• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Mic

“Làm Thiếu phó ư?”

Trong Đông Noãn các Nhiếp chính vương phủ, Tiêu Đoan ngồi trước thư án, trong tay cầm tờ giấy vừa được bồ câu gửi đến, khẽ cười thành tiếng.

Lục Phường gần như ngay lập tức phái người truyền tin tức cho hắn.

Thật sự là một tin tốt.

Hắn khẽ khép hai mắt, yên lặng suy nghĩ, tiếp theo phải đi một bước kia?

Hàng mi bỗng run lên một cái, hai mắt lại bừng mở, vẻ mặt đã trở nên ung dung tự tại.

“Đúng rồi, suýt nữa quên hãy còn một trợ thủ…”

Đem tờ giấy trong tay để trước ngọn nến trên bàn đốt trụi, hắn lớn tiếng hướng bên ngoài gọi một tiếng: “Đi mời Phó đại nhân qua đây.”

Trong phòng ánh nến lay động, hắn đứng dậy, tới bên cửa sổ, vừa đẩy ra thì thấy bên ngoài đã bắt đầu lất phất tuyết bay.

Bởi vì thân thể yếu ớt, hắn vốn không thể chịu lạnh, nhưng bây giờ lại rề rà không muốn đóng cửa. Từng trận gió buốt lướt qua cổ khiến người ta càng lúc càng tỉnh táo, rất thích hợp với tâm tình hiện tại của hắn.

Không bao lâu, ngoài phòng có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó giọng nói của Phó Thanh Ngọc liền vọng tới: “Bình Dương vương gia, hạ quan Phó Thanh Ngọc cầu kiến.”

“Mời vào.” Tiêu Đoan cuối cùng đưa tay đóng chặt cửa sổ, quay trở lại ngồi bên án thư.

Phó Thanh Ngọc đẩy cửa vào, cung cung kính kính hành lễ với hắn, quả nhiên là người đọc sách, lễ tiết chu toàn giống hệt Lưu Kha.

Tiêu Đoan khẽ mỉm cười, phất tay, “Không cần đa lễ, Phó đại nhân dạo gần đây bận rộn việc gì sao?”

Đối với câu hỏi bất ngờ này của hắn, Phó Thanh Ngọc thấy cực kỳ khó hiểu, nhưng vẫn thành thành thật thật hồi đáp: “Hạ quan dạo này vẫn luôn tu soạn sử sách.”

“À………….” Tiêu Đoan kéo dài giọng, như thể lơ đễnh cảm khái: “Một nhân tài như Phó đại nhân đây lại bị chôn vùi trong đống sách sử, thật là đáng tiếc mà.”

Hàng mi đang rũ xuống của Phó Thanh Ngọc nhẹ rung lên một cái, một lúc sau mới đáp lại một câu: “Đây là chức trách của hạ quan, không thể nói là đáng tiếc.”

Tiêu Đoan liếc nàng một cái, thấp giọng cười, “Nhưng bổn vương cảm thấy nhân tài như Phó đại nhân nên giữ một chức vị cao, vì dân xin cứu giúp, thậm chí là……….trở thành thần tử cốt cán của một triều.”

“Bình Dương vương gia………..” Phó Thanh Ngọc bất ngờ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Người trước mắt nét mặt vẫn thản nhiên như cũ, như thể lời nói vừa rồi chẳng qua chỉ là một câu nói bình thường mà thôi.

“Phó đại nhân có biết Văn Tố bây giờ đã là đế sư đương triều, Thiếu phó của thiên tử không?”

Hai mắt Phó Thanh Ngọc mở to, nét mặt không dám tin, “…………Thật……….ư?”

“Đương nhiên, bổn vương vừa mới nhận được tin tức, hoàn toàn chính xác.”

Một tay Tiêu Đoan gõ lên mặt bàn, tư thái điềm nhiên, đôi mắt hẹp dài nhìn nàng, tối tăm sâu thẳm.

“Phó đại nhân, bổn vương vẫn luôn cảm thấy tài năng của cô tuyệt không thua Văn Tố, chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi.”

“Cơ hội?” Phó Thanh Ngọc nhíu mày, hãy còn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau tin tức vừa rồi.

“Không sai, cơ hội, bổn vương hiện giờ mời cô đến đây, chính là muốn cho cô một cơ hội.” Hắn khẽ cong môi, hào quang trong mắt lấp lóe, tâm ý khó dò……….

…………

Tuyết lớn rơi không ít, lúc Phó Thanh Ngọc rời khỏi Đông Noãn các, bước chân còn có chút mơ hồ.

Bình Dương vương tìm nàng vốn đã kỳ lạ, nhưng lúc hắn nói ra mục đích kia, thì mới bắt đầu chấn kinh.

Bình Dương vương trông có vẻ yếu ớt bệnh tật, không để ý đến chuyện bên ngoài ấy, nhưng trong lòng lại ôm mục đích như thế….

Nàng tựa lên một cột trụ bên hành lang, thở một hơi thật sâu, vừa rồi vẫn luôn bị suy nghĩ kinh ngạc lẫn sợ hãi chiếm cứ, mãi tới bây giờ cuối cùng mới thả lỏng được.

Mưu phản.

Hai từ này vút qua trong đầu, khiến toàn thân nàng nhịn không được bắt đầu run lên.

Nàng đọc sách cho đến tận bây giờ, chỉ biết có trung quân ái quốc, sao có thể có hành động đại nghịch bất đạo ấy chứ?

Nhưng không thể không thừa nhận điều kiện của Bình Dương vương rất hấp dẫn.

Người hắn muốn trải đường là Nhiếp chính vương, một vương gia trời sinh như thế, cũng chính là đối tượng mà nàng ngưỡng mộ. Một khi thành công, nàng chính là người có công lớn của một triều, càng có khả năng trở thành nữ tử duy nhất lọt vào mắt người đó.

Phó Thanh Ngọc thực sự dao động.

Nhưng nàng rất rõ đây là dục niệm trong lòng nàng quấy phá, cho nên rốt cuộc vẫn đè nén lung lay này xuống.

Bởi vì e sợ Bình Dương vương sẽ có hành động nào đó, nàng đành phải nói dối cho nàng trở về suy nghĩ một chút, nhưng kỳ thực trong lòng đang suy tính đối sách né tránh.

Đèn lồng treo nơi hành lang không ngừng lắc lư trong gió, ánh nến kéo chiếc bóng nàng ra thật dài, lạnh lẽo cùng cô đơn.

Nàng chậm rãi thả từng bước từng bước, đầu óc quay cuồng không thôi.

Hiện thời Văn Tố đã ở chức vị cao như vậy, Nhiếp chính vương sao còn có thể nhìn thấy nàng?

Cơ hội, thiếu một cơ hội……….

Nói đến cùng, tóm lại vẫn là có chút dao động.

Phía trước mơ hồ truyền tới tiếng bước chân, kế đó là âm thanh chuyện trò trầm thấp.

Trong lòng Phó Thanh Ngọc cả kinh, theo bản năng trốn sau một cột trụ.

Đấy là giọng của Nhiếp chính vương, hiện giờ nếu để ngài ấy phát hiện mình quanh quẩn gần Đông Noãn các, chỉ sợ sẽ dẫn đến hoài nghi.

Quả nhiên, rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng hắn, một tay cầm đèn lồng, một tay thế nhưng còn đang ôm một người, chiếc áo choàng lớn màu trắng khoác lên đầu vai hai người, tựa như thể sớm đã kề cận bên nhau từ lúc khốn khó, khó mà chia ly.

Hai người dắt tay nhau cùng bước, rất nhanh đã tới đầu kia của hành lang, ở ngã rẽ thì dừng lại.

“Vương gia, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm chút đi.” Văn Tố kéo áo choàng nơi bả vai mình, vừa định lui ra thì phát hiện bàn tay hắn hãy còn đặt trên vai nàng.

“Vương gia?” Nàng quay đầu nhìn Tiêu Tranh, nhưng chỉ trông thấy ánh mắt khẽ lấp lánh của hắn.

“Con đường chốn triều đường cũng không dễ đi, sau hôm nay, nàng liệu có hối hận?”

“Vương gia lo lắng ta suy nghĩ không chu đáo, nhất thời kích động đưa ra quyết định?”

Tiêu Tranh sửng sốt, không khỏi bật cười, quả thực bản thân nghĩ nhiều rồi. Thực ra chỉ sợ nàng sau hôm nay sẽ hối hận, sẽ chạy trốn khỏi vòng lẩn quẩn này mà thôi.

Hắn thở phào, nhưng lúc nhớ tới một vấn đề khác thì lại nhíu mày, “Sau này nàng chính là thầy của thiên tử, e rằng không cách nào tiếp tục ở lại phủ Nhiếp chính vương rồi.”

“À, Vương gia nói rất đúng, nữ vương điện hạ cũng có ý này.” Văn Tố sực nhớ, nhưng sau khi thoáng trông thấy gương mặt buồn bực của người đối diện thì nhịn không được bật cười, “Có điều nhớ tới Vương gia từng nói quốc khố Đại Lương không dư dả, vẫn là thôi đi, chỉ hi vọng Vương gia đừng đuổi hạ quan đi là được.”

Ánh mắt Tiêu Tranh sáng rực, môi chứa ý cười.

“Được rồi Vương gia, sắc trời không còn sớm, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi.” Văn Tố động đậy bờ vai, ý bảo hắn buông tay, thật sự là nên đi rồi.

Ai biết Tiêu tranh trái lại còn giữ chặt cánh tay, hơi dùng lực, nàng đã lọt thỏm vào lòng hắn.

“Vương gia?”” Trong lòng Văn Tố hoảng hốt, lo sợ hỏi, giọng điệu cũng có chút mơ hồ.

“Bổn vương chưa bao giờ kiên định như đêm nay thế này.” Cằm hắn gác trên trán nàng, như than như kể.

Văn Tố hơi giật mình, không cựa quậy nữa, yên lặng tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn, nghe tiếng tim hắn đập, vững vàng yên bình. Sau một khoảnh khắc lắng đọng, nàng đưa tay lên, vòng qua eo hắn, ôm ngược lại hắn.

Vừa rồi từ lúc vào Vương phủ, Triệu Toàn đã lặng lẽ biến mất, thậm chí mấy ám vệ kia hiện thời nhất định cũng tránh đi xa xa, cho nên Văn Tố trộm gan, vừa xúc động liền động tay.

Tiêu Tranh hiển nhiên không ngờ nàng sẽ chủ động như vậy, mừng rỡ cúi đầu, trông thấy gương mặt đỏ bừng cùng hàng mi run rẩy dưới ánh nến mờ mờ, ngây ngô mà e lệ.

Bóng tối đang vây phủ, hoa tuyết khẽ tung bay, chút hơi rượu tại tiệc rượu trước đó đột nhiên xộc lên.

Tiêu Tranh đưa tay nâng cằm nàng, lúc đối diện với đôi mắt có chút kinh ngạc ấy, mặt liền áp xuống.

Nàng đã hít gió lạnh cả nửa ngày, đôi môi cũng lạnh cóng, nhưng môi hắn lại ấm nóng, lúc vừa tiếp xúc có một chút cảm giác xấu hổ cùng ngây ngô, nhưng không lâu sau liền bị tình ý mãnh liệt cuộn trào kích động, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Tiêu Tranh chưa từng đối với một nữ tử nào như vậy bao giờ, số lần ít ỏi thị tẩm của các thị thiếp cũng là vì họ là do tiên đế ban thưởng, làm tròn chức vụ. Trong lòng vô ý, nhạt như nước ốc, sao có thể tình ý triền miên mà hôn môi như vậy?

Nhưng bây giờ lại không giống, khoảnh khắc vừa tiếp xúc với đôi môi mềm mại ấy, như thể ý thức bị cướp mất, tứ chi bách hải gào thét hưng phấn, giống như đứa trẻ được kẹo, bàn tay cũng nhịn không được bắt đầu dùng sức, ôm chặt nàng vào lòng.

Dường như cảm nhận được sóng lòng trong cảm xúc của hắn, Văn Tố cũng dần trở nên kích động.

Đôi môi ấy nhẹ tựa cánh quạt, trước tiên khe khẽ chạm vào, sau đó dần dần mạnh mẽ áp đảo, mãi đến khi Văn Tố rốt cuộc nhịn không được phải hé miệng hô hấp, hắn liền thừa dịp xông tới. Đầu lưỡi lướt qua lợi, khiến nàng cảm thấy tê dại, sau khi răng lưỡi quyện lấy nhau thì lại bắt đầu chậm chạp ngậm cắn, nhẹ nhàng miêu tả cánh môi của nàng, lúc nặng lúc nhẹ, không nỡ tách rời.

Hô hấp của cả hai sớm đã hỗn loạn, tình cảm trong lòng dâng trào, một là dồn nén đã lâu bộc phát, một là ngây ngô bất chợt bừng tỉnh, cuối cùng đều hóa thành gắn bó nương tựa vào nhau như vậy.

Đôi môi ấm nóng di chuyển đến bên tai, nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng, Tiêu Tranh than nhẹ một tiếng, càng ôm chặt lấy nàng, “Tố Tố………”

“Vương gia.” Văn Tố thấp giọng đáp lại.

Hắn cười khẽ, như người nói mê: “Gọi ta Thoái Chi.”

“Thoái, Thoái Chi………….”

Không rườm rà, chỉ một khắc nàng tựa vào hắn cùng đồng hành, thì liền thông hiểu.

…………

Mặc dù cách một đoạn khá xa, nhưng một màn này vẫn tựa như vết ấn bỏng rát vào cõi lòng của Phó Thanh Ngọc.

Nàng đã kinh ngạc tột độ, bông tuyết phủ đầy đầu đầy mặt cũng hoàn toàn không cảm giác được.

Văn Tố trở thành quan nhất phẩm, còn có được cả Nhiếp chính vương………

Sự thật này hết lần này đến lần khác đả kích vào trái tim nàng, đau đớn dâng tràn bên trong, càng nhiều hơn chính là không cam lòng cùng ghen tỵ.

Sao có thể như vậy? Trong một buổi chiều, mọi thứ đều đã thay đổi, tại sao chứ?

Hai người đang ôm nhau đã lấy lại chút tỉnh táo từ trong mật ngọt, trước khi Nhiếp chính vương quay đầu nhìn sang, nàng ấy vội vã xoay người đi, tựa như chạy trốn.

Phó Thanh Ngọc khó mà chấp nhận, trong lòng giống như có ngọn lửa đang cháy, giày vò thiêu đốt.

Đến tận bây giờ nàng không cách nào không thừa nhận, có qua mười năm một trăm năm đi nữa, e là người kia cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy nàng, chỉ cần Văn Tố còn ở đó, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn nàng!

Bước chân thoáng dừng lại, nàng đột ngột ngẩng đầu, phát hiện bản thân đã quay trở lại trước cửa viện Đông Noãn các.

Nàng siết chặt nắm tay, định bước tới, nhưng bỗng nhiên thu lại.

Một bước thôi, sẽ không có đường trở về.

Nhưng giây phút xoay người, trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người ôm hôn, khiến cho huyệt thái dương nàng từng đợt từng đợt đau nhức vô cùng.

Nàng hít sâu một hơi, đột ngột quay đầu, xông vào cửa viện.

Cửa lớn bị đẩy ra, Tiêu Đoan ngước mắt nhìn lên, trong tay hãy còn ôm ấm lò, bộ dạng nhàn nhã, như thể người trước đó dụ nàng mưu phản là một kẻ khác.

Trông thấy Phó Thanh Ngọc, trên mặt hắn trước hết là sửng sốt, sau đó liền lộ ra ý cười, “Sao vậy, Phó đại nhân nhanh như vậy đã nghĩ xong rồi?”

“Phải, hạ quan nghĩ xong rồi.”

“Ồ? Thế câu trả lời là?”

Phó Thanh Ngọc mím môi, cuối cùng vẫn đưa tay hành lễ, nói: “Hạ quan nguyện giúp vương gia một tay.”

“Rất tốt.” Tiêu Đoan đứng dậy, đặt ấm lò trong tay xuống, từng bước từng bước bước lại gần nàng, “Phó đại nhân có thể nghĩ rõ ràng như vậy rất tốt,vinh hoa phú quý sau này, quan to lộc hậu, thậm chí là……………” Hắn khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng đang cúi đầu nhưng hàng mi lại không ngừng run rẩy, “thậm chí là hoàng hậu một nước, cũng cực kỳ có khả năng.”

Cơ thể Phó Thanh Ngọc run lên, cắn chặt môi.

“Được rồi, cô trước trở về đi, có việc bổn vương sẽ sắp xếp cô đi làm.”

Phó Thanh Ngọc đáp một tiếng, ánh mắt trống rỗng xoay người định rời đi, nhưng tới cửa thì dừng lại, “Trước đây Vương gia nhiều lần nhắc tới Văn Tố, không biết……….đối với thân thế nàng ấy Vương gia có có cảm thấy hứng thú.”

Đầu mày Tiêu Đoan giật một cái, mâu quang khẽ lấp lóe, “Ồ? Nói ra nghe thử xem….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK