Bên trong Ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng, trong lư hương chỉ còn một nắm tro tàn, hoàng đế bệ hạ ngồi sau án thư, một tay siết chặt góc long bào màu vàng sáng, khóe môi mím chặt, đầu mày tinh xảo cũng nhíu lại, ánh mắt quét qua một vài đại thần đang có mặt, cuối cùng dừng lại trên người thủ phụ Đinh Chính Nhất.
“Thủ phụ, lời ngươi vừa nói là thật?”
Đinh Chính Nhất đã chờ phản ứng của hắn hết nửa ngày trời, nghe vậy lập tức đáp: “Bệ hạ, bức thư kia là do Phó Thanh Ngọc gửi tới, nghe nói nàng ta và Văn Tố vô cùng thân thiết, há có thể giả?”
Hoàng đế một lần nữa lâm vào trầm tư.
Vương Định Viễn trầm ngâm nói: “Chuyện này thật sự kỳ quái, thân thế của Văn thiếu phó thế nhưng lại có liên quan đến tàn dư tiền triều, nhưng vì sao Phó Thanh Ngọc lại biết chuyện này?”
Đinh Chính Nhất đưa bức thư cho hắn, “Vương đại nhân tự mình xem là biết, trong đó có nói rất rõ ràng, nàng ta trước đây được Văn Tố nhờ cậy, sau đó lúc biên soạn sử sách đọc được liền chép lại, bởi vậy mới biết được việc này.”
“Nhưng vạn nhất là giả thì sao?”
Lời chen vào đột ngột khiến cả Đinh Chính Nhất lẫn Vương Định Viễn đều ngạc nhiên, quay đầu nhìn, người vừa nói thế nhưng chính là Lưu Kha.
Thân là kẻ dưới, tùy tiện ngắt lời bề trên chính là vô cùng thất lễ, nhưng Lưu Kha hoàn toàn không để tâm. Từ khi biết Văn Tố có liên quan đến tiền triều, hắn đã bắt đầu hoảng hốt.
Hắn biết hoàng đế đã hạ lệnh tống giam Văn Tố, nàng phạm tội, hiện giờ lại thêm thân thế bất lợi như vậy, tương lai sẽ rất thê thảm.
Cố gắng dằn xuống hoảng loạn trong lòng, Lưu Kha chắp tay hành lễ với hoàng đế, “Xin bệ hạ ngàn vạn lần suy xét kỹ càng, dù gì đã là chuyện trăm năm trước, vạn nhất vì chuyện này mà oan uổng Văn đại nhân, chẳng phải rất không công bằng?”
“Trẫm cũng nghĩ vậy.” Hoàng đế thở dài, hắn chỉ muốn áp chế kiêu căng của Văn Tố, cũng không muốn đối với nàng như vậy, nhưng trước mặt lại đột ngột có trở ngại.
Nhìn thái độ như vậy của hoàng đế, Đinh Chính Nhất cực kỳ bất mãn, “Bệ hạ, chứng cứ rành rành, ngài vì sao còn không tin? Đây chính là cơ hội tốt của ngài đó!”
“Hửm?” Hoàng đế ngây ra, “Cơ hội gì?”
“Bệ hạ!” Đinh lão gia tử liếc trái ngó phải, sát lại gần hắn thấp giọng: “Cơ hội thâu tóm quyền lực vào tay đó………..”
Thần sắc hoàng đế chấn động, mở to mắt nhìn lão, kế đó thì ánh lên vẻ bừng tỉnh, dần dần lại trở nên bình lặng.
Không sai, đây đích thực là một cơ hội tốt, Văn Tố phạm tội, cộng thêm thân thế không lớn không nhỏ này của nàng ta, chỉ cần hắn muốn liền có thể khiến nàng ta vĩnh viễn không có ngày trở mình.
Nhưng mà…… thật sự phải làm như vậy mới được ư? Hoàng đế lại nhíu mày.
“Bệ hạ, không thể để mất thời cơ, mất rồi sẽ không đến nữa, hiện giờ giải quyết Văn Tố, đợi Nhiếp chính vương trở về, ngài đã nắm đại quyền trong tay, còn sợ gì chứ?”
Vài đại thần trong điện nghe Đinh Chính Nhất nói vậy cũng không thiếu kẻ động tâm, vài người cũng lên tiếng tán thành: “Đúng đó bệ hạ, lời của Thủ phụ đại nhân rất có lý đó.”
“Nhưng hoàng thúc chấp chưởng đại quyền binh mã toàn quốc, vạn nhất……….”
“Bệ hạ yên tâm.” Đinh Chính Nhất mỉm cười ngắt lời hắn, “Nhiếp chính vương vẫn luôn khoe khoang là lo lắng cho dân chúng, há có thể sau khi chiến sự vừa chấm dứt thì tiếp tục khiêu chiến? Hơn nữa làm như vậy chính là gánh cái tiếng phản quốc, lúc đó mấy phiên vương kia còn không nhân cơ hội mà chèn ép y sao? Bên trọng bên khinh, Nhiếp chính vương sẽ không mất sáng suốt như vậy đâu.”
“Vi thần cho rằng vạn vạn lần không thể!” Lưu Kha càng nghe càng hoảng, vội vàng lên tiếng can ngăn: “Bệ hạ, vạn vạn lần không thể được, trải qua cuộc chiến, Nhiếp chính vương khí thế đang thịnh, loạn thất vương được bình, có ai lại tiếp tục đi tranh giành? Nếu như thật sự giao thủ, e là không có phần thắng, hơn nữa Nhiếp chính vương hành sự trước giờ không theo khuôn mẫu, vạn nhất thật sự mặc kệ tiếng xấu mà ra tay, sự tình có thể không đoán được đâu.”
“Đúng đúng đúng, Triều Khanh nói rất phải!” Nhớ tới đe dọa ngày trước của Nhiếp chính vương với mình, hoàng đế liên tục gật đầu.
Lưu Kha thở phào.
Vương Định Viễn ở bên cạnh lại phụ họa: “Lời này của Thủ phụ đại nhân quả thật có hơi hấp tấp, nếu không có chứng cứ xác thực, vạn vạn lần không thể để bệ hạ mạo hiểm mới phải.”
Bị hai người kết hợp chèn ép, Đinh Chính Nhất xấu hổ hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Phúc Quý: “Khởi bẩm bệ hạ, Bình Dương vương cầu kiến.”
“Bình Dương vương?”
Những người có mặt đều thoáng ngạc nhiên, nét mặt Đinh lão gia tử càng lộ vẻ kinh hãi, hắn chính là người thân thiết nhất của Nhiếp chính vương đó, lúc này tới đây, lẽ nào đã biết được gì rồi?
Hoàng đế quét mắt qua mấy người bọn họ tỏ ý an ủi, lớn tiếng nói: “Truyền hắn vào đi.”
Tiêu Đoan một thân lễ phục trang nghiêm, bởi vì sắc mặt xanh xao, ngược lại càng tôn lên dung mạo như họa của hắn, lúc hắn chầm chậm vào điện, nhất thời khiến chư vị quan viên có mặt cũng thoáng chốc nhìn đến ngẩn ngơ.
Ai nấy đều biết Bình Dương vương cơ thể suy nhược, trước giờ hiếm khi lộ diện, nhìn thấy dáng vẻ hắn mặc lễ phục đã ít lại càng ít, chưa từng nghĩ rằng có một ngày sẽ trông thấy, đúng là tao nhã vô song.
Sau khi ánh mắt đảo qua một lượt những người có mặt, hắn hướng phía hoàng đế hành lễ, sau đó lại híp mắt cười, giọng điệu như thể thương lượng: “Không biết có thể mời chư vị đại nhân trước lui ra, bổn vương có vài lời muốn nói riêng với bệ hạ.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt dồn về phía hoàng đế, người kia trầm ngâm trong thoáng chốc thì gật đầu, “Lui ra đi, một lát sau lại tiếp tục thảo luận.”
Ai nấy đồng loạt đáp vâng, trong khoảnh khắc đã không còn ai.
Trong điện chỉ còn lại hai người, một người lẳng lặng ngồi nghiêm trang, một người bình thản đứng đó.
“Bình Dương vương có lời gì muốn nói với trẫm?”
“Chỉ là muốn nói bệ hạ chút chuyện về Văn Tố mà thôi.” Ánh mắt Tiêu Đoan hàm chứa ý cười nhìn hắn chằm chằm, “Bệ hạ dự định xử trí Văn Tố thế nào? Là nhân cơ hội cướp quyền lực trong tay nàng, hay là phạt bổng lộc, đánh một trận, hay sẽ giáng chức? Có điều ấn của Nhiếp chính vương trong tay nàng, e là có giáng chức đi nữa cũng chẳng thay đổi được gì đâu nhỉ?”
Cây kim trong lòng hoàng đế lại bị hắn khơi lên, nháy mắt sắc mặt không tốt, “Ngươi nói mấy thứ này làm gì?”
“Muốn giúp bệ hạ mà thôi.” Giọng của hắn vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, giống như đang an ủi một đứa trẻ đang cáu kỉnh bất an, “Bệ hạ, muốn quyền lực cũng không phải là không thể, chỉ cần mạnh tay thực hiện, không gì là không được.”
“Ngươi…………Lời này của ngươi có ý gì?” Hoàng đế bị ánh mắt âm u thâm trầm kia của hắn nhìn chằm chằm nên rất không thoải mái, nhưng lời của hắn lại tựa như có một loại ma lực, thu hút hắn không ngừng bị giam hãm trong đó.
Tiêu Đoan từng bước đến gần hắn, mãi đến khi dán vào mép bàn, hơi nghiêng người, ý cười dạt dào, “Bệ hạ không cần lo lắng binh mã của hoàng thúc, lúc đó vi thần nói với hoàng thúc, Văn Tố tự mình phạm tội, lại có thân thế là dư nghiệt của tiền triều, đương nhiên không thể trọng dụng.”
Hoàng đế nhìn hắn hoài nghi, “Ngươi vì sao đột nhiên lại có lòng tốt như vậy?”
“Không phải lòng tốt.” Tiêu Đoan bật cười lắc đầu, “Chỉ là hi vọng bệ hạ sau khi nắm quyền cho một chức thân vương mà thôi, Ngài cũng biết đó, vi thần hiện giờ chỉ là một quận vương, hoàng thúc lại yêu cầu nghiêm khắc, đối với đứa cháu là vi thần đây yêu cầu càng nhiều, cho nên khó được toại nguyện ấy mà……..”
“Thì ra là vậy.” Trong lòng Hoàng đế hơi an tâm, chỉ cần có yêu cầu là tốt, sợ nhất chính là mục đích hắn không rõ ràng.
“Bệ hạ vậy là có thể yên tâm rồi?”
Hoàng đế đã động lòng, nhưng trên mặt vẫn vờ trấn định, “Cái đó, theo ngươi thấy, nên xử trí Văn Tố như thế nào?”
Trong mắt Tiêu Đoan xẹt qua một tia lưỡng lự, nhưng rất nhanh liền biến mất, như thể chưa từng xuất hiện, kế đó bên môi hiện lên ý cười, lạnh lẽo nghiêm nghị, “Đương nhiên là……..diệt trừ.”
“Cái gì?” Hoàng đế kinh ngạc từ trên ghế bật dậy, “Ngươi là nói…………..” Thật sự không cách nào thốt ra từ đó, hắn chỉ có thể đưa tay làm đao, ở trên cổ nhẹ nhàng xẹt qua một cái, trong mắt tràn đầy nghi hoặc không thể lý giải.
Tiêu Đoan khoanh tay nhìn hắn, thần sắc thản nhiên, “Ngoại trừ biện pháp này còn có thể dùng cách nào cướp quyền lực trong tay nàng ấy? Dưới tay hoàng thúc nhiều tâm phúc như vậy, bệ hạ có cách đảm bảo bọn họ sẽ không nghĩ cách cứu nàng ta ra?”
Hoàng đế khẽ giật mình.
“Hiện giờ nếu như đã biết thân thế nàng ta, chính là cơ hội tốt, không phải sao?”
Không sai, cơ hội tốt, cơ hội tốt ngàn năm một thưở, nhưng bảo hắn làm sao xuống tay?
Đấy từng là lão sư dạy dỗ hắn, mặc dù ở chung không lâu, nhưng cũng là một nữ tử rất đáng tôn kính, bảo hắn sao có thể làm cái chuyện khi sư diệt đạo này chứ?
“Bệ hạ xem xem đây là gì?” Tiêu Đoan từ trong tay áo lấy ra một cuốn lụa vàng, đưa đến trước mặt hắn, “Đây là chiếu lệnh trước đây Thái tổ hoàng đế ban bố, trọng thưởng hoàng kim để lấy đầu tổ tiên kia, trong đó có nói rõ phải diệt cửu tộc, thử hỏi hậu thế sao có thể lưu lại trên đời?”
“Ngươi………ngươi thế nhưng lại có cái này?” Hoàng đế vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích tay để mở ra xem.
“Chỉ cần có lòng tìm kiếm, cái gì cũng có thể tìm thấy.” Tiêu Đoan đưa tay chỉ hướng bên ngoài cửa điện, “Huống chi, mấy đại thần bên ngoài kia cũng không phải có ý này ư?”
Hoàng đế giật mình, đúng rồi, suy nghĩ vừa rồi của Đinh Chính Nhất dường như cũng là ý này, thì ra Văn Tố đã trở thành chướng ngại không thể không loại trừ?
Cửa điện khẽ kẹt một tiếng, hắn ngước mắt nhìn lên, Tiêu Đoan đã bước ra ngoài, kế đó mạnh mẽ bước vào chính là mấy vị đại thần lúc trước, người nào người nấy đều nhìn hắn với vẻ nghiên cứu.
Hoàng đế thở mạnh một hơi, từ từ ngồi xuống, thu lại cảm xúc, rũ mắt hỏi những người có mặt: “Văn Tố….. có nên loại trừ?”
Như thể có gì đó trong đầu “ẦM” một tiếng nổ tung, Lưu Kha đột ngột ngước mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng đau đớn.
Sao có thể………..
Màn đêm buông xuống, hơi nóng ngày hạ cũng giảm bớt.
Thiếu đi Văn Tố, bầu không khí phủ Nhiếp chính vương đột nhiên biến đổi, Triệu Toàn ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui, sau khi truyền lại lời dặn của Văn Tố với Bình Dương vương thì hắn vẫn cứ luôn như thế.
Hắn đã từng xin Bình Dương vương giúp đỡ, nhưng Bình Dương vương nhập cung đến giờ vẫn chưa trở lại, thật khiến người ta sốt ruột mà. Vạn nhất Văn đại nhân xảy ra chuyện gì, hắn làm sao ăn nói với Vương gia đây chứ!
Còn Bình Dương vương mà hắn vẫn luôn mong ngóng hiện giờ đang ở trong tửu lâu gặp gỡ các tâm phúc của Nhiếp chính vương.
Dù gì tình hình này có thể sẽ liên lụy đến Tiêu Tranh, nên những quan viên kia đều vô cùng lo lắng, không khỏi muốn đến thăm hỏi một phen.
Sau khi mọi người rời đi, Lục Phường hồn vía còn đang lên mây phát biểu cảm xúc khi bị Văn Tố giam giữ: “Trời ạ, nhìn Văn đại nhân ngày thường trông rất chi ôn hòa là vậy, nhưng sao lại mạnh mẽ đến thế, không nói hai lời đã tống hạ quan vào ngục rồi, lúc đó thật sự là dọa người ta sợ thót tim luôn!”
“Vì người mình quan tâm mà bôn ba, đương nhiên là dốc hết sức lực.” Vẻ mặt Tiêu Đoan buồn bực, giọng nói cũng có chút mơ hồ không rõ.
Lục Phường nhìn ra hắn không vui, lên tiếng hỏi: “Vương gia bị sao vậy?”
Tiêu Đoan nhẹ ngước mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Bổn vương giựt dây hoàng đế ra tay với Văn Tố.”
“Ra tay? Ra tay thế nào?”
“Trừ khử nàng ấy…….”
Lục Phường cả kinh, “Bình Dương vương gia, Ngài vì sao………..” Hắn đã không biết nên hỏi thế nào.
“Vì sao?” Ánh mắt Tiêu Đoan mang theo vẻ xem thường liếc hắn một cái, “Uổng công ngươi đi theo bổn vương lâu như vậy, ngay cả Văn Tố cũng đã nhìn ra, còn ngươi vẫn không biết dụng ý của bổn vương.”
Hôm nay lúc nghe Triệu Toàn truyền lại câu nói đó, hắn biết Văn Tố đã hiểu. Nhưng mọi việc trễ rồi, hắn đã chẳng thể nào thu tay.
Lục Phường nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
“Ngươi không phải vẫn luôn hỏi bổn vương vì sao phải tác hợp chuyện tốt của thúc thúc và Văn Tố ư? Thật ra chính là vì một ngày này.”
Tiêu Đoan ngửa người ra sau, xiêu vẹo tựa vào ghế, như thể say rượu, lộ ra tư thái không chút gò bó, giọng điệu thản nhiên mang theo ý tứ sâu xa không thể thăm dò dù chỉ một chút, giải thích tất cả sự việc.
“Ngươi cũng biết tính cách của thúc thúc, người trông có vẻ lạnh nhạt, thực ra rất trọng tình,với Văn Tố lại càng yêu thương, nếu không sẽ không trân trọng đến thế, động tâm đã lâu còn che giấu không thổ lộ, chỉ từ từ mưu tính. Người không phải kẻ chưa từng xem trọng ai, mà là từng chút từng chút nhẫn nhịn, hiện giờ thế lực đã đủ, nếu như lại có kẻ ra tay với bảo bối mà người che chở yêu thương nhất, ngươi đoán xem sẽ thế nào?”
Thoáng thấy trong mắt Lục Phường mơ hồ lóe lên tia thông suốt, Tiêu Đoan nhịn không được nhếch môi, dưới ánh lửa, con ngươi đen bóng rực rỡ ánh sáng, nhưng từ đầu chí cuối vẫn khó nén được khí lạnh âm u trong đó. “Nếu kẻ loại trừ người trân quý nhất kia của thúc ấy là hoàng đế hiện thời, thì sẽ thế nào?”
Lục Phường hoàn toàn thấu triệt.
Kế hoạch của Tiêu Đoan từ khi bắt đầu chính là từng bước từng bước tiến hành, không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, nhưng khi thời cơ chín muồi, thiên thời địa lợi nhân hòa, liền tạo nên bứt phá hiện giờ.
Hắn từng bước từng bước khổ tâm tiến hành, gần như người có thể lợi dụng đều lợi dụng hết. Hiện giờ mua chuộc Hộ bộ thượng thư, giựt dây Lục Phường, lợi dụng sự quan tâm của Văn Tố đối với Tiêu Tranh bức nàng phạm tội, lại thổi phồng thân thế của nàng, cuối cùng lợi dụng ham muốn quyền lực của hoàng đế, liền có thể đẩy nàng xuống vực thẳm.
Chờ đến ngày đó Tiêu Tranh khải hoàn, biết được người yêu thương đã mệnh táng dưới tay hoàng đế, sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Tiêu Đoan không phải chưa từng muốn đổi người, ban đầu lúc nữ vương Thanh Hải quốc tỏ ra có hảo cảm đối với Tiêu Tranh, hắn thậm chí từng muốn kích thích mâu thuẫn dữ dội giữa hoàng đế và thúc thúc mình, nhưng Tiêu Tranh đối với Đông Đức Ngọc Tụng vô ý, khó mà thành công. Trong mắt Tiêu Tranh chỉ nhìn thấy mỗi Văn Tố, chính điều này khiến nàng trở thành con cờ quan trọng nhất.
Hắn phải đem nàng đẩy đến bên cạnh thúc thúc mình, để trái tim hai người hướng về nhau, khó mà chia lìa, sau đó lại mượn tay hoàng đế trừ khử Văn Tố. Giống như khoét thịt trong tim, đau đến tận xương cốt, triệt để kích thích oán hận cùng kiềm nén của Tiêu Tranh, đem thằng nhãi vốn không nên ngồi trên Kim loan điện kia kéo xuống! Sau đó khoác hoàng bào, dựng nên cơ nghiệp vạn thế.
Văn Tố vốn không có gì sai, chỉ trách nàng được Tiêu Tranh yêu thương sâu đậm.
Dứt lời, xung quanh không một tiếng động.
Lục Phường cơ hồ bị dọa đến đờ đẫn. Hắn biết Bình Dương vương tâm cơ thâm trầm, nhưng không ngờ lại thâm trầm đến mức này, kế hoạch được bày bố trong thời gian dài như thế, chỉ vì một khắc thu lưới mà thôi. Hắn thế nhưng lại ngoan độc đến vậy, ngay cả thúc thúc ruột của mình cũng lợi dụng, mỗi một bước đi đều tính toán hoàn hảo, nếu như có chút sai lệch nào, sẽ có thể đưa tới hậu quả khôn lường.
Hắn thầm nuốt nước bọt, trong đầu không nhịn được phỏng đoán, người có tâm trí như vậy, vì sao không tự mình tranh giành đế vị?
“Bổn vương biết trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì, có điều e là phải khiến ngươi thất vọng rồi, bổn vương đối với vị trí đó không chút hứng thú, người có thể ngồi trên hoàng vị, chỉ có vương giả trời sinh như thúc thúc mới xứng, còn về Tiêu Dực thì…….” Hắn khịt mũi cười lạnh, “Quá không đủ tư cách…………”
Cốc cốc cốc—
Ba tiếng gõ nhẹ vang lên nơi cửa khiến Lục Phường hoàn toàn bừng tỉnh, húng hắng cổ họng lớn tiếng nói: “Ai ở ngoài đó?”
Tiếng một gã sai vặt cẩn thận từ bên ngoài truyền vào: “Hồi bẩm đại nhân, trong cung truyền ra tin tức, bệ hạ khuyên không được đám người Thủ phụ, đã quyết định trừ khử Văn Tố rồi….”
Tác giả có lời muốn nói: Do dự rất lâu mới đăng, đoán chừng Đoan Đoan vô tình sẽ bị lên án đến chết mất thôi, nhưng biết làm sao chứ? Tôi còn yêu anh ấy nữa là ┭┮﹏┭┮ Còn có hoàng đế, mọi người liệu có phải rất thất vọng hay không, nhưng tôi muốn nói, con người không ai hoàn hảo, người trong hoàng gia thì lại càng không phải kẻ thiện lương ngây thơ. Hoàng đế, chung quy vẫn là hoàng đế ~ Có điều xin cứ an tâm, hai người này thật sự đều không bị ‘đen’ hóa, bởi vì chuyện vẫn chưa kết thúc, khụ khụ, các bạn hiểu mà →_→ *đậy nắp nồi lẩn mất*………