Tại sao ông ta gửi tờ vé số này cho cô? Từ Nhiễm nghĩ mãi không ra, chợt phát hiện Từ Độ nhìn tấm vé số này vẻ mặt có chút biến đổi.
“Anh đã từng trông thấy tấm vé này?”
“Dãy số y như vậy, nhưng là tờ vé số của 15 năm trước.”
Từ Nhiễm nhíu mày, hỏi tiếp: “Chủ nhân của tờ vé số ấy đâu?”
Lần này Từ Độ không trả lời mà nhướn mày nhìn về phía cô: “Cô nghĩ vì sao ông ta lại gửi cái này cho cô?”
“Làm sao tôi biết!”
Nhìn vào ánh mắt không hề xuy chuyển trước mặt mình, Từ Nhiễm thở dài: “Thật sự tôi không biết!”
“Xem ra có người muốn kéo cô vào vụ này.”
Chuyện này cô có nghĩ đến, cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào Từ Nhiễm không thích cảm giác ở thế bị động này, muốn cô dính líu vào vậy cô phải mắc bẫy ư?
Đúng… cô phải sa bẫy!
Một giây sau, âm thanh lành lạnh của Từ Độ truyền đến, mang theo vài phần cảnh cáo: “Tôi khuyên cô đừng manh động.”
Mọi tâm tư của mình đều bị nhìn thấu, Từ Nhiễm bỗng chốc cảm thấy khó chịu: “Có phải anh cho rằng anh hiểu rất rõ về tôi?”
Từ Độ nhàn nhạt đáp lời: “Hiểu hơn cô nghĩ!”
“Ồ… Thật sao?” Từ Nhiễm nhếch miệng cười, khoanh hai tay trước ngực nhìn anh, “Nói như vậy ngay cả số đo ba vòng của tôi anh cũng biết?”
“…”
“…”
Một người nói nhưng ngượng ngùng gấp đôi.
Ngày hôm nay cô nhất định vì chịu quá nhiều kích động mới dẫn đến nói năng lộn xộn, chưa kịp dùng đại não suy nghĩ mà đã lời đã thốt ra rồi.
Lý trí chậm một nhịp rốt cục cũng quay đầu: “Xin lỗi… coi như tôi chưa nói!”
Cũng may Từ Độ không tiếp tục bám vào đề tài này, chỉ nói với cô: “Chủ nhân tờ vé số 15 năm về trước đã bị g.i.ế.t, ba ngày trước.”
Ba ngày trước, cũng chính là ngày 26 tháng 7.
Ngày hôm đó, Lục Quân hoặc là còn những người nào khác mua vé số.
Ngày hôm đó một người bị g.i.ế.t, ở trong ví tiền của ông ta phát hiện một tờ vé số 15 năm về trước.
Hai tờ vé số, cách nhau ròng rã 15 năm trời nhưng dãy số giống nhau.
*
Vé số và phong bì đều được Từ Độ mang đi. Tuy cô vừa bị cảnh cáo không được manh động nhưng Từ Nhiễm trước giờ không phải là người nghe lời.
Tuy chỉ nhìn vài giây nhưng chỉ với thời lượng ít ỏi này cũng đủ cho cô nhớ hết một vài thông tin trên tờ vé số bao gồm địa chỉ đại lý vé số.
Mặc kệ mục đích của đối phương là gì Từ Nhiễm không muốn từ bỏ cơ hội điều tra, thừa dịp nghỉ trưa cô tìm cách đi đến đại lý vé số đó.
Trùng vào thời gian nghỉ trưa, không có nhiều khách đến mua số, chỉ có một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, tóc quăn, hoe vàng, ngồi trước quầy ăn cơm hộp. Từ Nhiễm nói sơ qua lý do cô đến đây, cô gái tóc xoăn nhìn cô đột nhiên a lên một tiếng: “À! Chính là cô rồi!”
Từ Nhiễm nhíu mày nhìn cô: “Chị biết tôi sẽ đến?”
Cô gái tóc quăn từ tốn đặt hộp cơm xuống, “Nửa tiếng trước có một anh siêu cấp đẹp trai đến đây, vóc dáng không khác gì người mẫu vậy.” Nhắc đến anh chàng đẹp trai Từ Nhiễm bắt gặp một tia thẹn thùng trên gương mặt cô ta.
Từ Nhiễm rất muốn thúc cô ta nói điểm chính nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, cũng may cô gái tóc xoăn đã kết thúc việc khen ngợi tướng mạo của người đàn ông.
“Cũng hỏi tôi những câu y chang cô, sau đó anh ấy nói tôi chuyển lời này lại với cô.”
Từ Nhiễm vội dỏng tai nghe, “Anh ta nói gì?”
“Tôi lấy camera đi rồi!”
“…”
Cmn!
*
“Quả nhiên Kỳ Mẫn Tuệ có vấn đề.”
Hai tiếng trước cảnh viên được Hàn Bái phái theo dõi Kỳ Mẫn Tuệ gọi điện thoại báo cáo cô ta có động tĩnh. Một mình cô ta đeo chiếc túi xách nhìn qua có cảm giác khá nặng đến ngân hàng cách nhà khá xa gửi tiền, sau đó lại đi tiếp qua hai ngân hàng khác gửi tiền, tiền mặt nộp vào tầm một triệu tệ.
Hàn Bái một lần nữa đến nhà cô ta thẩm vấn hỏi hành trình cô ta sáng nay. Đầu tiên Kỳ Mẫn Tuệ khai cô ta ở nhà, sau đó lại kêu đi siêu thị, nhưng không đề cập đến chuyện đi ngân hàng.
Đem tiền gửi vào ba bốn ngân hàng đã hơi khác thường, bây giờ lại cố hết sức che giấu chứng tỏ cô ta càng khả nghi.
Hàn Bái đích thân hỏi thẳng số dư trong tài khoản ngân hàng, tâm trạng Kỳ Mẫn Tuệ bắt đầu kích động, cô ta lập tức chất vấn vì sao cảnh sát lại muốn xen vào cả việc số dư tài khoản của cô ta, nhưng khi hỏi đến nguồn vào của số tiền này thì cô ta ấp úng không nói rõ.
“Hỏi mấy lần rốt cục cô ta cũng bàn giao số tiền đó là của Đường Đức, đồng thời cũng thừa nhận tối ngày 26 tháng 7 cô ta có gặp Đường Đức. Khoảng tầm 9 giờ, Đường Đức đưa túi xách đen này cho cô, bên trong có một triệu tiền mặt.”
Từ Độ cụp mắt, tiện đà đặt câu hỏi: “Đường Đức có nói lai lịch số tiền đó không?”
“Cô ta khai Đường Đức bảo đây là tiền vé số, hai ngày tới ông ta phải xử lý một vài chuyện nhờ cô ta giữ giùm, mấy chuyện khác cô ta không dám hỏi nhiều.”
“Về phần tại sao ban đầu nói dối chúng ta cô ta nói sợ bị liên lụy, sợ chúng ta hoài nghi cô ta vì tiền mà sát hại chồng cũ.”
“Tôi có tra xét camera ở tiểu khu Kỳ Mẫn Tuệ, ngày hôm đó tầm 9 giờ tối, Đường Đức xác thực có cầm một túi xách đen xuất hiện trước cổng tiểu khu, 15 phút sau rời đi tay không, nên lời khai của cô ta tạm thời tin tưởng được.”
“Tại sao Đường Đức đột nhiên chuyển tiền của mình đi? Tôi thấy then chốt nhất vẫn là cú điện thoại kia.”
Từ Độ yên lặng lắng nghe, đưa một túi vật chứng ra cho Hàn Bái, “Còn có một tờ xổ số.”
“Đây là…”
“Dãy số tương tự.”
Từ Độ nói ngắn gọn: “Ngày 26 tháng 2, 19 giờ 53 phút một người đàn ông tên Lục Quân ghé mua tại một đại lý vé số trên đường Giao Vận; hơn 10 phút ra trạm điện thoại công cộng đường giao vận gọi điện thoại cho Đường Đức.”
Hàn Bái cau mày, “Vậy người đàn ông tên Lục Quân ở đâu?”
“Ngày 27 tháng 2, lúc 15 giờ 40 phút ngã lầu tử vong, đã bài trừ khả năng bị giết và vô tình sẩy chân.”
“Tình nghi tự sát? Vậy tờ vé số này phát hiện trên người ông ta?”
“Không, ngày 26 tháng 2, lúc 13 giờ 37 phút chính tay ông ta ký chuyển phát nhanh tờ vé số này.”
“Người nhận là Từ Nhiễm.”
“Cái gì?!!!” Hàn Bái đầy kiếp sợ, “Anh nói tờ vé số này gửi cho Từ Nhiễm?”
Từ Độ ừ một cái, “Cô ấy nhận được trưa nay, thấy tên người gửi lập tức gọi cho cậu, nhưng cậu không có mặt, tôi nhận điện.”
Hàn Bái không hiểu: “Tại sao lại gửi cho cô ấy…”
“Có người muốn cô ấy cũng liên lụy vào việc này, nguyên nhân vì sao không rõ.”
Hàn Bái nhíu mày, lẩm bẩm: “Theo tính cách của Từ Nhiễm, cô ấy nhất định sẽ điều tra.”
Khóe miệng Từ Độ khẽ nhếch, “Tôi đã lấy camera thu hình ở đại lý vé số ấy từ lâu rồi; thế nhưng, cô ấy chắc chắn sẽ tra ra được bằng phương pháp khác.”
“Làm sao anh biết…” Hàn Bái rất ngạc nhiên vì Từ Độ khá hiểu rõ Từ Nhiễm, “Nếu tính thì hai người chỉ mới gặp mặt một lần.”
Từ Độ không trả lời.
*
“Nhóc trốn đâu rồi?”
“Không tìm được, mau ra đi…”
“Nhóc con, nhóc đang tìm ai nhỉ?”