Giữa tháng ba, trường thi giới nghiêm, cử hành kỳ thi mùa xuân.
Tiêu Tranh hạ triều liền đi tuần tra trường thi, đến khi bước ra khỏi cánh cổng lớn màu đỏ thì lại mang dáng vẻ lo lắng tiều tụy.
Sĩ tử tham gia khoa cử năm nay so với ba năm trước ít hơn gần một nửa, bởi vì chúng học trò ở vùng Giang Đông và Giang Nam không cách nào đến tham gia khảo thí.
Tiêu Tuấn chiếm cứ Giang Đông cùng Giang Nam là một trong những nơi có bầu không khí học tập tốt nhất, cũng là chốn chúng tài tử tề tựu từ xưa đến nay. Năm nay ít sĩ tử đến dự thi như vậy, chính là một sự tổn thất to lớn đối với triều đình.
Lúc lên xe ngựa, Tiêu Tranh xoa đầu mày, thậm chí cảm thấy sầu lo.
Điều hắn lo lắng không chỉ dừng ở đây, nghe nói Tiêu Tuấn chẳng những cắt đứt liên lạc giữa Giang Đông và Giang Nam với bên ngoài mà còn muốn tự mình tổ chức khoa cử, khai khoa chọn sĩ, nghiễm nhiên là tư thái tự mình xưng đế.
Mấy sĩ tử đó nếu như thật sự tham gia khoa cử của Tiêu Tuấn, như vậy triều đình tổn thất không phải chỉ là nhân tài, có thể sau này muốn bình định phản loạn sẽ gia tăng thêm khó khăn.
Hiện giờ triều đình của Tiêu Tuấn hãy còn lỏng lẻo, nếu như có sự hỗ trợ của kẻ có học, không chắc sẽ tiếp tục như vậy.
Lúc trở lại vương phủ, trời đổ mưa xuân. Triệu Toàn định sai hạ nhân đi lấy ô, nhưng Tiêu Tranh đã tự mình xuống xe, dầm mưa đi vào trong phủ, dưới màn mưa mông lung bao phủ, nét u ám trên mặt vẫn không thay đổi.
Phó Thanh Ngọc cầm ô từ tiền viện định đi về phía hậu viện, ở hành lang liền bắt gặp Nhiếp chính vương đội mưa mà tới, Triệu Toàn theo sát phía sau, vẻ mặt nôn nóng.
Triều phục màu đen của Tiêu Tranh bị mưa thấm ướt, dán chặt vào người, ôm lấy vóc người cường tráng của hắn. Mái tóc dưới kim quan cũng bị ướt, sợi tóc tản mát trên trán cũng vì vậy mà rũ xuống, che khuất vầng trán nhẵn bóng, nổi bật lên đôi đồng tử đen như ngọc, cho dù có hơi nhếch nhác nhưng vẫn khiến người khác không dời được ánh mắt.
Phó Thanh Ngọc thầm khen ngợi một tiếng, liếc nhìn chiếc ô trong tay, ngượng ngùng trong thoáng chốc rồi nhấc chân đi về phía trước, giương chiếc ô lên cao che trên đỉnh đầu Tiêu Tranh: “Vương gia, mưa xuân tổn hại thân thể, cẩn thận kẻo lạnh.”
Tiêu Tranh dừng bước, quay đầu nhìn nàng.
Không như những nữ tử khác, Phó Thanh Ngọc mặc dù diện mạo thanh tú, nhưng màu da có hơi ngăm đen, vóc dáng cũng khá cao, thoạt nhìn trông rất anh khí. Nàng không dám đến quá gần, nửa người đứng bên ngoài ô, dứt lời thì liền cụp mắt cung kính giương ô.
Tiêu Tranh tiếp nhận hảo ý của nàng, đẩy ô đến trước mặt nàng, mỉm cười, “Đa tạ, nữ tử mới không nên dầm mưa, bổn vương không sao.”
Tiêu Tranh mặc dù trên mặt là nụ cười thản nhiên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn phảng phất một cảm giác xa cách, đôi mắt ấy rơi trên người nàng, nhưng lại khiến nàng cảm thấy căn bản không nhìn nàng, dường như mọi thứ trên thế gian này đều không can hệ đến hắn, hắn chỉ là một khán giả, hờ hững mà uy nghiêm.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tiêu Tranh đã lướt qua nàng đi về phía trước, bước chân vội vàng như thể vừa rồi vốn không hề ngừng lại, trên mặt lại mang đôi chút sầu lo.
Phó Thanh Ngọc thẫn thờ nhìn theo bóng hắn, đầu như phát sốt.
Nàng từ nhỏ đã hiếu thắng, nhà người khác đều là con trai mới cho đến trường tư thục đọc sách, nhưng nàng lại cương quyết cầu xin phụ mẫu cũng cho nàng đi, trong trường toàn mặc trang phục nam tử, thành tích cũng luôn tốt nhất. Nhưng bởi vì như vậy, bằng hữu bên cạnh chưa bao giờ xem nàng như nữ tử.
Mà hôm nay, chỉ đôi câu vài lời của Nhiếp chính vương, nhưng lại là từ góc độ quan tâm chăm sóc dành cho một nữ nhi.
Mưa càng lúc càng lớn, nàng ở trong tiền viện đứng yên lặng một hồi lâu mới giương ô rời đi.
“Kẻ trượng phu vì thiên tử, nắm bắt thời cơ, dựa vào sự trợ giúp của trời, lấy nguy làm an, lấy loạn để trị, tỷ như bệ hạ ở chỗ Tề Hoàn, để những chư hầu không hợp đi cứu giúp thiên hạ ư?”
“…………….. Thần có biết sự vô năng của bệ hạ thì cũng………….”
Đây là một đoạn trong “Giả Nghị truyện” thuộc Hán thư, Nhị thập tứ sử. “Nhị thập tứ Sử” là tên gọi chung của 24 bộ sử sách được ghi chép lại qua các triều đại cổ đại của Trung Quốc, từ “Sử Ký” đến “Minh Sử”, là sách sử xưa nay được các triều đại coi là chính thống, nên còn gọi là “Chính Sử”. Nó bắt đầu từ thời Hoàng Đế trong truyền thuyết cho đến hết năm Sùng Trinh triều Minh năm thứ 17 (năm 1644), bao gồm lịch sử hơn 4.000 năm, được viết bằng một thể tài thống nhất như Bổn Kỷ, Liệt Truyện, Biểu, Chí; đề cập tới các phương diện như giáo hóa đạo đức, trị quốc an dân, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, tuyển chọn hiền tài, đối nhân xử thế. (nguồn: vn.minghui.org)
Đang nói chợt ngừng lại, Văn Tố buông quyển sách luận trong tay, gãi đầu, đùa gì đây trời, quá gian khổ rồi!
Sách trong tay bị ném lên bàn, nàng gục xuống, đầu vùi trong đống sách, bộ dạng như cá chết.
Liệu có cách mưu sinh nào đơn giản hơn chút được không đây? TAT
May mà nàng cũng coi như có chút bền bỉ, mặc dù luôn thấy gian nan, nhưng cũng thành thành thực thực ngồi trong phòng đọc sách hết nửa ngày trời. Nếu như phụ thân nàng còn tại thế, thấy nàng tiến bộ như vậy, thể nào cũng phải thắp hương mới được.
Trước đây một quyển thi văn thôi nàng cũng phải lê lết hết mười mấy tấm bản mới hoàn thành, chưa bao giờ chủ động ngồi xuống đọc sách, tình cảnh này, so với ngày xưa, quả thực là tiến bộ vượt bậc mà!
Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là vì bây giờ đang ở vương phủ có ăn có mặc có lương tháng.-_-
Đương lúc suy sụp thì bên cạnh có tiếng bước chân đến gần, nàng ngẩng đầu nhìn, thì ra là Phó Thanh Ngọc đã trở lại, có điều dáng vẻ ngẩn ngơ, không biết thần trí ngao du từ nơi nào trở về.
“Thanh Ngọc, cô sao vậy?” Vốn có sự quan tâm đối với bạn cùng phòng, Văn Tố đứng dậy quơ quơ tay trước mắt nàng ấy.
Phó Thanh Ngọc hoàn hồn, nở nụ cười với nàng, “Ta không sao.”
Văn Tố hoảng hốt kinh hãi, mẹ ơi, người này vậy mà lại cười đó!
Nàng đang khó hiểu Phó Thanh Ngọc đây là bị làm sao thì lại nghe thấy bên ngoài có người cao giọng gọi tên nàng: “Tố Tố, Tố Tố……..”
Văn Tố nhận ra chủ nhân giọng nói là ai, tức thì vỗ trán, ôm đầu ngồi chồm hổm.
Phó Thanh Ngọc đồng cảm nhìn nàng, “Tần tiểu thư lại tới tìm cô làm điểm tâm à?”
Văn Tố im lặng gật đầu, hận không thể rúc người nhỏ thành ngón tay cái, cũng sẽ không bị nhìn thấy nữa.
Mục đích đến đây của Tần Dung Tần đại tiểu thư dẫn đầu các vị quan gia thiên kim hiển nhiên không phải là quan trường, càng không phải vì mưu sinh, mà là vì Nhiếp chính vương điện hạ anh tuấn tiêu sái, quyền thế ngất trời lại chưa lập phi.
Để bắt được ‘trái tim’ của Nhiếp chính vương, mấy vị tiểu thư lấy Tần Dung làm người dẫn đầu, từ ngày vào phủ liền bắt đầu triển khai đủ loại tranh đấu ngoài mặt đoàn kết trong phân cao thấp.
Một ngày nọ Tần đại tiểu thư không biết từ đâu nghe được một câu: muốn giành trái tim, trước phải tấn công bao tử. = =
Vì thế mấy vị tiểu thư bắt đầu đích thân ra tay, dùng ngón tay ngà ngọc thon dài không dính lấy giọt nước mùa xuân dũng cảm chiến đấu với nhà bếp sặc mùi dầu mỡ.
Kết quả đương nhiên không cần phải nói.
Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến Văn Tố, chỉ vì hôm nọ nàng lẻn vào bếp ăn vụng, thấy cái gì cũng không có, chỉ có điểm tâm nữ đầu bếp làm được một nửa đặt ở đấy liền tự mình động thủ chế biến thành món ăn nổi tiếng Giang Nam. Ai biết ‘may mắn’ thế nào lại bị mấy vị đại tiểu thư chịu khó tăng ca thêm giờ chạy đến đây bắt gặp, vì vậy nàng lập tức trở thành cứu tinh của mấy vị đại tiểu thư.
Hồi mới đầu cũng không tồi, Văn Tố giúp các nàng làm mấy loại điểm tâm, mấy người Tần Dung dùng châu sa cẩm y, thậm chí là ngân lượng đáp lễ, giao dịch công bằng, rất chi hòa hợp. Nhưng đợi đến khi đám người Tần Dung vui vẻ hớn hở mang điểm tâm tới, lại thấy Nhiếp chính vương thập phần hào phóng ban thưởng cho thị vệ thiếp thân Triệu Toàn.
Tự phê bình mình là không có khả năng, mấy vị tiểu thư tích cực triển khai bình phẩm, cho rằng nhất định là Văn Tố làm không tốt, vì thế ép nàng làm lại lần nữa.
Khoảng thời gian này địa vị đôi bên đã bắt đầu chênh lệch,Văn Tố đã không tình không nguyện làm thì chứ, huống hồ còn không có được nửa phần thù lao.
Sau đó điểm tâm lại được gửi tới, Nhiếp chính vương điện hạ vẫn khách sáo như cũ, nhưng vừa quay người thì điểm tâm kia vẫn là Triệu Toàn được hời.
Tần Dung ủ rũ, kết quả của sầu não chính là dằn vặt Văn Tố, bắt nàng tiếp tục làm, mãi tới khi làm ra món điểm tâm khiến Nhiếp chính vương hài lòng thì thôi.
Văn Tố lặng lẽ ngồi chồm hổm trong góc tường vẽ vòng tròn, lừa kiếm bữa cơm đã đủ mệt lắm rồi, mấy người này còn không để nàng bớt lo. Nàng đây là trêu ai ghẹo ai chứ!
Đáng tiếc tránh né không giải quyết được vấn đề, Văn Tố ở bên này ôm đầu rụt vai thề ngụy trang thành một con quay, bên kia đã có người đem nàng xách ra.
“Tố Tố, ngoan đi, Vương gia vừa mới về phủ, chúng ta lại đi làm chút điểm tâm đi.” Tần Dung cười tủm tỉm nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại rất rõ ràng đang nói với nàng: Ngươi không đi, ta giết chết ngươi!
Văn Tố lặng lẽ liếc Phó Thanh Ngọc một cái, nét mặt bi thương chuẩn bị cùng nàng ấy ra cửa.
“Đợi đã,” Phó Thanh Ngọc từ sau lưng gọi các nàng: “Hôm nay các cô đừng đi, vừa rồi ta thấy sắc mặt Vương gia không tốt, vẫn là đừng để người tức giận thì hơn.”
Trong lòng Văn Tố reo hò, vậy thì hẳn là không cần làm rồi! Quay đầu thế nhưng lại trông thấy Tần Dung chống hông cười lạnh với Phó Thanh Ngọc, “Hừ, Vương gia sẽ không nổi giận với bổn tiểu thư!”
Phó Thanh Ngọc biết tính khí đại tiểu thư của nàng ấy lại nổi lên, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu đi vào trong phòng, dứt khoát để tùy nàng ấy.
Tần Dung kéo Văn Tố ra cửa, nở nụ cười dịu dàng ngập tràn tình ý với nàng, “Tố Tố nè, một lát làm xong điểm tâm, cô giúp ta mang qua nha, có điều nhớ phải nói là ta làm đó.”
Văn Tố cực kỳ 囧…., chả trách ngươi nói Vương gia sẽ không nổi giận với ngươi, ngài ấy có muốn nổi giận cũng là với người mang điểm tâm tới thôi…………..(#` ’) 凸
Bên trong thư phòng Tiêu Tranh lúc này đang tập hợp mấy phụ tá, đương nhiên không phải mấy người Văn Tố Tần Dung, mà là những phụ tá đã trải qua huấn luyện nề nếp. Chỉ vì tình hình Giang Nam hiện nay khiến hắn lo lắng, nên vừa hồi phủ liền triệu mấy phụ tá đến thương thảo đối sách.
Những phụ tá này đều là người có học vấn được Nhiếp chính vương dùng số tiền lớn mời về từ khắp các nơi của Đại Lương, một vài người thậm chí còn tài năng hơn cả Trạng nguyên, nhưng đối mặt với cục diện này thì nhất thời cũng không đưa ra được biện pháp giải quyết nào.
Hiện nay tấn công bình định phản loạn rõ ràng là không sáng suốt, như thế chỉ mời gọi họa ngoại xâm, dẫn sói vào nhà. Nhưng ngoại trừ cách này thì dường như cũng không có biện pháp nào ngăn chặn việc hoang đường của Ngô vương.
Tiêu Tranh nhìn mọi người xì xà xì xồ mà không đưa ra được đối sách nào thì càng sầu lo, trong lòng cũng có chút tức giận, chỉ là tính tình hắn thâm trầm ẩn nhẫn, cuối cùng chẳng qua chỉ cau mày khoát tay, cho họ lui ra.
Mấy người này vừa mới như trút được gánh nặng lùi ra ngoài thì liền nghe thấy Triệu Toàn ở ngoài cửa thấp giọng bẩm báo: “Vương gia, Văn cô nương cầu kiến.”
Tiêu Tranh thoáng sửng sốt, một lúc lâu mới nhớ ra trong phủ có một nữ phụ tá họ Văn, chính là vị đến từ Giang Nam kia.
Nói ra thì, kể từ sau hôm gặp mặt một lần ở ngôi đình giữa hồ thì không gặp nàng ấy nữa. Trong ấn tượng, thiếu nữ đó dường như không thích huênh hoang, cũng không thường tới lui tiền viện, không biết nàng ấy hôm nay sao lại tới đây.
“Mời nàng vào đi.”
Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra một khe hẹp, sau đó một đôi đồng tử đen bóng thăm dò lúng liếng đảo một vòng bên trong thư phòng, vừa tiếp xúc với bóng người ngồi sau thư án thì liền vội vàng rụt về.
Tiêu Tranh kinh ngạc, làm gì thế này?