*
“Tại sao lại không được?!”
“Cô à… Chuyện là thế này, nhà tang lễ của chúng tôi thực hiện các công việc mai táng, đối tượng phục vụ có quy định nhất định, không bao gồm thú cưng. Thật ra, bây giờ cũng có một vài cơ sở phục vụ riêng cho thú cưng…”
“Nó không phải thú cưng, nó là con trai tôi!”
“…”
Mười phút sau Cố Tiến Ngôn trở về phòng nghỉ, mệt rũ cả người.
“Bà ta mắng tớ kỳ thị, trước khi bỏ đi còn mắng tớ là thằng lùn nữa chứ???” Tim Cố Tiến Ngôn rướm máu… Anh ấy mà lùn à???
“Từ Nhiễm, mấy chuyện này lần sau nên để đồ đệ của cậu đi để cậu ta rèn luyện một chút, nếm trải chút mùi đời…”
Từ Nhiễm lắc đầu, kiên quyết từ chối: “Không được!”
Cố Tiến Ngôn: “Tại sao không được?!”
“Bốn bỏ năm lên, cậu ta vẫn là con nít!” Từ Nhiễm dùng câu nói trước đây của Cố Tiến Ngôn trả lại cho anh ấy.
“…”
Buổi chiều Từ Nhiễm nhận được điện thoại của bệnh viện Nhân dân đệ nhất, tiếp nhận một bệnh nhân cấp cứu vừa qua đời.
Đại khái cô biết được chút tình hình, người chết ra ngoài ăn trưa với bạn, thức ăn nghẹn ở cổ họng, tuy được cấp cứu tại bệnh viện nhưng khi tiếp nhận người bệnh đã tử vong.
Khi đến cửa bệnh viện cô lại phát hiện có người đang cãi nhau, một người là người nhà của người chết, bên kia là người thân của người đến khám bệnh.
“Người ta chết rồi, nói mấy lời này thật là thiếu đạo đức!”
“Tôi nói sai chỗ nào, đây không phải là báo ứng à!”
“Cmn, bà lặp lại lần nữa coi!”
“Đáng đời, đúng là đáng đời!”
“Tao đánh chết mẹ mày!”
Hai bên lao vào đánh nhau, bảo vệ bệnh viện phải chạy ra can ngăn, Từ Nhiễm rõ ràng mọi chuyện.
Người chết đi ăn trưa với bạn tại một quán ăn đặc sản, vì là người quen nên chủ quán chuẩn bị cho bọn họ một món ăn không nằm trong thực đơn đó là thịt chó um; nói cách khác ăn thịt chó không cẩn thận nên bị nghẹn chết. Khi bạn bè và thân nhân người chết trình bày tình hình thì có người đi ngang nghe được liền phán một câu: “Chết vì ăn thịt chó, đúng là báo ứng mà!”
Câu nói này là nguyên nhân xảy ra cuộc tranh cãi kịch liệt.
Người cũng đã chết, cho dù thế nào đi chăng nữa ở phía trước mặt họ cãi cọ chuyện này là hành vi bất kính.
Sau khi trò khôi hài kết thúc, Từ Nhiễm chở thi thể về nhà tang lễ, không ngờ đang chuẩn bị tiến hành công tác chống phân hủy thi thể thì bị cắt ngang.
“Sư phụ, bên ngoài có người đến gây rối!”
Từ Nhiễm cau mày: “Ồn ào cái gì?”
“Nói là tìm chó.”
“Tìm chó?” Cô làm việc ở nhà tang lễ này hai năm, lần đầu tiên thấy có người đến đây tìm chó.
Giọng Lưu Triết khá kích động, mặt đỏ đến mang tai: “Cô ta cứ khăng khăng chó mình nuôi ở chỗ chúng ta, còn bảo chúng ta giữ chó của cô ta không chịu trả.”
“Căn cứ vào đâu? Cô ta thấy chó của mình chạy vào chỗ chúng ta à?”
Lưu Triết lắc đầu: “Không phải, nghe nói cô ta gắn cho chú chó cưng của mình một con chip định vị, định vị ra được địa điểm này của chúng ta.”
Từ Nhiễm hiểu kỹ thuật này là gì, chủ nhân của chú chó sợ nó đi lạc hoặc bị bắt đi, lại lo nếu để nó đeo vòng cổ cũng bị rớt hoặc tháo xuống nên họ cấy một con chip nhỏ dưới da của chúng, nhờ vậy có thể định vị được vị trí và xác định được thân phận.
Cô đột nhiên có dự cảm xấu, Từ Nhiễm cởi bộ đồng phục đi theo Lưu Triết ra ngoài gặp chủ nhân của chú chó.
“Thật ngại quá, có thể cho tôi coi định vị của cô được không?”
Từ Nhiễm cầm di động, phía trên màn hình biểu hiện vị trí, một chấm xanh và vị trí của con chíp là một chấm đỏ, hai điểm cách nhau chưa đến 10m.
Và điểm đỏ không hề nhúc nhích.
Vị trí điểm đang định vị kia là phòng gì, cô là người rõ hơn ai hết.
*
Ông Khâu, chủ của quán ăn đặc sản cho rằng nhất định số mệnh của ông ta phạm Thái tuế, bắt đầu từ việc không thuận lợi trong việc làm ăn mấy năm về trước. Lần đó ông ta công khai mở quán thịt chó, công việc làm ăn khấm khá, cũng có chút danh tiếng. Không ngờ lại chọc tới nhóm người yêu chó, họ cho rằng thịt chó ông ta bán ra là từ chó cưng, mười mấy người kéo đến quán ông ta, nam có nữ có, xông vào đập phá, buộc ông ta phải đóng cửa.
Ông ta thật sự có đóng cửa tiệm, ít lâu sau mở lại một quán khác âm thầm làm thịt chó, không viết trên thực đơn, chỉ có người quen mới biết, cửa tiệm mới này mở được một năm, chưa từng xảy ra bất cứ việc gì.
Lần này thì tốt rồi, có người ăn thịt chó trong cửa hàng ông ta nghẹn chết, đã thế còn là chó cưng.
“Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không biết đây là chó cưng, khi nhập thịt chó đều do bạn tôi xử lý, để tôi gọi ngay cho nó!”
Ông chủ Khâu vội lấy di động gọi cho người bạn tên Hoàng Long, nhưng điện thoại tắt máy.
“Ái chà… Tắt máy rồi!”
“Ông có biết địa chỉ nhà ông ta không?”
“Biết biết!”
Ông chủ Khâu dẫn công an đến nhà của Hoàng Long, ấn chuông một lúc lâu mới có người ra mở cửa.
Người mở cửa lại không phải Hoàng Long mà là vợ của ông ta, bà Cao Hiểu Bình, bà ta đang ôm một chú chó trong ngực.
“Hoàng Long có nhà không?”
“Không có, mấy ngày nay chưa về!” Giọng điệu của Cao Hiểu Bình rất bình tĩnh.
Không phải chơi trò mất tích chứ? Ông chủ Khâu nóng ruột: “Vậy nó có nói đi đâu không? Bao giờ về?”
“Không biết!” Vẻ mặt thờ ơ, tựa như chẳng có liên quan gì đến cô ta.
Nhận thấy phản ứng của cô ta khá khác thường: “Chồng cô mấy ngày chưa về mà cô không lo lắng sao?”
Cao Hiểu Bình làm như không nghe thấy, tay phải vẫn xoa con chó trong lồng ngực, chú chó không nhúc nhích.
“Cô Cao!”
Cao Hiểu Bình như bị đánh thức, cô ta ngẩng đầu nhìn công an, ánh mắt thất thần, “Đồng chí, tôi muốn làm lễ tang cho con trai nhưng nhà tang lễ không tiếp nhận thì phải làm sao?”