đảo đi về phía trước, hắn lại quay đầu liếc nhìn ánh nến mờ mờ phản chiếu ra từ Tây các.
Xin lỗi thúc thúc, vì một ngày kia, đừng nói vương tước, cho dù là tính mạng của mình, con cũng sẽ vứt bỏ!
*
Hơi thở ngày xuân dần dần hiển lộ, nhành liễu đong đưa trong gió, sắc xuân ấm áp. Nhưng trên triều đường lúc này lại là cảnh tượng im ắng lạnh lẽo.
Tiêu Tranh tay cầm ấn Nhiếp chính vương đứng yên lặng dưới thềm ngọc, mặt trầm như nước, tiểu hoàng đế ở phía trên nét mặt kinh ngạc, còn đại thần bên dưới thì đưa mắt nhìn nhau.
“Bổn vương vài ngày nữa chuẩn bị xuất chinh, hôm nay ở trước mặt bệ hạ và chư vị đại thần, tuyên bố một vài việc.”
Âm thanh ngừng lại, ánh mắt Tiêu Tranh hướng về phía Văn Tố, “Văn thiếu phó?”
“Có hạ quan.” Văn Tố bước ra khỏi hàng, rũ mắt chắp tay.
“Lúc bổn vương không ở kinh thành, tất cả chính vụ sẽ do một mình Văn thiếu phó toàn quyền xử lý, ấn triện của bổn vương ở đây làm bằng chứng, kể từ hôm nay, do Văn thiếu phó tổng lĩnh triều đình.”
“Hoàng thúc!” Tiểu hoàng đế nhất thời kinh hãi, từ trên long ỷ bật dậy, kêu lên một tiếng.
“Văn thiếu phó, bước lên nhận ấn!” Tiêu Tranh không nghe không hỏi, nhìn chằm chằm người trước mặt.
Văn Tố khẽ ngước lên, trong mắt lóe qua đủ loại tâm tình:
Ngạc nhiên, không hiểu, nhưng cuối cùng đều trở thành tỉnh ngộ cùng cảm kích.
Lúc ở trên thuyền hoa chàng nói có sắp xếp, thì ra là chỉ việc này, cho nàng hết thảy quyền lực vượt trội, như vậy trong khoảng thời gian này nào có ai có thể động tới nàng.
Văn Tố thoáng chần chừ trong chốc lát, cất bước đi về phía hắn…
“Hoang đường! Quá hoang đường!’ Đinh Chính Nhất giận không kềm được, gào thét ngăn cản bước chân đi về trước của nàng, “Trước tiên cho nữ tử làm quan, kế đó mặc cho nàng ta từng bước thăng tiến, hiện giờ đế sư của thiên tử còn chưa đủ, còn muốn để nàng ta thống lĩnh triều chính!”
Chòm râu hoa râm của lão run lên, trong cơn nóng giận, cứ thế trực tiếp run rẩy chỉ tay về phía Nhiếp chính vương, “Trong mắt ngươi còn có bệ hạ? Còn có chư vị đại thần nơi đây sao?!”
Vương Định Viễn nhíu mày, trong lòng cũng thập phần không vui, thế nhưng quay sang, trông thấy gương mặt từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh kia của Văn Tố, nhớ tới sự thay đổi kinh người của hoàng đế những ngày qua, cuối cùng chỉ phất tay áo phụ họa một câu: “Quả thật hoang đường!”
Tiểu hoàng đế một tay vịn long ỷ, đã không biết nên nói gì nữa. Rèm châu sau lưng phát ra tiếng vang nhỏ, cuối cùng Lý thái hậu gần đây gần như không nói tiếng nào cũng có chút không kiềm chế được.
“Hoàng thúc, Người tốt nhất suy nghĩ thật kỹ.” Ánh mắt hoàng đế quét về phía Văn Tố, tâm tình phức tạp.
Đây là lão sư đã mở ra cho hắn một cánh cửa khác, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc của hắn, giúp hắ ngộ ra nhiều điều. Hắn đánh giá cao nàng, cảm kích nàng, nhưng vẫn như trước không cách nào tiếp nhận kết quả này.
Tiêu Tranh mặt không chút biểu cảm, những hỗn loạn chung quanh hoàn toàn không nghe vào trong tai, chỉ có đôi mắt sáng như đuốc chăm chú nhìn Văn Tố: “Văn thiếu phó tiến lên nhận ấn!”
Văn Tố siết chặt nắm đấm, cuối cùng bước nhanh về trước, vén vạt áo quỳ xuống: “Hạ quan nhất định không phụ ủy thác của Vương gia.”
Chiếc hộp gỗ tử đàn chứa vương ấn đặt vào tay nàng, nàng giữ thật chắc, xung quanh đột nhiên trở nên lặng phắt.
Ngăn cách mọi người, Lưu Kha đứng ở xa xa, cảm giác chấn kinh trong lòng cứ ngân vang mãi không ngừng……..