• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày sau, Đằng Kiến Vũ, giáo sư trẻ nhất đại học G, về nước kết thúc một năm hoạt động nghiên cứu khoa học tại nước ngoài. Buổi trưa hai ngày sau, anh ta xuất hiện ở một nhà hàng lớn nhất thành phố S, nhìn thấy một bàn có một ghế trống, người đối diện đang thưởng thức món tráng miệng.

“Giáo sư Đằng, anh quả thật đến rất đúng giờ!” Từ Nhiễm lấy khăn ăn chùi miệng, đứng dậy chào hỏi.

Sắc mặt Đằng Kiến Vũ vẫn như bình thường, hoàn toàn không nhìn ra được tâm trạng của anh ta lúc này, anh ta thân mật đưa tay ra: “Từ Nhiễm đã lâu không gặp!”

Từ Nhiễm không nhúc nhích: “Khỏi bắt tay đi tôi sợ anh cảm thấy xúi quẩy.”

“Làm sao vậy được!”

Từ Nhiễm cười cười bật thốt ra những từ có ý tứ sâu xa: “Cũng chưa chắc!”

Đằng Kiến Vũ khẽ mỉm cười, vẻ mặt không chút biến hóa.

“Xin lỗi, tôi ăn trưa khá sớm, giáo sư Đằng có thích gọi thêm món gì không?” Thực đơn đặt bên cạnh Từ Nhiễm nhưng cô không hề có ý đưa ra cho anh ta.

“Không cần, cho tôi ly nước là được rồi!”

Chờ người phục vụ rót nước xong, Đằng Kiến Vũ không dông dài mà đi thẳng vào câu chuyện: “Từ Nhiễm, trong thư gửi em anh đã nói sơ qua, anh cảm thấy chúng ta nên bỏ qua những hiểu lầm.”

Từ Nhiễm không đáp lại, đưa ánh mắt ra hiệu anh ta tiếp tục.

“Anh không có ý mạo phạm nhưng anh cho rằng em xứng đáng có được một công việc tốt hơn.”

Đuôi mày Từ Nhiễm khẽ nhíu: “Ví như?”

“Hiện tại anh đang thiếu một trợ lý.” Đằng Kiến Vũ đưa ra một “cành ô-liu”.

Động tác ăn bánh của Từ Nhiễm khựng lại, nét mặt khá kinh ngạc: “Trợ lý? Anh nghĩ rằng tôi là người thích hợp sao?”

Đằng Kiến Vũ vuốt cằm: “Đương nhiên là thích hợp, với anh mà nói em là “thí sinh” tốt nhất!”

“Thí sinh tốt nhất?” Từ Nhiễm đặt muỗng xuống, khoanh hai tay nhìn anh ta. “Giáo sư Đằng phải chăng mắc chứng hay quên, năm đó tôi đã từng buộc anh tội mưu sát.”

Đằng Kiến Vũ tựa như không để ý, ngữ điệu trước sau vẫn rất ôn hòa: “Đều là hiểu lầm thôi mà…. Huống chi đã gần ba năm trôi qua, lẽ nào trong lòng em vẫn còn nghi ngờ gì về anh sao?”

“Khi hung thủ còn chưa sa lưới, ai cũng đều nằm trong diện tình nghi.” Từ Nhiễm cười cười liếc nhìn anh ta một chút, “Bao gồm cả tôi và anh!”

Đều là người thông minh, tự nhiên sẽ hiểu khi nào nên dừng lại, Đằng Kiến Vũ thở dài, có chút tiếc nuối: “Xem ra anh phải đi tìm một trợ lý khác rồi!”

“Vậy chúc anh tìm được một trợ lý thích hợp!”

“Cám ơn!”

Từ Nhiễm mỉm cười: “Cũng cám ơn anh bữa trưa nay.”

Đằng Kiến Vũ giơ tay ra hiệu tính tiền, nhưng…

“Thưa anh, bàn này đã thanh toán rồi!”

“Hả?”

Nghĩ cũng biết chắc chắn không phải là Từ Nhiễm, Đằng Kiến Vũ truy hỏi: “Là ai thanh toán?”

“Là một quý ông, nhưng vị khách ấy đã đi rồi.”

“Cám ơn!”

Nhân viên phục vụ vừa đi khỏi, Đằng Kiến Vũ liền mở miệng trêu Từ Nhiễm: “Xem ra là một người bí mật theo đuổi em.”

Từ Nhiễm cười cười, trong lòng cảm giác không thoải mái. Những người cô quen biết chắc chắn không hành động như vậy. Là một người xa lạ, thanh toán nhưng không chịu lộ diện… Nếu như chỉ đơn thuần vì anh ta thấy cô đẹp nên tiện tay thanh toán, vậy cũng chẳng sao. Tuy nhiên, nếu hắn xuất hiện đồng thời ở nhà hàng này thì không phải trùng hợp, việc này cần phải truy xét thêm.

*

Tối hôm sau, Hàn Bái mời Từ Nhiễm ăn tối, hẹn nhau ở một nhà hàng lẩu.

“Bắt được người rồi?” Hàn Bái có thời gian rảnh thế này chắc chắn là vì đã kết án.

“Ừm, bắt được!”

“Chúc mừng!” Hai người gọi thức ăn xong tiếp tục nói chuyện, Từ Nhiễm nghĩ đến một việc liền lên tiếng hỏi: “Vị giáo sư Từ Độ ấy hình như tôi chưa gặp bao giờ.”

Hàn Bái: “Anh ấy mới về nước năm ngoái, trước làm ở phòng nghiên cứu ở nước ngoài.”

“Chẳng trách!”

“Từ Nhiễm, em biết Đằng Kiến Vũ về nước rồi không?”

Từ Nhiễm đột nhiên phát hiện chuyện về Đằng Kiến Vũ những người ở bên cạnh cô còn lưu tâm hơn cô nhiều, cô lấy đũa quấy tương và ớt, chậm rãi nói: “Tôi không những biết rồi mà ngày hôm qua còn được gặp mặt, không, là cùng tôi ăn bữa cơm… Không, thật ra chẳng phải là một bữa cơm.”

Một câu nói Từ Nhiễm sửa lại mấy lần, nhưng Hàn Bái không để ý đến chuyện này, trọng điểm chính là: “Em đã gặp hắn?”

“Ừm, anh đoán coi hắn hẹn tôi ra nói chuyện gì?”

“Chuyện năm đó?”

“Hắn hi vọng tôi và hắn giải tỏa hiểu lầm, đồng thời không quan tâm đến những hiềm khích lúc trước mà tặng cho tôi một công việc, làm trợ lý của hắn.”

Sắc mặt Hàn Bái càng thêm khó coi, “Quả thật khinh người quá đáng!”

Từ Nhiễm nở nụ cười trào phúng, “Người ở bên ngoài nhìn vào lại thấy kẻ quá đáng chính là tôi.”

Đáy mắt Hàn Bái chất chứa sự đau lòng, vẻ mặt anh ta nghiêm nghị: “Hai năm qua tôi chưa bao giờ ngừng điều tra vụ án ấy!”

“Tôi biết!” Có thể cô đã lãng phí thời cơ tốt nhất rồi.

Nồi lẩu nhanh chóng được dọn lên, chưa ăn xong Hàn Bái nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp, phát sinh vụ án giết người.

Từ Nhiễm ngồi ăn một mình một lúc, đang chuẩn bị đi về chợt giọng nhân viên phục vụ: “Thưa cô, xin cô thanh toán ạ.”

“…” Bởi vậy cô không bao giờ thích đi ăn cơm cùng Hàn Bái.

Từ Nhiễm: “Cà thẻ, phiền tôi gói thức ăn còn dư vào hộp.”

*

“Trình Tân, tình hình nạn nhân thế nào?”

Trình Tân thấy đội trưởng tới lập tức báo cáo: “Nạn nhân tên Đường Đức, 44 tuổi, công nhân, mấy năm trước ly hôn thì thuê ở đây, người đầu tiên phát hiện ra thi thể là chủ nhà trọ, cũng chính ông ta báo cảnh sát.”

Hàn Bái hỏi kỹ: “Chủ nhà trọ đến đây là do có hẹn trước với nạn nhân sao?”

“Đúng! Mấy ngày trước nạn nhân than phiền với ông ta máy nước nóng bị hư nên chủ nhà hẹn ông ta ngày hôm nay tan làm sẽ chạy qua coi. Em đã xem qua đoạn tin nhắn giữa hai người bọn họ, đúng là như vậy.”

Hàn Bái gật đầu, nhìn sang hướng pháp y đang đứng dậy: “Nguyên nhân cái chết là thế nào vậy?”

Pháp y chỉ vào phía sau đầu của thi thể: “Có nhiền tổn thương phía sau đầu, vết nứt hình vòng cung. Tôi cho rằng hung khí sát hại là búa hoặc tạ tay. Ngoài ra còn có những vết thương không rõ ràng, thời gian tử vong từ 11-12 giờ đêm qua.”

Sau khi nghe xong, Hàn Bái cân nhắc một lúc sau đó đưa ra chỉ thị: “Triệu Lượng cậu đi hỏi thăm hàng xóm xem đêm qua có thấy người lạ hoặc nghe được động tĩnh gì không, còn nữa hỏi xem lần cuối gặp được nạn nhân là khi nào.”

“Trình Tân, cậu tra mối quan hệ của nạn nhân khi còn sống và lịch sử các cuộc gọi trong di động.”

“Từ Độ…” Hàn Bái đang tính lên tiếng hỏi ý kiến của anh chợt phát hiện anh đang nhìn một tờ giấy trên tay, anh ta cũng liếc mắt xem, là một tờ vé số, anh ta ngơ ngác hỏi: “Tấm vé số này là sao?”

Từ Độ nói nhỏ: “Đây là tờ vé số mười lăm năm về trước.”

*

Tác giả có lời muốn nói:
….
Đến tòa năm đứa kia chờ
Một vào thượng thẩm, 4 ra biển ngồi
4 tên cùng ra biển trời
Trích đỏ nuốt một giờ còn lại 3
Vườn thú 3 đứa la cà
Gấu to vồ một còn 2 vẹn toàn
Hai tên đi dưới nắng vàng
Một khô cong chết, một tên bơ phờ
Còn tên lính nhỏ thẫn thờ
Hắn đi treo cổ và rồi chẳng còn một ai.

(Bài đồng dao trong bộ truyện “Và rồi chẳng còn ai” của nhà văn Agatha Christie.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK