• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Mic

Nhiếp chính vương thực ra cũng hết cách rồi.

Lúc Văn Tố nghĩ như vậy thì đang ôm Thục vương thế tử ngồi bên hành lang Tây Các nhàn nhã phơi nắng.

Ngự y nói thế tử một đường mệt nhọc, ăn uống không tốt, lại thêm nhiều ngày không thấy ánh nắng, cần phải ra ngoài hít thở không khí nhiều hơn.

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Nhiếp chính vương ngồi bên cạnh một cái, rồi lại gục đầu liều mạng nhịn cười.

Tự tạo nghiệp a………..

Nói ra cũng thật buồn cười, cũng không biết vì sao, tiểu thế tử này lại vô cùng yêu thích Nhiếp chính vương, lúc mở mắt còn khóc một cái thật to, nhưng vừa trông thấy Nhiếp chính vương thì liền lập tức ngừng lại.

Văn Tố mới đầu còn tưởng nó bị nét mặt nghiêm túc của Nhiếp chính vương dọa sợ, quan sát lần nữa, tiểu tử này cười đến khoa chân múa tay, khiến nàng nháy mắt 囧.

Đêm qua lúc chuẩn bị đi ngủ, Văn Tố vốn định hảo tâm ôm đứa trẻ này trở lại chỗ của mình ngủ, Nhiếp chính vương cũng vui lòng buông tay mặc kệ, ai biết sắp sửa rời đi thì nó liền lớn tiếng gào khóc, Văn Tố bất đắc dĩ, đành phải để nó đi theo Nhiếp chính vương.

Sau đó Tiêu Tranh kêu cả một phòng đầy nha hoàn nô tỳ tới hầu hạ tiểu tổ tông này, ai ngờ nó vẫn cứ một mực khóc, cuối cùng Tiêu Trành đành phải tự mình bế nó nhỏ giọng dụ dỗ, khiến cả đám người hóa đá trong gió.

Tiêu Tranh rất buồn bực, buộc lòng phải mau chóng kêu Văn Tố quay lại.

Văn Tố xấu hổ vô cùng, đêm hôm khuya khoắt ở cùng một phòng với Nhiếp chính vương, thanh bạch của nàng thật sự một chút tí ti cũng không còn a.

Nhưng có thể làm sao chứ? Thằng nhóc xấu xa này phiền đến vậy đó, ngoại trừ Nhiếp chính vương thì cũng chỉ mình nàng là có thể chạm vào thôi.

Tiêu Tranh nói: “Có lẽ khanh là người đầu tiên ôm nó, còn cứu nó một mạng, trong lòng nó cảm ứng ấy.”

Văn Tố theo đó thành thật hỏi: “Thế nó sao lại cũng thích Vương gia ngài như vậy chứ?”

Tiêu Tranh xoa cằm ngẫm nghĩ, câu trả lời lại càng chân thành: “Có lẽ là cảm thấy bổn vương dễ gần chăng.”

Văn Tố lặng lẽ quay đầu, Vương gia, trong phòng kín gió, không cần lo lắng miệng lưỡi người ta, ngài cứ việc nói đi. →_→

May mà cuối cùng cũng đã dụ được yêu tinh phiền phức này ngủ say, có điều Nhiếp chính vương cũng không dám kinh động nó, liền bảo Văn Tố ôm nó ngủ trên giường của mình, còn bản thân thì đi sang gian phòng cách vách.

Một đêm này ngủ trên giường của Nhiếp chính vương quyền thế ngút trời, trong lòng Văn Tố thập phần không yên.

May mà đứa trẻ này ngủ rất sâu, mãi tới mặt trời lên cao vẫn chưa tỉnh, nhờ phúc của nó, Văn Tố được miễn tảo triều một hôm, cũng hiếm hoi được ngủ một giấc thật đã.

Lúc này tảo triều vừa kết thúc không lâu, Nhiếp chính vương hồi phủ, triều phục còn chưa kịp thay thì lại liền bị tiểu ma vương này quấn lấy.

Hắn đặt thư tịch trong tay xuống, không kiên nhẫn nhìn đứa trẻ trong lòng Văn Tố, “Nó không ngủ?”

Văn Tố cuối cùng nén cười thành công, nghiêm túc lắc đầu.

Tiêu Tranh chán nản, bổn vương chính vụ bộn bề a………..

“Vương gia không định tra xét lai lịch của mấy thổ phỉ kia sao?” Thấy Tiêu Tranh tâm tình sa sút, Văn Tố đành nói vài lời dời lực chú ý của hắn, “Ngay cả xe ngựa của quan gia cũng dám cướp, ắt hẳn không phải lai lịch bình thường đâu.”

Tiêu Tranh hừ lạnh một tiếng: “Sáng nay thư tín của Thục vương đã gửi tới, lời lẽ cấp thiết hỏi thăm nhi tử của hắn vẫn ổn chứ, hết thảy mọi việc rõ ràng như vậy, còn cần tra ư?”

Văn Tố sửng sốt, “Lẽ nào là tay chân của Thục vương tự mình làm?”

“Hắn không dám lừa gạt bổn vương dùng đứa trẻ khác thay thế, liền toan tính giữa đường mượn danh thổ phỉ giữ người lại, đáng tiếc người của bổn vương cũng không phải kẻ ngồi không, muốn cướp đứa trẻ lại, đúng là mơ mộng hão huyền!” Tiêu Tranh vừa nói, ánh mắt âm u quét qua đứa trẻ trong lòng nàng, “Phản loạn chưa dẹp, ngươi ở chỗ của thúc thúc ta đây nuôi dưỡng nhé.”

Tiểu thế tử chớp đôi mắt đen như quả nho hướng phía hắn nở nụ cười vô tâm vô phế.

囧Văn Tố không thể tưởng tượng nổi, đành phải đổi đề tài một lần nữa: “Vương gia, đứa bé này không phải một tuổi rồi ư? Sao còn nhỏ như vậy?” Lời nàng nói là sự thật, hôm qua binh sĩ kia quấn nó trên cổ bất quá cũng chỉ là một cái bọc khổ nhỏ mà thôi.

Tiêu Tranh quét mắt một cái, thản nhiên nói: “Vừa nhìn chính là chưa đủ tháng thì đã sinh, rất giống với lúc Đoan nhi ra đời.”

Lúc hắn nói lời này, ánh mắt nhìn đứa trẻ thập phần ôn hòa, khiến Văn Tố ngây người, một lúc sau mới tỉnh táo lại biết “Đoan nhi” trong miệng của hắn là chỉ Bình Dương vương.

Dường như cảm nhận được sự hữu hảo của Tiêu Tranh, đứa bé mở rộng cánh tay nhỏ bé ê ê a a hướng về phía hắn làm động tác muốn nhào tới. Tiêu Tranh nhíu mày, vừa định đứng dậy bỏ đi thì đứa trẻ đã oa lên một tiếng bắt đầu khóc, cổ họng đặc biệt lớn.

Hắn hết cách, đành phải khom lưng ôm lấy nó, động tác vô cùng trúc trắc, thực sự giống như kẹp lấy. Có điều giọng điệu lại rất mực nhu hòa: “Cháu ngoan, thúc thúc thương con, đừng khóc…”

Văn Tố lại gục đầu run run bả vai.

“Văn khanh, khanh đang cười bổn vương sao?”

“Ý?” Văn Tố ngẩng đầu, đối diện với gương mặt âm u của hắn, cuống quít xua tay, “Không phải, không phải, hạ quan………..hạ quan chỉ là đang nghĩ, Vương gia đối với tiểu thế tử rất tốt, đích thực thân thiết như phụ tử ấy mà, haha………….”

Tiêu Tranh nghe thế thoáng giật mình, ngữ điệu mang theo cảm khái: “Bổn vương muốn có con nối dõi, còn không biết phải tới khi nào đây.”

“Hửm? Vì sao?” Văn Tố nhất thời tò mò, không chú ý liền hỏi ra miệng.

Tiêu Tranh lườm nàng một cái, đưa đứa bé qua cho nàng, “Khanh chịu cực thêm một chút, buổi chiều nhũ mẫu hẳn là tới rồi.” Nói rồi xoay người rời đi, lời mới rồi tựa như chưa từng nói qua.

Văn Tố chợt cảm thấy ngoại trừ một điểm là thờ ơ uy nghiêm cao không với tới này, nàng thực ra một chút cũng không hiểu Nhiếp chính vương.

*

Buổi chiều nhũ mẫu quả nhiên đã tới, tiểu thế tử tạm biệt kiếp sống một ngày bằng nước gạo, chính thức quay trở lại ăn uống hợp lý, tỏ ý thập phần vui mừng cổ vũ, tâm tình rất tốt, Văn Tố như được đại xá, vội vàng tránh ra xa.

Lúc hoàng hôn Đông Đức Trác Y gửi thiếp mời tới, nói muốn mời Văn Tố đi Sơ Nam quán trong thành tụ họp một lúc.

Lúc Văn Tố nhận thiếp mời bàn tay run rẩy, rất chi phiền muộn.

Ai nấy đều biết Sơ Nam quán là nơi nào, đấy là kỹ viện, có điều trong đấy toàn bộ đều là nam tử, là nơi dựng lên chuyên dành cho quan to quý nhân long dương chi hảo hoặc là yêu thích mới lạ.

Nàng cảm thấy tí ti thạch bạch ấy của mình đã hóa thành hạt bụi, theo cơn gió lốc xoáy cuốn sạch hầu như không còn…..

Mặc dù không muốn, nhưng sứ thần lại vạn vạn không thể đắc tội. Văn Tố biết giá trị còn sót lại của bản thân cũng chính ở chỗ này, không chăm sóc tốt các nàng ấy chính là không làm tròn trách nhiệm, cho nên đêm đến vẫn là cẩn thận thay quan phục, đánh xe đi tới Sở Nam quán.

Đêm đầu mùa hạ gió mát hiu hiu, lướt qua trên mặt chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt thư thái.

Sở Nam quán nổi tiếng trong thành đứng lặng lẽ một góc hoa phố, cửa lớn mở rộng, đèn hoa treo cao, khách nhân mặc dù không nhiều, thanh thanh đạm đạm trái lại toát ra một tia thanh nhã lịch sự.

Văn Tố nhấc váy xuống xe, vừa ngẩng đầu thì liền đối diện với một bóng người đang đi tới, bạch y thắng tuyết, mâu trung hàm tiếu, bộ bộ sinh liên.

“Bình Dương vương gia?” Nàng ngạc nhiên, cứng ngắc quay đầu nhìn tấm biển chữ lớn Sở Nam quán bên cạnh, giựt giựt khóe miệng, “Ở nơi này cũng có thể gặp nhau, thật sự là có duyên ghê………”

Tiêu Đoan cong môi cười, “Nhìn biểu cảm này của cô hình như là hiểu lầm rồi, bổn vương chỉ là ngang qua chỗ này, thấy cô ở đây liền qua chào hỏi mà thôi.”

Văn Tố xấu hổ vô cùng, “À, vậy cũng thật khéo quá, haha………….”

Đầu mày Tiêu Đoan giựt một cái, liếc mắt nhìn tấm biển Sở Nam quán, trêu chọc nói: “Nếu đã đến rồi, chi bằng cùng vào đi.”

Ế? Văn Tố sửng sốt, nhưng thấy hắn đã thong thả hướng bên trong cánh cửa mà đi.

Đông Đức Trác Y là một người hào sảng, huống chi Tiêu Đoan lại là một mỹ nam tử, cho nên mắt thấy Văn Tố dẫn theo hắn tiến vào nhã gian thì cũng không có lấy nửa phần không vui, trái lại thập phần hoan nghênh.

Văn Tố ngược lại có chút bất an, vì nàng hoàn toàn không biết Tiêu Đoan đến đây có dụng ý gì. Chẳng qua đối phương ba người, nàng có một người đi cùng, cũng có thể tăng thêm can đảm.

Năm người không phân chủ thứ ngồi quanh một chiếc bàn, bầu không khí hòa hợp, nhưng cũng không như Văn Tố tưởng tượng là sẽ có tiểu quan tới làm bạn như bình thường, xem ra Đông Đức Trác Y tìm nàng tới là có lời muốn nói, chứ không phải tầm hoan tìm lạc.

Rượu và thức ăn thoáng chốc bày đầy một bàn, Tiêu Đoan đứng dậy, tự động tự giác rót rượu cho bốn vị nữ tử, vẻ mặt tự nhiên, như thể vốn không cảm thấy cử chỉ này sẽ làm nhục địa vị quận vương của hắn.

Văn Tố rất kinh hãi, Đông Đức Trác Y trái lại sắc mặt bình thường, như thể mọi việc nên là như vậy.

“Mấy ngày trước vẫn luôn bận rộn giao thương hai nước, trái lại lạnh nhạt với Văn đại nhân, vẫn mong đừng trách.” Đông Đức Trác Y hướng Văn Tố nâng chén, cười vô cùng thân mật.

Văn Tố cũng vội vàng nâng chén đáp lễ, “Nào dám, nào dám, quý sứ thần vất vả, bổn quan kính phục.”

Đông Đức Trác Y cười vui vẻ, trang sức bằng vàng chói mắt dưới ánh nến phát ra ánh sáng lấp lánh, “Đại Lương thi hành tân chính không lâu, Văn đại nhân ắt hẳn cũng nhập quan trường chưa bao lâu, không biết quan hàm ngũ phẩm này làm thế nào có được vậy?”

Sắc mặt vẫn luôn ôn hòa như gió xuân của Tiêu Đoan nháy mắt trở nên có chút cứng ngắc.

Văn Tố biết, mãi tới ngày hôm nay, khảo nghiệm chân chính mới xem như bắt đầu.

Nàng mím môi ra vẻ trầm tư, trong lòng thế nhưng lại rối loạn.

Thực ra chỉ cần người ta muốn tìm hiểu, chung quy có thể tìm được lý do thoái thác. Nếu như quan hàm thấp, chính là không đủ tôn trọng nữ tử, nhưng nếu như cao quá, lại cảm thấy lai lịch bất chính.

Thế nào cũng đều không đúng!

“Chuyện này…………….” Nàng cân nhắc một phen, bất chấp nói: “Kỳ thực nói ra ít nhiều vẫn là dựa vào đôi chút may mắn, bệ hạ thi hành tân chính, bề ngoài xem như tôn trọng nữ tử, trên thực tế chính là hành động tôn trọng quý quốc, cho nên chỉ cần phù hợp với điều kiện, chức quan cấp cho đều không thấp, vị nữ phụ tá đi cùng ta kia cũng là quan lục phẩm.”

Lời này cố ý đề cao Thanh Hải quốc, khiến Đông Đức Trác Y thập phần hưởng thụ, trao đổi ánh mắt với hai người đi cùng, đôi bên đều coi như hài lòng.

Tiêu Đoan ở một bên thầm thở phào một hơi, khẽ cười liếc Văn Tố một cái.

“Tại hạ còn có một chuyện thập phần hiếu kỳ.” Một hơi trước đó vừa trở lại bình thường, Đông Đức Trác Y lại mở miệng: “Nghe nói Văn đại nhân hiện giờ đang ở phủ Nhiếp chính vương, nếu đã đường đường là quan ngũ phẩm, vì sao không xây dựng phủ đệ khác? Lẽ nào nói……………” Bà cố ý kéo dài giọng, híp mắt lộ ra một chút tinh quang: “Văn đại nhân thực ra chỉ là con rối của Nhiếp chính vương? Chủ tử của đại nhân không phải hoàng đế ư?”

Tay Văn Tố run lên, một nửa rượu trong chung sánh hết ra ngoài.

Tiêu Đoan mím chặt môi, đã có chút không vui. Hắn vốn tới đây chỉ là để giúp Văn Tố, sẵn lôi kéo khoảng cách gần một chút vì mưu kế sau này. Nào ngờ lão hồ ly Đông Đức Trác Y này vốn xem hắn như không thấy, chữ chữ câu câu đều nhắm vào Văn Tố, rõ ràng là có rất nhiều nghi ngờ đối với tân chính.

Văn Tố nuốt nước bọt, ổn định lại tinh thần nói: “Quý sứ thần lại hiểu lầm rồi, bổn quan mới vào quan trường, phủ đệ cũng không phải một ngày là có thể lập tức xây xong, tóm lại cần phải hao tốn ít thời gian, hơn nữa Nhiếp chính vương đề xướng tiết kiệm, lúc này mới bố trí Bích viện trong phủ cho bổn quan, cho nên liền có tình huống trước mắt, cũng không phải nói con rối gì, chủ tử của bổn quan là chủ tử của Đại Lương, mà Đại Lương vĩnh viễn đều là của hoàng đế bệ hạ.”

Ánh mắt Đông Đức Trác Y lấp lóe, không lên tiếng nữa.

Bà hiện giờ hỏi như vậy chỉ là vì lời đồn liên quan đến Nhiếp chính vương trong Thanh Hải quốc đích thực quá nhiều, nếu như nữ vương của họ gả cho một hoàng đế không chút thực quyền, còn không bằng sớm xóa bỏ.

Trong khoảng thời gian này bà vẫn luôn bận rộn những việc khác, hiện giờ chuẩn bị rời đi, mới nhớ tới cần phải thăm dò vị nữ quan này thật kỹ.

Hiện thời xem ra, chuyện Đại Lương thi hành tân chính mặc dù vẫn còn rất nhiều điểm không chu toàn, nhưng có thể chọn ra một vị nữ quan như vậy, cũng đã hao phí tâm tư, cũng có thể xem như có chút khổ cực.

Suy nghĩ này Văn Tố đương nhiên không biết, lòng bàn tay nàng còn đang đổ mồ hôi lạnh nè! Sau một hồi lâu, lúc nàng biết được suy nghĩ này từ trong miệng của Đông Đức Trác Y, duy chỉ có một cảm tưởng là: Lầm to rồi a!

Mỗi người đều ôm suy nghĩ riêng, chợt nghe thấy ngoài cửa có người cao giọng hô: “Văn đại nhân, ngài có trong đó chứ?”

Văn Tố sửng sốt, đây không phải là giọng của Tề Giản ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK