Từ Nhiễm ghét nhất là nghe theo mệnh lệnh của người khác, nhưng dù là vậy lần này cô lại ngoan ngoãn nghe lời. Cô đứng tựa người vào tường không động đậy.
Cửa sổ chỉ phản chiếu lại bóng dáng của cô mãi cho đến khi xuất hiện thêm một bóng người.
“Cứu được?”
“Ừm!”
Sau hai phút thinh lặng, Từ Nhiễm ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ kiếng cô chạm vào tầm mắt của Từ Độ.
“Trước đây anh từng nói anh hiểu tôi hơn tôi nghĩ, là vì anh biết chuyện của tôi ba năm về trước?”
Từ Độ không trả lời, tầm mắt cũng không dời đi.
“Vì vậy khi biết tôi bị kéo vào vụ án này, anh liền nghi ngờ Đằng Kiến Vũ là người đứng phía sau, và đòn cuối cùng này là dành cho tôi.”
Từ Độ không phủ nhận.
“Tuy rằng tôi rất cám ơn anh đã ngăn tôi. Tuy nhiên, khi anh nói chuyện có cần thiết phải… hung hăng như thế không? Không thể nói đàng hoàng được?”
“Nếu tôi nói đàng hoàng, cô sẽ nghe theo? ”
Câu hỏi ngược lại này của Từ Độ khiến Từ Nhiễm á khẩu không trả lời được. Ngẫm lại thời gian qua xác thực anh đã cản cô mấy lần nhưng cô không hề để ý tới.
Hai người xuyên qua tấm kính cửa sổ nhìn nhau, trong đầu Từ Nhiễm đột nhiên lóe ra một ý nghĩ nguyên nhân vì sao Từ Độ hiểu cô, quan tâm cô.
Nếu như không phải là kẻ địch, thì chính là…
“Anh là fan hâm mộ của tôi à?”
Đáp lại cô là tiếng cười châm biếm.
Có cái gì đáng cười cơ chứ? Nhớ năm đó cô cũng là nữ thần trong giới tâm lý học. Từ Nhiễm không muốn nói chuyện, trực tiếp dùng ánh mắt biểu thị sự bất mãn.
Nhắc đến tâm lý học cô nghĩ ngay đến một chuyện: “Tháng tám có một diễn đàn tâm lý học, anh chắc chắn nhận được thư mời đúng không?”
“Nội dung câu nói của câu trước và câu sau cách nhau khá xa đó!”
“Không phải đề tài đó anh bỏ qua à?”
Đuôi lông mày Từ Độ khẽ nhíu: “Thật sao?”
“Còn không phải?” Từ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi.
Khóe miệng Từ Độ giương lên, cũng không dây dưa thêm: “Có nhận được.”
“Vậy có việc tôi muốn…”
“Tôi từ chối!” Thẳng thắn và dứt khoát.
Nói chuyện với người thông minh là thoải mái nhất, không cần phí lời, nhưng đáp án này cô không muốn nghe: “Tại sao?”
“Tôi không tham gia!”
“…” Bốn chữ khiến toàn bộ lời muốn nói của Từ Nhiễm đều bị chặn lại.
Thái độ Từ Nhiễm mềm mỏng hơn: “Tiệc tối anh cũng không tham gia?”
Ánh mắt Từ Độ nặng nề: “Cô muốn tôi đưa cô đi cùng? Vậy là cô thật lòng muốn đi hay vì tên Đằng Kiến Vũ gửi thư mời cho cô?”
Từng từ từng từ như đâm vào tim, câu hỏi này khiến Từ Nhiễm xù lông, cô nghiêng người, ngẩng đầu nhìn anh: “Coi như tôi nợ anh một ân tình, không được?”
Lần đầu tiên Từ Độ gặp một người đang cầu xin người khác mà có dáng vẻ như vậy, như một con mèo gào to, giơ móng vuốt, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy vào cào anh.
Thế nhưng anh vẫn đồng ý, bởi vì anh còn rất thích mèo.
Trước khi đi Từ Độ lưu lại một câu, “Tuy nhiên, cô phải nên chuẩn bị tâm lý, rất khó trả nợ ân tình của tôi!”
“…” Đây là anh đang khởi điểm cho việc định giá?
Gian thương!
Tuy rằng lúc nói chuyện Từ Độ độc miệng nhưng làm việc khá hiệu suất, hai ngày sau Từ Nhiễm nhận được thư mời mới.
Đúng như Từ Độ nói, cô thật lòng không muốn tham gia, hơn nữa có thể sự xuất hiện của cô sẽ nhận được vô số ánh mắt lạnh lùng và chê trách.
“Cậu có bệnh không?”
Từ Nhiễm theo bản năng muốn hỏi lại “Cậu có thuốc à?” …. Nhưng cô vẫn dằn xuống, chỉ liếc Cố Tiến Ngôn một cái.
“Cậu muốn đến đó làm gì? Nâng cao nghiệp vụ?” Đại khái ý thức được câu nói này của mình không hay lắm, Cố Tiến Ngôn vội sửa lại: “Không phải… Cậu không thể ngẫm kỹ lại coi những người tham dự là những ai chứ… Vòng tròn này quá bé, không nói 100% thì cũng 95% người đều biết chuyện năm đó.”
“Vậy thì sao? Tớ chẳng làm việc gì xấu xa, thêm vào đó có thể trốn cả đời hay sao?”
Hai năm trước còn lan truyền tin tức cô sợ tội tự tử, nếu cô còn không hiện thân cho thêm một “dao” thì chắc mấy năm nữa lại có tin cô được mãn hạn tù.
Cố Tiến Ngôn biết không thể khuyên được Từ Nhiễm, “Có cần tớ đưa cậu đi không?”
Từ Nhiễm hất cằm, ánh mắt khiêu khích, “Cậu vào được à?”
“…”
Ngon rồi… Móc họng nhau!
Một câu nói đơn giản khiến cả hai bắt đầu xù lông chuẩn bị chiến đấu… nhưng sự xuất hiện của Lưu Triết xen ngang.
“Sư phụ…”
Thấy vẻ mặt cậu ấy khác lạ, Từ Nhiễm đứng dậy đi tới, “Làm sao?”
Lưu Triết không nói gì chỉ đưa quyển sổ ra cho cô, trên mặt giấy lít nha lít nhít toàn là địa chỉ.
Hai hàng cuối cùng, hai ngày, viết cùng một địa chỉ.
[Xong vụ án đầu tiên]