Thời gian qua mau, kể từ khi nắm đại quyền, Văn Tố quả thực ngày ngày bận như con thoi, quay mòng mòng không ngừng nghỉ, nháy mắt trời đã vào hạ.
Khu vực ven sông hiện giờ khói lửa triền miên, Tiêu Tranh gửi vài bức thư, nhưng vì công việc bận rộn nên tất cả đều chỉ ít ỏi đôi chữ. Nhưng nam nhi một khi đã động tình, lại thêm sầu thương lo lắng thì cũng sẽ nhu tình vạn chủng, thế nên sự thân thiết vô vàn giữa những con chữ đương nhiên không cần phải nói.
Chỉ là hắn đã quen một mình gánh vác mọi việc, vì việc này có liên quan đến chiến sự nên cũng chỉ nhắc tới một vài việc linh tinh vụn vặt, may mà tất cả đều là tin tốt, Văn Tố cũng an tâm phần nào.
Chúng đại thần trên triều đối với việc làm của nàng vẫn giữ thái độ lạnh lùng không hợp tác, ngay cả Lưu Kha cũng có đôi chút né tránh. Văn Tố biết khó khăn của hắn khhi thân là tâm phúc của hoàng đế nên cũng không để ý, thậm chí còn vô cùng hợp tác giữ một khoảng cách với hắn.
Bề ngoài bình an vô sự, sóng yên biển lặng, nhưng Văn Tố nhận thấy rất rõ ràng, đám người Đinh Chính Nhất đã xem nàng như cái gai trong mắt, bên trong sóng lớn thét gào, e rằng có chút bất ổn đây.
Có điều nàng cũng không có thời gian đâu mà đi quan tâm mấy chuyện này, bởi vì rất nhanh nàng đã bị một việc khác thu hút toàn bộ lực chú ý.
Hộ bộ Tả thị lang tìm nàng, run rẩy báo cáo tiền phương chiến sự căng thẳng, nhưng quân lương lại bị Hộ bộ Thượng thư cắt xén.
Văn Tố nghe vậy liền kinh hoảng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có manh mối.
Nàng đã từng ở trong Hộ bộ, biết Hộ bộ Thượng thư là một người thuộc phe Bảo hoàng, coi như là trợ thủ đắc lực của Đinh Chính Nhất, nhưng mà cho dù có đối nghịch với Nhiếp chính vương đi chăng nữa cũng không có gan làm càn đến thế mới phải? Cắt xén quân lương là trọng tội đó nha!
Bởi vì Tả thị lang lén lút bẩm báo nên Văn Tố mới đầu còn không tin mấy, nhưng hai tháng liên tục không nhận được thư của Tiêu Tranh, thì mới biết tình hình có thể thật sự đã xảy ra vấn đề.
Văn Tố bất chấp tất cả, nửa đêm liền tiến cung cầu kiến, nhưng bị hoàng đế từ chối ngoài cửa.
Phúc Quý chắn ở bậc cửa dè dặt cười trừ: “Thiếu phó đại nhân thứ lỗi, bệ hạ mấy ngày nay hỉ nộ thất thường, ngài cũng biết đó, trời nóng quá mà…….”
Văn Tố phất tay, sốt ruột ngắt lời hắn, xoay người rời đi.
Nàng không có thời gian để mà dây dưa, trên chiến trường, sinh tử chỉ trong khoảnh khắc, há có thể có một chút sai lầm? Quân lương nhất định phải mau chóng gửi đến Giang Nam.
Ai ngờ họa vô đơn chí, quân lương cấp bách còn chưa giải quyết thì đến binh khí cũng có cấp báo.
Lần này là tin do Chu Hiền Đạt dâng lên, hắn phụ trách việc vận chuyển, lúc rời vùng ven trở lại kinh thành, Tiêu Tranh đã đưa một bức thư đã được dán kín, có đóng ấn riêng của mình cho hắn.
Lúc Văn Tố nhận được thư thì nàng đã liên tục hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, dưới mắt quầng thâm đen sì, nhưng lại không thấy mệt mỏi, khi thấy Chu Hiền Đạt từ trong tay áo lấy ra bức thư ấy, lập tức từ trên ghế đứng phắt dậy nhào tới.
Mở ra, chỉ có vài chữ ngắn ngủi:
“Có gian trá, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể phạm sai lầm.”
Cẩn thận? Vào lúc này trái lại sao còn bảo nàng cẩn thận? Chẳng phải nên lo lắng cho hắn ở tiền tuyến cô độc một mình à?
Văn Tố siết chặt bức thư, cắn môi vắt óc suy nghĩ, tới khi bị Chu Hiền Đạt kêu vài tiếng mới sực tỉnh.
“Chu đại nhân,” nét mặt nàng lạnh lùng nghiêm nghị, gấp gáp nói: “Thủy vận đã thông thoáng rồi?”
Chu Hiền Đạt đối với tình hình ven sông cũng nắm được đại khái, không dám chậm trễ, vội nói, “Không phụ ủy thác của Vương gia và Thiếu phó, đã thông.”
“Vậy thì rất tốt, nếu đã như vậy, ngươi liền tự mình phụ trách áp tải, hai canh giờ sau khởi hành, bổn quan lập tức chuẩn bị những vật dụng mà Vương gia yêu cầu.”
Chu Hiền Đạt kinh ngạc, có điều nàng đã mau chóng ra ngoài, dẫn theo Triệu Toàn xông thẳng tới Hộ bộ.
Xe ngựa lao nhanh trên đường, nhưng vừa ra khỏi phố xá sầm uất thì đột ngột dừng lại.
Triệu Toàn cách tấm màn nói: “Văn đại nhân, Bình Dương vương đi theo phía sau đó.”
“Sao chứ?” Văn Tố sửng sốt, vén màn lên nhìn ra đằng sau, đã trông thấy Tiêu Đoan áo trắng nhẹ nhàng đi về phía nàng.
Tới gần, nàng còn chưa kịp lên tiếng chào thì Tiêu Đoan đã tự mình trèo lên xe.
“Bình Dương vương gia, Ngài đây là………” Văn Tố có chút mù mờ, cảm giác sốt ruột mới rồi cũng bị chuyện này khuấy động đôi chút.
Tiêu Đoan vẻ mặt nhàn nhã, từ đầu chí cuối vẫn là dáng vẻ dịu dàng tràn đầy ý cười đó, “Tố Tố định đi đâu vậy?”
“Tới Hộ bộ.”
“À………….” Tiêu Đoan thờ ơ đáp một tiếng, quay đầu nhìn chăm chăm bên ngoài xe.
Vì là mùa hạ, nên màn xe là dạng màn trúc thoáng gió, có thể thấp thoáng nhìn thấy tốp năm tốp ba dòng người qua lại bên ngoài cùng con đường hun hút không thấy điểm cuối phía trước
“Tố Tố, nói ra thì, cho tới bây giờ, cô là bằng hữu duy nhất của Bổn vương, có lẽ cũng là người bằng hữu duy nhất trong đời.”
“Hả?” Một câu không đầu không đuôi như vậy khiến Văn Tố hơi ngẩn ra.
Thế nhưng Tiêu Đoan không hề giải thích, liếc nàng một cái rồi liền vén màn xe bước ra ngoài, tay áo trắng nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi nàng, lạnh lẽo.
Người đã đi xa, Triệu Toàn ở bên ngoài lên tiếng hỏi: “Văn đại nhân, tiếp tục đi sao?”
Văn Tố mím môi hoảng hốt, Tiêu Đoan vừa rồi đột nhiên xuất hiện là có ý gì? Câu nói kia vì sao lại có cảm giác ly biệt như thế? Còn có lời nói đêm đó của hắn bảo cho nàng một đêm để rời đi, nếu không sẽ chẳng đi được nữa rốt cuộc là lại có ý gì?
Một loạt những sự việc kỳ quái dồn lại một chỗ, Văn Tố không khỏi bắt đầu suy ngẫm kỹ càng về những quan hệ trong đó.
Nói ra thì, có Lục Phường là Binh bộ thượng thư, hiện giờ vì sao còn có thể xảy ra thiếu thốn binh khí?
Nàng từng chính mắt trông thấy Bình Dương vương và Lục Phường hẹn nhau ở tửu lâu, hai người bí mật trao đổi.
Thiết nghĩ đối với Lục Phường, ngoại trừ Nhiếp chính vương thì cũng chỉ có lời nói của Bình Dương vương mới có thể khiến hắn lọt vào tai? Lẽ nào là do Bình Dương vương giật dây?
Vừa cảm thấy không có khả năng thì yến tiệc hồi sinh thần năm ngoái của Tiêu Tranh đột ngột lướt qua trong đầu.
Đề tài bọn họ thảo luận khi đó không thể truyền ra bên ngoài, mà ánh mắt Bình Dương vương nhìn chằm chằm Nhiếp chính vương lại hàm chứa thâm ý, cộng thêm sau đó Nhiếp chính vương vờ say rượu rời đi….
Nàng chợt tỉnh ngộ, thì ra bọn họ thật sự có ý định như thế, mà còn là lên kế hoạch từ lâu rồi.
Lúc Tiêu Tranh rời đi đã căn dặn nàng ngàn vạn lần không được mắc sai lầm, vốn tưởng rằng chỉ là không để phái bảo hoàng thừa cơ hội chèn áp nàng. Trong tình hình như hiện giờ hắn vẫn không quên nhắc nhở nàng như vậy, e rằng cần đề phòng đã không chỉ là phái bảo hoàng.
Hắn sai Chu Hiền Đạt đưa thư cho nàng mà không phải trực tiếp nhắn với Lục Phường, chính là vì biết Lục Phường đã chó cùng rứt giậu, không trông cậy được.
Đám người này điên hết cả rồi, tất cả đều đang ép hắn!
Văn Tố khép mắt, cuối cùng lên tiếng, giọng nói khản đặc: “Đi thôi, nhanh một chút!”
Nàng hiểu rõ, Bình Dương vương đã quyết định xuống tay với nàng, cho dù coi nàng là bằng hữu, nhưng vẫn bị xem như một quân cờ vứt đi mà thôi.
Lần này tới Hộ bộ hiển nhiên sẽ có xung đột, mắc tội đương nhiên không thể tránh khỏi, nhưng nàng không thể rụt đầu mặc kệ, tướng sĩ nơi tiền phương, còn có người đó, tất cả đều phải lấy tư thái chiến thắng mà trở về, chứ không phải tổn thất dưới những mưu mô toan tính này.
Bên trong một chiếc xe ngựa ở phía sau, Tiêu Đoan liếc nhìn xe ngựa đằng xa, quay mặt nhìn Phó Thanh Ngọc bên cạnh, cho tay vào ngựa, lấy ra một bức thư đưa cho nàng ấy, “Gửi tới phủ của Thủ phụ đại nhân, bổn vương liền trả lại tự do cho cô.”
Thần sắc Phó Thanh Ngọc khẽ biến đổi, do dự trong chốc lát rồi nhận lấy.
Tiêu Đoan đánh mắt ra hiệu cho hai nha đầu bên cạnh nàng ta, rồi xuống xe rời đi.
Có câu “Một lần sảy chân để hận nghìn đời”, hiện giờ biết được mục đích của Bình Dương vương, chỉ có hai kết quả, một là hợp tác với hắn, hai là bị diệt khẩu. Phó Thanh Ngọc siết chặt bức thư trong tay, ân hận lúc trước đã sai lầm.
Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường, trong lòng nàng đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở lá thư ra xem thử.
Hiện giờ Văn Tố chấp chưởng triều chính, đối đầu gay gắt với Đinh thủ phụ, nhìn dáng vẻ hôm nay của Bình Dương vương, có khả năng sẽ gây bất lợi cho Văn Tố. Nàng đã có lỗi với Văn Tố, vạn vạn lần không thể lại làm hại nàng ấy.
Bởi vì hỗn loạn, nhất thời chưa kịp mở niêm phong thì tay đã bị một người giữ lại. Nàng ngẩng lên, trông thấy a đầu ngồi ngay bên phải mình cười tủm tỉm nói: “Phó đại nhân đây là đang làm gì vậy?”
Phó Thanh Ngọc sửng sốt, thư trong tay đã bị nha đầu bên trái rút ra, “Đại nhân, thư tín của Bình Dương vương gia, người phải bảo quản thật cẩn thận mới được.”
Cho dù có ngốc đi chăng nữa cũng biết rốt cuộc là chuyện gì. Chả trách nha hoàn bên cạnh mình đột nhiên bị đổi, Phó Thanh Ngọc vốn còn cho rằng chỉ là điều động bình thường trong Vương phủ, thì ra họ đều là người của Bình Dương vương.
Trong cơn kinh hãi, sống lưng nàng thoáng chốc trở nên lạnh băng, vô lực tựa vào khung xe, máu trên mặt cũng rút dần….
Bên trong phủ Thủ phụ, Đinh Chính Nhất đang phẩm trà trong đình, sau khi nhận được thư thì nét mặt vô cùng kinh ngạc, hỏi người sai vặt: “Ngươi nói thư này là do Phó biên tu của Hàn Lâm viện gửi tới?”
“Dạ phải.”
Đinh Chính Nhất cảm thấy kỳ quái, chuyện nữ tử kia lúc trước ở trên triều đường khiến lão xuống đài không được hãy còn rành rành ngay trước mắt, vì sao lại đột ngột gửi thư tới cho lão?
Nghĩ tới đây, lão lập tức mở thư, tâm trạng có chút không tốt, nhưng vừa đọc thoáng qua thì đã dần trở thành cực kỳ hoảng sợ.
Tên sai vặt bị dáng vẻ này của lão dọa sợ nhảy dựng, vội lên tiếng hỏi: “Lão gia, làm sao vậy?”
Đinh Chính Nhất mạnh mẽ phất tay, “Mau! Mau đi chuẩn bị, ta phải lập tức vào cung diện thánh!”
……………..
Đại môn tẩm cung hoàng đế “ầm” một tiếng bị đẩy ra, Phúc Quý lảo đà lảo đảo chạy vào, vô cùng hoảng hốt, còn chưa kịp chờ hoàng đế ở trên nhuyễn tháp phát hỏa thì hắn đã lập tức quỳ sụp xuống, vội vàng xin tha: “Bệ hạ bớt giận, nô tài, nô tài nhất thời khẩn trương, xúc phạm bệ hạ, nô tài đáng chết!”
“Có chuyện gì mà hoảng hốt như thế? Giống cái gì chứ hả!” Hoàng đế quắc mắt trừng hắn.
“Bệ hạ, Văn thiếu phó nàng, nàng………..”
Hoàng đế vừa nghe lập tức ngồi bật dậy từ trên nhuyễn tháp, “Nàng ấy thế nào?”
“Nàng tống giam Hộ bộ thượng thư và Binh bộ thượng thư rồi, thâu tóm hoàn toàn quyền điều động quân lương và binh khí vào tay…….”
“Cái gì?” Sau cơn chấn kinh chính là lửa giận bùng bùng.
Để đảm bảo chiến sự triển khai thuận lợi, quyền điều động quân lương binh khí trước giờ vẫn do những người hiểu biết đảm trách, nàng ta vì sao dám làm càn như vậy?
Hắn một cước đá văng ngọn đèn bên cạnh, nhưng lửa giận vẫn khó tiêu tán, “Đúng là phản rồi, có quyền liền quên mất bản thân mình có bao nhiêu phân lượng ư? Truyền chỉ của Trẫm, bắt nàng ta lại!”
Màn đêm đã buông, nhưng cửa thành vẫn chưa đóng.
Văn Tố đích thân giám sát nhóm người Chu Hiền Đạt áp tải lương thảo và binh khí từ khố phòng ra bến tàu, trong lòng thoáng nhẹ nhõm.
Chỉ cần lên thuyền, theo đường thủy mà đi, tốc độ rất nhanh, có lẽ sẽ mau chóng giải quyết được khốn cảnh nơi chiến trường.
Nàng ngước mắt nhìn chân trời, vầng trăng cô độc giữa không trung, e là tối mai sẽ phải ngắm ánh trăng xuyên qua cửa sổ nhà lao rồi nhỉ?
“Kẻ nào?” Triệu Toàn ở sau lưng đột nhiên quát lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay xoẹt khỏi vỏ, xoay người nhìn chằm chằm bậc thềm thành lầu.
Văn Tố quay lại vỗ vai hắn một cái, cười cười, “Không cần lo lắng, là bệ hạ mời ta đi tán gẫu thôi.”
Gió đêm nhẹ thổi, triều phục trên người nàng theo gió bay bay, ô sa trên đầu suýt nữa cũng bị thổi rớt, nàng dứt khoát gỡ xuống, từng bước từng bước xuống lầu.
Lưỡi mác của Ngự lâm quân sáng choang trước mắt, nàng thở dài, nói với Triệu Toàn đang vô cùng kinh ngạc ở phía sau: “Đi nói với Bình Dương vương một tiếng, cho dù muốn động thủ, cũng xin đợi đến sau khi Vương gia khải hoàn…”
Dù thế nào cũng phải để nàng biết chàng hoàn toàn bình an.