Vì còn sớm nên ít người qua lại, Từ Nhiễm men theo sườn dốc đi về lại đường cái, được nửa đường cô phát hiện có một người đàn ông mặc áo thun, mặc chiếc quần tây cũ, khoảng tầm 50 tuổi, sắc mặt nghiêm nghị, đôi mắt nhìn trừng trừng phía dưới, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì mà không nhúc nhích.
Từ Nhiễm tiếp tục đi lên trên, mắt vẫn nhìn người đàn ông trung niên đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông trung niên nhận ra sự tồn tại của cô, hai người nhìn nhau, sau đó ông ta khẽ cúi đầu, rồi xoay người vội vã rời đi.
Từ Nhiễm nhìn theo bóng lưng của ông ta, đứng tại nơi ông ta vừa đứng, nhìn xuống dưới.
Điện thoại trong túi lại vang lên, là Từ Độ gọi đến, anh chỉ nói duy nhất một câu.
“Tìm ra thi thể của Hoàng Long rồi!”
Hoàng Long chết rồi, chết được một tuần. Nếu tính lùi lại có lẽ anh ta chết ngày 13 tháng 8, sau ngày anh ta đến tìm Đỗ Hân Hân, cũng trước ngày Đỗ Hân Hân tử vong một ngày.
Điều này có nghĩa, cho dù Đỗ Hân Hân không phải tự sát thì Hoàng Long cũng không phải hung thủ sát hại cô ta.
Cái chết của anh ta mở ra được một bí mật nhưng cũng đồng thời lưu lại mấy nghi vấn.
Rốt cục Đỗ Hân Hân tự sát hay bị giết? Nếu như bị giết, hung thủ là ai?
Tại sao Hoàng Long lại chết? Cái chết của hai người bọn họ có mối liên hệ gì không?
Từ Nhiễm về lại văn phòng, cô tính toán thời gian gọi cho Từ Độ: “Kết quả nghiệm thi của Hoàng Long có chưa?”
“Trong cơ thể của Hoàng Long có chất độc, thành phần tương đồng với bả chó mà con trai anh ta uống phải hai tháng trước.”
Từ Nhiễm truy hỏi: “Phát hiện ra thi thể của anh ta ở đâu?”
Âm thanh lành lạnh từ đầu dây bên kia truyền đến: “Trong rừng cây gần khu vực nghĩa trang của con trai anh ta, bên cạnh thi thể có mấy chai rượu. Trong cơ thể anh ta cũng tìm được lượng lớn chất cồn, tình nghi tự sát.”
Tự sát…
Con trai qua đời, vợ Hoàng Long không chấp nhận sự thật, tinh thần nảy sinh ảo giác coi chú chó cưng trong nhà là con trai mình; còn Hoàng Long sống trong dằn vặt suốt hai tháng trời, chịu không nổi nên chọn phương thức tự sát.
Từ Độ hỏi: “Muốn đến xem không?”
Giọng nói anh trầm thấp tựa như một loại độc dược.
Từ Nhiễm im lặng hai giây, cô mơ hồ cảm thấy câu hỏi này mang nhiều ý nghĩa thăm dò, cô từ chối: “Không được, ba của Đỗ Hân Hân sắp đến đây!”
Điện thoại vẫn chưa ngắt máy, Lưu Triết tiến vào nhìn cô nói: “Sư phụ, ba của Đỗ Hân Hân đến rồi!”
“Tôi biết rồi!” Từ Nhiễm đáp lời đồ đệ một tiếng, sau đó trả lời với đầu dây bên kia: “Vậy tôi cúp máy đây!”
Theo Lưu Triết ra ngoài, Từ Nhiễm đứng ở cửa trông thấy cha của Đỗ Hân Hân, khoảng chừng 50 tuổi, mặc áo thun, quần tây sẫm màu, chính là người đàn ông trung niên cô gặp được ở nơi Đỗ Hân Hân rơi xuống.
Từ Nhiễm không đi vào mà ở bên ngoài khép cửa lại, lưu lại không gian cho cha con bọn họ.
Mười mấy phút sau, cửa mở, cha của Đỗ Hân Hân, ông Đỗ Truyền Thanh bước ra.
Từ Nhiễm lên tiếng trước: “Ông Đỗ, xin đừng quá đau buồn.”
Nét mặt ông Đỗ Truyền Thanh nghiêm nghị, mím chặt môi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Từ Nhiễm nói thêm một câu: “Ông Đỗ sáng sớm hôm nay chúng ta từng gặp nhau, ông nhớ ra tôi không ạ?”
Đỗ Truyền Thanh lúc này mới nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đục ngầu, ông ta lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ.”
Từ Nhiễm thấp giọng nhắc nhở: “Ở đường Hoành Hưng, gần cầu.”
“Tôi chưa qua đó!” Ông ta kiên định, lộ ra chút ảo não.
Từ Nhiễm không kiên trì thêm, cô cũng gật đầu: “Tôi xin lỗi, vậy chắc tôi nhầm người!”
Khi cúi đầu, ánh mắt cô vừa vặn nhìn vào đôi giày da đã mòn của Đỗ Truyền Thanh.
Giống nhau như đúc.
*
Từ Nhiễm gọi điện thoại cho Từ Độ hỏi chút việc: “Khi nghe chuyện con gái mình, phản ứng của cha Đỗ Hân Hân như thế nào?”
“Lúc đó là do Hàn Bái đi thông báo, làm sao?”
“Sáng sớm hôm nay ở gần nơi Đỗ Hân Hân chết đuối tôi có gặp ông ta, nhưng ông ta lại phủ nhận mình có đến đó.”
Từ Độ hiểu hàm ý sau câu nói ấy của Từ Nhiễm: “Cô hoài nghi?”
Từ Nhiễm không hề muốn nghi ngờ chuyện này, nhưng: “Thật sự có hơi hoài nghi.”
Từ Độ nhớ đến một chuyện: “Tôi điều tra lịch sử cuộc gọi của Đỗ Hân Hân, chiều ngày 13 tháng 8, ông Đỗ Truyền Thanh có gọi cho con gái, đây là cuộc trò chuyện duy nhất của hai người từ ngày cô ta dọn ra ngoài ở.”
Xem ra đoạn clip ngụy tạo ba tháng trước không chỉ ảnh hưởng đến Đỗ Hân Hân mà còn ảnh hưởng đến quan hệ của cha con bọn họ.
Hơn một tiếng sau Từ Độ và Hàn Bái đến nhà tang lễ Bảo Hòa, Từ Nhiễm sắp xếp cho bọn họ một gian phòng riêng, sau đó đưa Đỗ Truyền Thanh đến đây.
Sau khi đưa ông ta vào, Từ Nhiễm chuẩn bị rời khỏi phòng nhưng Từ Độ nháy mắt ra hiệu cô ở lại, cô liền tìm một góc ngồi xuống.
Hàn Bái lên tiếng trước, giọng ôn hòa: “Ông Đỗ, thật ngại quá, liên quan đến vụ án của con gái ông, chúng tôi cần ông giúp xác nhận một số việc.”
Đỗ Truyền Thanh lảng tránh ánh mắt của bọn họ, mắt nhìn mặt bàn: “Các anh hỏi đi!”
“Lần cuối cùng ông gặp Đỗ Hân Hân là lúc nào?”
“Tôi đã nói rồi, một tháng trước, ngày con bé dọn ra ngoài.”
Hàn Bái truy hỏi: “Gần đây chưa từng gặp nhau sao?”
“Không có!”
“Có gọi điện thoại không?”
Đỗ Truyền Thanh cuộn chặt bàn tay: “Chắc là có.”
“Chiều ngày 13 tháng 8 ông có gọi một cuộc cho cô ấy, ông còn nhớ không?”
Đỗ Truyền Thanh: “Hình như vậy!”
Hàn Bái tiếp tục: “Cuộc trò chuyện dài một phút hai mươi giây, ông còn nhớ nội dung cuộc gọi không?”
Thái độ của ông ta cũng không muốn trả lời: “Chẳng có gì, chỉ hỏi thăm nó thôi.”
“Ông Đỗ, ba tháng trước Đỗ Hân Hân gặp chuyện nên bị cộng đồng mạng công kích, chuyện này ông biết chứ!”
Vì chuyện này mà tâm tình của ông ta bắt đầu biến chuyển: “Đó là do nó phạm sai lầm, không oán trách được ai.”
“Trong cuộc gọi với ông cô ấy có biểu lộ muốn tự sát hay không?”
“Tôi không biết, không nhớ!”
Cả ba người ở đây đều có thể cảm nhận được Đỗ Truyền Thanh không phối hợp.
Ông ta đứng dậy, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Các anh còn vấn đề gì không? Nếu không tôi xin phép đi lo hậu sự cho con gái.”
Từ Độ giơ tay ra hiệu có điều muốn nói: “Ông Đỗ, hai tiếng trước, phòng kỹ thuật có tìm được nội dung cuộc trò chuyện của một nhóm nhỏ tự sát trong máy vi tính của con gái.”
“Cô ấy cùng ba người bạn trên mạng hẹn nhau cùng tự sát, thời gian là ngày 13 tháng 8, phương thức lựa chọn là cắt cổ tay. Thế nhưng trước thời gian hẹn ba tiếng, cô ấy hối hận nói không muốn chết.”
“Đây là nguyên nhân cô ấy viết lại.”
Từ Độ chuyển màn hình máy tính về phía Đỗ Truyền Thanh.
--- Thật xin lỗi mọi người, tôi hối hận rồi, tôi không muốn chết!
--- Ba tôi vừa gọi điện thoại cho tôi, ông hẹn ngày mai ra ngoài nói chuyện.
--- Tôi nghĩ ba tôi sẽ tha thứ cho tôi.
--- Tôi không muốn chết, không muốn chết, tôi muốn sống, sống tiếp!
Đỗ Truyền Thanh choáng váng.
Từ Nhiễm rốt cục cũng đã sáng tỏ vì sao lại tìm được di thư ở trong túi của Đỗ Hân Hân. Cô ta vốn đã lập kế hoạch tự sát nhưng nhờ cú điện thoại của cha mình mà cô đã từ bỏ ý nghĩ.
Cây cầu ấy nhất định gắn liền với kỷ niệm của cha con bọn họ, cô ấy cho rằng chỉ cần trở lại nơi đó, có nghĩa cô ta có thể làm lại từ đầu.
Thế nhưng, ở nơi ấy chờ đợi Đỗ Hân Hân chính là cái chết càng bi thảm hơn.
Không hỏi nữa, Từ Độ phát thêm một đoạn băng ghi âm để ông ta tận mắt, tận tai nghe được: “Còn đây là đoạn tin nhắn và ghi âm gửi cho Hoàng Long.”
--- Van anh đó, giúp tôi thả thêm một tin thanh minh. Ba tôi chịu không nổi nữa rồi, bây giờ ra ngoài ông đều bị thiên hạ chỉ chỉ chỏ chỏ, ông không chịu nổi.
Giọng nức nở của con gái vang lên trong phòng khách, Đỗ Truyền Thanh thật lòng không biết, ông cúi gằm đầu, tay bụm mặt, không ngừng run rẩy.
Đỗ Hân Hân lưu tâm đến danh dự của mình, càng quan tâm đến cảm nhận của cha mình, dáng vẻ cha giận dữ, lạnh lùng, thất vọng như ngàn mũi dao đâm vào tim cô ta.
So với gạch đá của cư dân mạng thì cô ta sợ hãi sự ghẻ lạnh của cha mình hơn.
Từ Độ đóng laptop, thanh âm trầm trầm vang lên: “Ngày 14 tháng 8, và sáng hôm nay ông đều đi qua cây cầu ở đường Hoàng Hưng.”
Lần này, ông ta không phủ nhận.
Một lúc lâu sau, Đỗ Truyền Thanh rũ tay xuống, lộ ra khuôn mặt già nua, nét mặt bi thương: “Các anh không hiểu, các anh mãi mãi không hiểu… Nó đi quá sai rồi, tôi đã khống chế được nó..”
“Làm ra chuyện xấu hổ, đến mấy nơi vớ va vớ vẩn đó… Chi bằng, chi bằng… Để người làm cha như tôi… kết thúc tất cả những thứ này đi.”
Một giọt nước mắt theo gò má ông ta lăn dài, nhỏ xuống mu bàn tay.
“Không sai, là tôi giết, là chính tay tôi giết chết con gái của mình.”
*
Buổi tối Từ Nhiễm về đến nhà, sau khi rửa mặt, cô vừa lấy khăn lau tóc vừa đi vào phòng sách.
Phía ngăn tủ bên phải bàn học thiết kế một tủ âm, bên trong là một két sắt. Trong két sắt chẳng chứa thứ gì quý giá, chỉ có một loạt những bức tranh vẽ tay.
Từ Nhiễm rút bức tranh ở trên cùng, là bức tranh cô mới vẽ gần đây.
Bờ sông, bãi cát, có người đứng ở đó, hình vẽ chỉ có nửa thân dưới, người ấy chỉ đi một giày da đã mòn.
Từ Nhiễm cúi đầu, nước mắt nhỏ xuống trên bức tranh, từ từ loang ra.
[Xong quyển 2]