Trên tay của đối phương rõ ràng có một món đồ nào đó nhưng cô không nhìn ra được.
Cô đã từng gặp Sở Duy An một lần nhưng vì không nghĩ hắn là kẻ tình nghi nên không để ý bàn tay của hắn, hiện tại cô có nên gọi cho Hàn Bái hỏi xem tay của hắn có gì không?
Nhưng Từ Nhiễm nhanh chóng loại bỏ ý định này ra khỏi đầu, chỉ cần hỏi Hàn Bái thì chắc chắn Từ Độ rồi cũng sẽ biết. Từ Độ không phải người bình thường, huống hồ chi cô đã lộ nhiều sơ hở trước mặt anh.
Nếu còn tiếp tục thì e rằng cô sẽ bị anh nhìn thấu mọi thứ.
Từ Nhiễm gần xong việc cũng đã sắp 11 giờ, nhà tang lễ ngoại trừ người trực ban cũng chẳng còn mấy người. Khi vừa đi qua linh đường cô gặp được người đàn ông ngồi một mình, cúi đầu nhìn điện thoại, tóc mái khá dài che khuất nửa khuôn mặt.
Chắc có lẽ tóc quá vướng víu nên anh ta dùng tay trái vén tóc lên, Từ Nhiễm đã có thể thấy rõ gương mặt của đối phương.
Từ Nhiễm không muốn làm phiền người ta, cô nhẹ bước chân rời đi. Đến bãi đậu xe, lục túi mới phát hiện cô bỏ quên chìa khóa xe trong văn phòng.
Hết cách rồi, cô phải quay lại lấy. Đi được nửa đường, di động trong túi xách vang lên. Tiếng chuông reo lên đột ngột trong không gian thoáng đãng mang lên cảm giác rất kỳ lạ.
Là điện thoại của Từ Độ.
Từ Nhiễm nhận máy, ngữ điệu bình thản: “Alo!”
Vừa mở miệng Từ Độ đã hỏi ngay: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi vẫn còn ở chỗ làm. Sao vậy, tìm tôi có việc gì à?” Âm cuối nhấn cao giọng, trong lòng cô chợt nghĩ đến “nợ ân tình”, chắc lại muốn cô làm tài xế chở đi đâu đó.
Một giây sau, giọng Từ Độ nghiêm nghị truyền đến: “Vụ án của Sở Duy An có chút vấn đề!”
Nghe đến đây Từ Nhiễm chợt cảm thấy lo lắng, trễ thế này gọi cho cô nói chuyện vụ án cho thấy vấn đề này không hề nhỏ.
Trong lòng cô dâng lên dự cảm xấu, cô ngừng bước chân: “Vấn đề gì?”
“Trong nhóm những phụ nữ mất tích có một cô gái tên Lữ Manh, mất tích ngày 16 tháng 5 năm ngoái. Theo chứng cứ cho thấy mấy ngày đó Sở Duy An nằm viện.”
“Không lẽ…” Ý của Từ Nhiễm có thể hắn đã lẻn trốn khỏi bệnh viện.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Từ Độ đã đập tan suy đoán này: “Không thể nào, ngày 15 tháng 5 anh ta phẫu thuật chân. Theo báo cáo bệnh án hai ngày sau anh ta mới có thể xuống giường.”
Vừa làm phẫu thuật, trong hai ngày không thể nào xuống giường đi lại như người bình thường, làm sao hắn có thể hẹn và bắt cóc nạn nhân?
Căn bản hắn không thể làm được.
Vậy nạn nhân ấy là do ai bắt đi?
Đáp án chỉ có một: “Anh ta có đồng bọn.”
“Mẹ kiếp!” Da đầu Từ Nhiễm tê rần, tim đập thình thịch, cô không thể nào nghĩ đến được hung thủ không chỉ có một người.
Trán cô rịn mồ hôi lạnh, tất cả những chi tiết nhỏ của vụ án ồ ạt kéo về đại não, lộn tùng phèo, rốt cục cô đã bỏ mất chi tiết nào. Nhất thời cô không thể nhớ ra được, tâm trạng càng thêm hoảng loạn.
Chết tiệt!
“Từ Nhiễm!”
Giọng Từ Độ từ đầu dây bên kia truyền đến, rõ ràng chỉ gọi tên cô nhưng có thể giúp cô bớt buồn bực.
Anh cất giọng: “Chúng ta phải tìm ra điểm khác thường.”
Điểm khác thường, cô dần dần bình tĩnh hơn, đại não Từ Nhiễm liên tục lưu chuyển, một lát sau cô đã có manh mối: “Thi An Mai…. Trong bảy nạn nhân, chỉ có một mình cô ta bị chặt mất đầu, chỉ có mình cô ta bị cắt rời phần chi.”
Tại sao?
Từ Độ suy nghĩ theo dòng suy nghĩ của cô, hai người dẫn dắt ý hướng của nhau: “Mỗi một bước đi của hung thủ đều có nguyên nhân và mục đích, làm ra chuyện dư thừa chính là muốn che giấu.”
Muốn che giấu gì đây?
Từ Nhiễm nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra thi thể của Thi An Mai, cô đột nhiên nhớ ra một chi tiết nhỏ: “Có một điểm tôi đã chú ý trước đó, phần gáy của Thi An Mai bị be bét máu thịt.”
Từ Độ cau mày: “Cô ta bị siết chết, vậy sẽ lưu lại dấu tay của hung thủ.”
“Nếu chỉ để che đi dấu tay này, vậy tại sao…” Chưa nói hết câu Từ Nhiễm lập tức nghĩ ra được một nguyên nhân, “Vì trên tay hung thủ có một món đồ gì đó, dấu vết ấy hằn trên thi thể của Thi An Mai.”
Có thể lưu lại dấu vết nhất định đó là một vật cứng, vật cứng trên ngón tay chỉ có thể là: “Nhẫn!”
Hình ảnh mơ hồ thoáng xuất hiện trong đầu cô, cô cuối cùng cũng nhận ra được hình ảnh cô có thể nhìn thấy những gì Thi An Mai thấy được đó chính là chiếc nhẫn trên ngón tay hung thủ.
“Nếu là nhẫn, vậy chắc chắn trên đó có khắc dấu gì đó.” Nếu không phải vậy đâu cần thiết phải che giấu đi vết nhẫn lưu lại.
Ngẫm nghĩ một chút Từ Nhiễm lại phát hiện ra vấn đề: “Chỉ dựa vào điểm ấy vẫn chưa thể xác nhận được ai là hung thủ.”
Từ Độ hơi trầm tư, tiếp lời: “Vậy trước tiên nên xác định ai đáng nghi nhất.”
Từ Nhiễm cắn môi, môi dưới bị cắn mạnh đến mức in hằn dấu răng, nhưng cô không hề quan tâm, chắc chắn cô còn sót mất chi tiết quan trọng nào đó.
“Từ Nhiễm, nếu như cô là người kia, làm sao để thoát khỏi hiềm nghi?”
Làm thế nào?
Toàn bộ sự chú ý của Từ Nhiễm đều tập trung vào câu hỏi này.
Cũng không biết phía sau có một bóng người đang nhẹ nhàng đến gần.