Ngày 31 tháng 7 năm 2004.
“Các ông nói xem chúng ta có nên mua vé số không?” Đang uống rượu đột nhiên Đường Đức đề nghị.
Lục Quân vốn dĩ đang thinh lặng chợt ngẩng đầu: “Mua vé số làm gì?”
“Lưu lại kỷ niệm thôi, bốn người chúng ta sau này sẽ đường ai nấy đi, vậy cũng phải lưu lại chút gì đó chứ… Mấy ông thấy đúng không?”
Cao Xuyên gật đầu: “Được thôi, chúng ta nên chọn dãy số nào đây?”
“Chọn dãy số có ý nghĩa một chút.”
“Năm nay 2004, ngày hôm qua 30 tháng 7, mấy người có ai nhớ xong việc là mấy giờ không?”
Giọng Lý Thu Thành: “Tôi có xem qua là 23 giờ 35 phút.”
Cao Xuyên cầm chai rượu đụng vào tay ông ta: “Có học thức có khác, chú ý cả điểm này.”
Sắc mặt Lý Thu Thành khá kém, không nói gì.
“Vậy được … 04 07 23 30 35, chúng ta bốn người chọn bóng xanh là 04.”
“Haizza, thiếu mất một số rồi!”
Cao Xuyên nhấp ngụm rượu, giọng hời hợt: “05 đi!”
Không ai hỏi điều này biểu thị cho cái gì, bởi bọn họ đều rõ ràng, là năm mạng người.
“Vậy thì quyết định. 04 05 07 23 30 35 và 04.”
Bốn người ngày 31 tháng 7 mua xổ số tại đại lý, dãy số giống nhau, tội ác như nhau.
Sau đó, dường như vận mệnh an bài, bọn họ đều được giải thưởng, tuy rằng chỉ là giải tư nhưng với Đường Đức mà nói ông ta cho rằng đây chính là điềm báo, bắt đầu từ hôm nay ông ta sẽ trở nên may mắn.
Ông ta cẩn thận đặt tờ vé số này trong ví tiền, luôn mang theo bên mình bởi ông ta cho rằng đây là vật may mắn.
Dãy số này là dãy số hên của ông ta.
*
Khi Hàn Bái và Từ Độ chạy đến khách sạn, Cao Xuyên đã tử vong và Lý Nghiên Nghiên đã rời khỏi.
Hàn Bái vội vàng sắp xếp cảnh viên điều tra camera dọc đường, lần ra tung tích của nghi phạm.
Từ Độ đột nhiên ngăn anh ấy lại: “Gọi điện thoại cho Từ Nhiễm.”
“Gì cơ?”
Từ Độ không giải thích nguyên do, chỉ lặp lại câu nói ấy.
Từ Độ nói như vậy nhất định có lý do riêng của anh, Hàn Bái gọi điện thoại nhưng lại nghe được giọng nói quen thuộc của tổng đài viên: “Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận.”
Khi Từ Nhiễm nhận được điện thoại là đang trực đêm tại nhà tang lễ, cô vẫn chưa ngủ, nghe tiếng chuông reo cô lập tức nhận máy.
“Alo!”
“Vẫn là tôi.”
Giọng nữ non nớt không qua máy biến âm.
“Ngày 30 tháng 7 năm 2004, án diệt môn.”
Từ Nhiễm không lên mạng tìm hiểu bởi cô có nghe qua vụ án này.
“Hiện tại chị biết tôi là ai rồi chứ?”
Ngữ điệu trong trẻo khiến hô hấp Từ Nhiễm như ngưng lại, suy tính thời gian 15 năm trước đối phương chỉ là một đứa trẻ.
Tuổi này… Cô lập tức hiểu ra: “Em là học sinh của Lý Thu Thành?”
“Lão ta nhận ra tôi trước, vì chiếc dây chuyền tôi đeo từ năm bốn tuổi.”
Thanh âm Từ Nhiễm trầm đi, “Ông ta phát hiện mình không còn nhiều thời gian nên trước khi chết kể lại sự việc 15 năm trước cho em?”
“Năm ấy tôi mới bốn tuổi, chẳng nhớ được gì, chỉ nhớ đêm đó tôi đang chơi trốn tìm cùng anh. Tôi trốn, còn anh ấy đi tìm.”
- - - “Trốn nhanh lên, anh bắt đầu đếm rồi nè, đếm đến 30 là anh bắt em ngay đó!”
“Tôi trốn trong ngăn tủ, nên anh không tìm được. Chờ một hồi tôi ngủ thiếp đi.”
Từ Nhiễm dâng lên cảm giác chua xót, “Em là người duy nhất may mắn còn sống sót.”
Giọng cô gái lộ ra sự bi thương: “Chỉ duy nhất mình mình còn sống là may mắn ư?”
Câu hỏi này quá đau đớn, Từ Nhiễm không đáp lại, chuyển đề tài: “Sau đó thì sao?”
“Tôi bị trùm lại vứt ở ven đường, sau đó bị bọn buôn người bắt đi!”
“Cũng may bố mẹ nuôi của tôi rất tốt, coi như con gái ruột, cuộc sống của tôi êm đềm, không buồn, không lo, chỉ cần cố gắng học là được.” Cô gái nở nụ cười tự giễu, “Mãi cho đến khi tôi nhận được lá thư đó, khi ấy tôi nghĩ tại sao mình lại sống sót cơ chứ?”
“Sau đó tôi nghĩ thông, tôi phải báo thù món nợ máu này, tôi phải cho bốn người bọn chúng lần lượt xuống địa ngục!”
Quả nhiên, còn một người.
Từ Nhiễm liếc nhìn đồng hồ, đã qua 12 giờ, “Em báo thù xong rồi sao?”
Cô gái bật cười, “Báo xong!”
Từ Nhiễm nhắm mắt, thở dài một hơi, “Tại sao lại gọi điện thoại cho tôi? Hoặc nói… Tại sao lại chọn tôi?”
“Vì tôi cần có một người giúp tôi vạch trần tội ác của bọn chúng năm đó. Anh ta nói chị có thể làm được.”
Không nghi ngờ, “Anh ta” chính là Đằng Kiến Vũ.
“Cũng chính anh ta dậy em lợi dụng nhược điểm của bọn họ?” Một cô gái chưa học hết cấp ba không thể nào một mình có thể giết được ba mạng người, báo được mối thù này.
“Nhược điểm của Lục Quân chính là con gái.” Ông ta rất yêu vợ con, nhất định ông ta không để cho bọn họ biết ông ta mang tội giết người, bàn tay ông ta nhuốm đầy máu, vì vợ con có thể mặc cho cô bé ra lệnh làm bất cứ chuyện gì.
Giết người, tự sát.
“Vé xem phim là do em đặt, em đã đặt cho bọn họ vị trí tốt nhất.” Nói đến đây, Từ Nhiễm chợt dừng lại, cô dường như nghĩ ra điều gì, gằn giọng lặp lại mấy chữ ấy, “Vị trí tốt nhất…”
“Hóa ra là như vậy.” Suy nghĩ được khai thông, Từ Nhiễm giãn mày, “Em cũng đã chọn cho mình vị trí tốt nhất, khi Lục Quân nhảy lầu, em đứng ngay dưới lầu chứng kiến, người quay lại đoạn video đó chính là em.”
“Quả nhiên chị rất lợi hại, vậy không ngại chị thử đoán xem tôi đang ở đâu?”
Giọng cô gái tràn ngập bi thương và cầu xin, “Chị đến tìm tôi đi.”
--- “Và rồi chẳng ai!”
Sau khi cúp điện thoại trong đầu của Từ Nhiễm chỉ vọng lại bài đồng dao trong bộ truyện đó, cô gái làm tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân, cô bé cũng chẳng vô duyên vô cớ lại đi đặt vé bộ phim đó.
“Mười tên lính quèn đi ăn;
Một tên mắc ngẹn giờ còn chín tên.
Chín tên thức muộn trong đêm;
Một quên thức dậy, tám tên ngậm ngùi.
Devon du thuyền chúng đi;
Một tên nằm lại, bảy thời ra đi.
Bảy tên bổ củi làm chi;
Bổ đôi một đứa, sáu tên muộn phiền.
Sáu đem tổ ong ra nghiền;
Một ong đốt chết, còn năm sững sờ.
Đến tòa năm đứa kia chờ
Một vào thượng thẩm, bốn ra biển ngồi
Bốn tên cùng ra biển trời
Trích đỏ nuốt một giờ còn lại ba
Vườn thú ba đứa la cà
Gấu to vồ một còn hai vẹn toàn
Hai tên đi dưới nắng vàng
Một khô cong chết, một tên bơ phờ
Còn tên lính nhỏ thẫn thờ
Hắn đi treo cổ và rồi chẳng còn một ai.”
Và rồi chẳng còn một ai…
Tất cả kẻ ác đều bị trừng phạt, rõ ràng cô bé đã chuẩn bị kết cục cho chính mình.
Cô bé sẽ đi đâu? Trở về nơi mười lăm năm trước.
Trong quá trình trò chuyện Từ Nhiễm nghe được tiếng còi hụ cảnh sát, nhưng khoảng cách khá xa, hình như cô bé đang ở trên cao.
Từ Nhiễm mở máy vi tính, tìm địa điểm án mạng năm đó, vị trí khách sạn bây giờ là một công viên, cô bé sẽ không ở nơi ấy.
Nơi cao, có thể nhìn thấy công viên.
Từ Nhiễm mở bản đồ ktra những tòa nhà gần đó, nhanh chóng xác định được một tòa nhà.
Không kịp bàn giao với học trò, cô cầm di động chạy ra ngoài, đang chuẩn bị gọi cho Hàn Bái thì điện thoại reo.
Không để ý số điện thoại gọi đến, cô còn tưởng rằng là cô gái ấy gọi lại cho cô, nhưng bất ngờ nghe được giọng của Từ Độ.
“Từ Nhiễm đừng đến!” Ngữ điệu ra lệnh, xen lẫn chút lo lắng.
“Cô bé ấy muốn tự sát!”
Không cần quá nhiều lời, nhưng cả hai đều hiểu được đối phương muốn nói gì.
“Đối diện cổng bên hông công viên có một tòa nhà mới bị bỏ hoang.”
Từ Độ nói như vậy để cô biết cảnh sát đã biết rõ vị trí của cô gái.
“Cô bé muốn tôi qua!”
“Cô vẫn chưa rõ ràng sao? Cô bé muốn cô qua là có nguyên nhân.”
Từ Nhiễm dừng bước, trong đầu tựa như có vô số quả bom phát nổ cùng một lúc.
Cô gái muốn tự sát, cô gái muốn tận mắt cô chứng kiến cảnh cô ta tự sát.
Cô chính là nhân vật được sắp xếp.
Cửa sổ trên hành lang phản chiếu nét mặt của cô ngay lúc này, thống khổ và bi thương.
“Ở nguyên một chỗ đừng nhúc nhích, tôi đến tìm cô!”