Sùng Đức năm thứ ba, tháng Giêng, hoàng đế lại ban chiếu lệnh, nói đến năm mười lăm tuổi sẽ lại tự mình chấp chính, trong khoảng thời gian này vẫn như trước đây, do Nhiếp chính vương chấp chưởng triều chính.
Chiếu lệnh vừa ra, cả nước chấn động.
Chúng bách tính đau lòng gạt lệ, bệ hạ đáng thương lại bị Nhiếp chính vương chèn ép mất rồi. >_<
Thế nhưng họ không biết, người ra quyết định này thực ra chính là Hoàng đế.
Đêm đó hắn bất ngờ xuất hiện ở phủ Nhiếp chính vương chính là vì việc này.
Hắn yên lặng đứng bên cửa rất lâu, chắp tay hành lễ với Tiêu Tranh, thái độ cung kính nhưng không kiêu không nịnh, “Hoàng thúc, Trẫm nghĩ kỹ rồi, trẫm muốn tự mình chấp chính, nhưng không phải bây giờ, trẫm cho mình thêm năm năm nữa, trước mười lăm tuổi, trẫm nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng để làm một hoàng đế tốt.”
Vừa nói hắn lại hướng về phía Văn Tố mà chắp tay, “Vẫn mong Văn thiếu phó bỏ qua hiềm khích trước đây, tiếp tục ở lại triều làm quan.”
Tiêu Tranh và Văn Tố đưa mắt nhìn nhau, nói không ra tư vị trong lòng.
Đại khái cả hai đều có một loại cảm giác, đứa trẻ này chỉ trong một buổi chiều mà trưởng thành lên rất nhiều, có chút bối rối nhưng trong lòng lại ngập tràn hoan hỉ.
Tiêu Tranh gật đầu, giọng điệu ôn hòa: “Bệ hạ cuối cùng không hề khiến bổn vương thất vọng.”
Muốn làm một hoàng đế tốt, trước tiên phải có trách nhiệm, một khi bản thân đã có đủ trải nghiệm cùng nhận thức, thì đã bắt đầu có loại trách nhiệm này.
Hoàng đế liếc hắn một cái, tâm tình phức tạp.
Văn Tố nói đúng, không thể dựa vào biểu hiện bề ngoài để nói đúng sai, hung ác với mình không nhất định là xấu.
Nhiếp chính vương chính là như vậy, chỉ vì trước đây hắn nhìn sự việc quá đơn giản, đến nỗi tai mắt đều bị bịt kín, mặc người lợi dụng.
Tiêu Tranh mời hắn vào trong phòng ngồi, có thể mấy ngày qua biến chuyển quá nhiều, bầu không khí có hơi xa lạ, ba người nhất thời không nói lời nào.
Qua một lúc lâu, Tiêu Tranh cuối cùng là người mở lời: “Bệ hạ, bổn vương có một chuyện muốn nhờ.”
“Hoàng thúc mời nói.”
Tiêu Tranh mím môi thoáng trầm ngâm trong giây lát, “Bổn vương muốn xin bệ hạ hạ lệnh, sau này trong một vài công việc đặc thù, tiếp tục cho phép nữ tử làm quan.”
Văn Tố ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn qua, khẽ nở nụ cười.
Nàng cũng đang định nói việc này, không ngờ bị hắn cướp trước.
“Tiếp tục cho nữ tử làm quan…………” Hoàng đế do dự trong thoáng chốc, liếc nhìn Văn Tố trước mặt, một lúc lâu mới gật đầu, “Nếu hoàng thúc đã nói đối với một vài công việc đặc biệt nào đó, trẫm cảm thấy có thể thử xem.”
Tiêu Tranh cười gật đầu, “Tân chính lần này nhất định sẽ không trở thành bọt nước lần nữa.”
Hắn đứng dậy, nhấc tay hành lễ với hoàng đế, nghiêm mặt nói: “Bệ hạ nếu đã đặc biệt gửi gắm kỳ vọng nơi bổn vương, bổn vương nhất định không phụ trọng trách. Sau năm năm, bổn vương chắc chắn giao lại cho bệ hạ một Lương quốc quốc thái dân an.”
Đây là lời hứa đối với hoàng đế, lại càng là lý tưởng ấp ủ trong lòng.
Tâm trạng hoàng đế thoáng dao động, một lúc lâu lại cúi đầu, “Nhưng hoàng thúc, Trẫm vẫn còn một chuyện muốn nói.”
“Hửm? Bệ hạ mời nói.”
Hoàng đế nhướn mắt nhìn Văn Tố, bởi vì nhíu mày nên lộ ra vẻ thâm trầm, “Trẫm mặc dù muốn để Văn thiếu phó tiếp tục làm quan trong triều, nhưng triều thần đối với thân phận của thiếu phó có nghi kỵ, cho nên….. chuyện Văn thiếu phó muốn tiếp tục làm quan, thậm chí là sau này muốn để nữ tử tiếp tục làm quan đều cần phải chuẩn bị đôi chút.”
Thái tổ hoàng đế có huấn thị, không thể để lộ thân phận người tộc Văn thị, chỉ xem như thường dân mà đối đãi, cho nên hoàng đế không cách nào thông qua cách công bố thân phận thật sự để quyết định việc này, chỉ đành tìm một con đường khác.
Tiêu Tranh suy nghĩ lời nói của hắn, thấu hiểu, “Ý của bệ hạ là để Văn Tố đưa ra một lý do có thể khiến chúng đại thần tin phục, phải không?”
“Đúng vậy.” Hoàng đế thoáng ảo não, ánh mắt nhìn Văn Tố cũng ẩn chứa áy náy, “Chuyện này là trẫm xử lý không chu toàn, hiện giờ cũng chỉ có thể tận lực sửa chữa. Trước khi đến đây, Trẫm đã nghĩ ra hai đối sách, chỉ có thể chọn một, Văn thiếu phó tự mình định nhé.”
Những lời hoàng đế nói đều đúng, quả thực cần một lý do cho việc nàng trở lại quan trường. Thấy hắn ngay cả đối sách cũng đã suy nghĩ xong, Văn Tố gật đầu, “Xin bệ hạ chỉ giáo.”
Có lẽ là một quyết sách rất rất khó khăn, hoàng đế mím môi không nói, lưỡng lự do dự năm lần bảy lượt, mãi đến khi Nhiếp chính vương phóng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, hắn cuối cùng mới khụ một tiếng, mở miệng nói: “Hai đối sách này, một là thiếu phó có thể thuyết phục toàn bộ Giang Nam thế gia đều quy phục dưới hoàng quyền của trẫm, lập ra đại công; hai là người trước mắt đến Thanh Hải quốc đợi vài năm, đến lúc sóng gió qua rồi, người lại dùng thân phận đặc sứ Thanh Hải quốc mà trở về, Trẫm dựa vào đó khen thưởng giữ lại thì liền có cơ hội.”
Nháy mắt trong phòng không một tiếng động, Tiêu Tranh và Văn Tố nhất thời ngây ra.
Hoàng đế có thể nghĩ ra hai đối sách này, cho thấy mấy ngày qua hắn ở trong cung đóng cửa đã có được một sự lý giải nhất định đối với cục diện và triều chính hiện tại, quả thực là ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng tóm lại nếu phải chọn lựa, xác thực cũng là một vấn đề.
Văn Tố liếc nhìn Tiêu Tranh, người kia đang nghiêng đầu nhìn nàng, dưới ánh nến, đôi mắt thâm thúy dường như ẩn chứa muôn ngàn tâm trạng, như thể muốn nói gì đó.
Lông mi nàng thoáng run run, rũ mi cúi đầu nói với hoàng đế, “Xin bệ hạ khoan dung một ngày, vi thần cần phải suy nghĩ.”
Hoàng đế cũng đoán được sẽ có kết quả như vậy nên không chút do dự, gật đầu đứng dậy, “Nếu đã vậy, Trẫm quay về trước, thiếu phó cứ suy nghĩ kỹ càng đi.”
Xoay người định rời đi, nhưng bước chân hắn đột ngột dừng lại, khẽ quay đầu, ánh mắt áy náy: “Thiếu phó, trẫm………..suýt nữa hại người mất mạng, người có từng hận trẫm?”
Ngọn nến trên bàn chợt bùng lên một đóa hoa lửa, Văn Tố mỉm cười, nhìn không ra ý vị trong ánh mắt, “Bệ hạ muốn nghe lời giả hay thật lòng?”
Hoàng đế mấp máy môi, ánh mắt thoáng né tránh.
“Lời giả là, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, thật lòng là….oán hận.”
“Thiếu phó, trẫm………..”
Văn Tố đứng dậy, nhấc tay ngăn lời hắn, “Bệ hạ không cần để tâm, vi thần chung quy chỉ là phàm phu tục tử, sinh mạng suýt không còn, đương nhiên sẽ có oán hận, nhưng hiện giờ mây tan mưa tạnh, bệ hạ cũng đồng ý trao cơ hội cho thần bước vào quan trường, trong lòng vi thần chỉ còn lại cảm kích.”
Hoàng đế nặng nề thở dài một tiếng, thoáng liếc nhìn Nhiếp chính vương, thấy hắn cũng không có vẻ oán trách thì trong lòng hơi yên tâm, bất ngờ thẳng người dậy, cung cung kính kính hướng Văn Tố hành lễ, lúc này mới mau chóng bước ra cửa.
Hắn là hoàng đế, chưa bao giờ nói xin lỗi với người khác, một lễ này đã là cực hạn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí bắt đầu trở nên nặng nề. Qua một hồi lâu, Tiêu Tranh đứng dậy nói: “Nghe nói ngày mai trong thành có lễ hội, nàng có muốn đi xem thử?”
Văn Tố hơi sửng sốt, hiện giờ hắn không phải nên hỏi nàng muốn lựa chọn cái nào ư? Nhưng đến khi đối diện với ánh mắt của hắn, nhìn thấy loại tâm tình nào đó thoáng vụt qua trong đôi mắt thì nàng chỉ cười gật đầu, “Được, cùng đi thôi.”
*
Trong thành bất ngờ tổ chức lễ hội, chính là để chúc mừng thành công thu phục Giang Nam.
Bởi vì Nhiếp chính vương trong trận chiến này vô cùng anh dũng, nên hắn đã được chúng bách tính thần thánh hóa đủ loại cùng sùng bái, thậm chí trên đường phố còn đắp tượng nhỏ của hắn để bán, quả thực là được đãi ngộ chẳng thua gì Quan Âm.
Văn Tố và Tiêu Tranh phân phó Triệu Toàn cho xe ngựa dừng bên ngoài một con phố náo nhiệt, thả bước đi vào trong đám người đông đúc. Cởi bỏ triều phục hoa quý, một người váy áo lam nhạt, một người chu tử thâm y trắng thuần, nắm tay nhau cùng bước, tựa như một đôi phu thê bình thường.
Đến khi trông thấy có người đang bán tượng đất, Văn Tố nhất thời nhịn không được phì cười, ghé sát tai Tiêu Tranh nói, “Thế này có gì tốt chứ, nặn thành tượng như vậy, chàng đành giải đem khuôn mặt giấu đi mới được, nếu không cẩn thận sẽ bị người ta nhận ra mất.”
Tiêu Tranh chỉ thản nhiên liếc quầy hàng kia một cái, không chút để tâm, dùng lực siết tay nàng, dẫn nàng đi về phía trước.
Bên này có nghệ nhân tạp kỹ người Cao Ly đang ở trên đài cao nhào lên lộn xuống, dẫn đến từng tràng tiếng hét chói tai, bên kia có món ăn vặt vừa ra lò, hương thơm mười dặm.
Phố xá rộng lớn, lúc này người đông như kiến. Tiêu Tranh siết chặt tay Văn Tố dẫn đường đi trước, có nữ tử tình cờ ngang qua ném cái nhìn đầy ái muội về phía hắn, đến khi trông thấy Văn Tố ở sau lưng hắn ánh mắt lạnh lùng thì vội cúi đầu, bước chân vội vã lướt qua. Hắn thấy thế cười nhẹ, Văn Tố khẽ nhéo lòng bàn tay hắn, như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Mãi đến khi đến ngã tư, đang do dự nên tiếp tục đi dạo theo hướng nào thì đột nhiên nghe thấy Triệu Toàn theo phía sau thốt lên một tiếng cảm thán đầy nghi hoặc.
Văn Tố quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đang chăm chăm nhìn con đường bên phải thì ánh mắt cũng thuận theo ánh mắt hắn nhìn qua, nhất thời cũng kinh ngạc “A” một tiếng.
“Sao vậy?” Tiêu Tranh cũng theo đó nhìn sang, chỉ thấy một hàng ba bốn người hướng bên này đi tới, dẫn đầu là Tề Giản vừa được triệu hồi về kinh thành chưa bao lâu, bên trái là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, bên phải là Chu Hiền Đạt, còn có một người khoan thai sải bước phía sau, chính là Lưu Kha.
Đều là người quen mà thôi, có gì phải kinh ngạc đến thế?
Tiêu Tranh còn chưa hỏi ra miệng thì thấy Văn Tố níu tay áo hắn, chỉ thiếu nữ bên cạnh Tề Giản, nét mặt sửng sốt, “Mau nhìn mau nhìn, chàng nhận ra đấy là ai không?”
“Ai?”
“Nàng ấy đấy, cô nương bên cạnh Tề Giản đấy…………” Văn Tố hạ thấp giọng, nét mặt bí ẩn, giống như phát hiện chuyện hiếm lạ gì ghê gớm.
Tiêu Tranh đành phải lại lần nữa kỹ lưỡng quan sát dung mạo thiếu nữ, nhưng chỉ ngờ ngợ cảm thấy quen quen, hoàn toàn không chút ấn tượng. Đang nghi hoặc thì đã thấy Tề Giản cười nắm tay thiếu nữ, hình như nói gì đấy, đôi bên nhìn nhau mỉm cười, quả là xứng đôi.
Lúc đến trước mặt, vẫn là Chu Hiền Đạt tinh mắt, trông thấy Nhiếp chính vương và Văn Tố thì vội bước lên hành lễ trước tiên, nhưng bị Tiêu Tranh ngăn lại, dùng ánh mắt biểu thị ở đây không cần đa lễ.
“Tố Tố?”
Tề Giản còn chưa kịp lên tiếng thì thiếu nữ bên cạnh hắn đã vội vàng lao lên trước, nét mặt vui mừng nhìn Văn Tố, liếc thấy Nhiếp chính vương thì lại có chút xấu hổ thụt người lại.
Văn Tố nhìn gương mặt đã từng khiến nàng liên tục gặp ác mộng này, gượng cười hai tiếng, “Tần tiểu thư………..”
Tề Giản ngạc nhiên vô cùng, “Thì ra hai người biết nhau?”
Văn Tố bĩu môi, lúc trước cùng vào phủ Nhiếp chính vương, có thể không biết ư?
Cô nương này chẳng phải ai khác, chính là Tần Dung Tần đại tiểu thư trước đây điên cuồng theo đuổi Nhiếp chính vương.
Thật sự là dù thế nào cũng không ngờ tới, ở đây lại có thể gặp lại.
Đúng rồi, Tề Giản bị Nhiếp chính vương từ Giang Bắc điều về Thái Nguyên làm quan, Tần Dung lại là nữ nhi của thái thú Thái Nguyên, cận thủy lâu đài(1) nha!
(1)Giống gần quan được lộc
Sau khi bừng tỉnh đại ngộ, Văn Tố buồn cười lườm Tiêu Tranh một cái, hướng Tần Dung nháy mắt, nhỏ giọng trêu chọc: “Tần tiểu thư bây giờ thật sự là tìm được lương nhân rồi nhé.”
Tần Dung đắm chìm trong ái tình sớm đã không còn tính khí tiểu thư ngày trước, ôn nhu uyển chuyển như xuân thủy, ngượng ngùng đánh nàng một cái, “Cô đồ xấu xa này, nói gì thế?”
Bởi vì còn đang ở trên đường, lại thêm vi phục, mấy người họ cũng không tiện nhiều lời, chào hỏi vài câu liền cáo từ. Tần Dung hiện giờ không còn suy nghĩ theo đuổi Nhiếp chính vương như ngày trước, đối với Văn Tố hiển nhiên cũng tốt hơn, thậm chí còn hỏi thăm tình hình gần đây của Phó Thanh Ngọc.
Văn Tố cười cười lảng tránh, hẹn nàng ngày khác gặp nhau rồi liền cáo từ rời đi.
Lúc đi lướt qua, Lưu Kha vẫn luôn ở phía sau không lên tiếng dừng bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Ta biết hai đối sách kia của bệ hạ, nàng lựa chọn thế nào?”
Thần sắc Văn Tố cứng đờ, thở dài, ngăn lại chủ đề: “Hôm đó huynh gắng sức nghĩ cách cứu ta, ta vẫn chưa từng cảm tạ, hôm khác nhất định mở tiệc tặng lễ, huynh ngàn vạn lần không được từ chối mới được.”
Lưu Kha liếc nhìn Nhiếp chính vương ở bên cạnh nàng đang cố tình nhìn sang hướng khác, lắc đầu cười nói, “Người cứu nàng là Vương gia, không phải ta.”
Nhưng tin tức lại do hắn gửi đi.
Văn Tố biết hảo ý của hắn, trong lòng lại một trận cảm kích, “Yên tâm, bất luận ta quyết định thế nào đều sẽ báo với huynh một tiếng, sẽ không giấu huynh.”
Như vậy mới không phụ mối tương giao giữa hai người.
Lưu Kha gật đầu, mắt như điểm mực, vẻ mặt nhu hòa, tựa như lần đầu gặp gỡ.
………
Sắc trời về chiều, người cũng dần thưa, trên phố lớn bắt đầu khôi phục sự tĩnh lặng.
Văn Tố đến trước sạp hàng đang thu dọn mua một tượng đất của Tiêu Tranh, nâng niu cung kính giống như Quan Âm, trêu ghẹo nói quay về phải cung phụng như Phật sống. Tiêu Tranh nghe thế ánh mắt chỉ khẽ lấp lóe, trầm mặc không nói.
Các cửa tiệm trên phố bắt đầu lục tục lên đèn, từng tốp hai tốp ba người qua qua lại lại nói nói cười cười. Nhà nhà lên đèn, cuộc sống vui vẻ.
Cảnh tượng như vậy tươi đẹp vô cùng, một đời người, hỉ lạc an bình là đủ. May mắn có thể tạo nên tất cả việc này, tận mắt trông thấy, cảm giác mãn nguyện trong lòng đã không cách nào có thể hình dung.
Văn Tố quay đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt Tiêu Tranh đang nhìn nàng, khẽ mỉm cười, “Thoái Chi, thiếp thật sự muốn tiếp tục bước trên quan trường.”
Tiêu Tranh siết tay nàng, “Ta biết.”
“Cho nên hai đối sách kia, thiếp nhất định phải chọn một.”
“Nàng… chọn cái nào?”