Vừa gặp mặt, Từ Độ không nói dông dài, hỏi ngay: “Hàn Bái kết quả so sánh thế nào rồi?”
Hàn Bái cầm báo cáo trên tay, trả lời: “Đúng là tay trái của Thi An Mai, hơn nữa chiếc nhẫn ở ngón tay áp út cũng được người chồng nạn nhân xác nhận là của cô ta.”
Lấy một phần thi thể người chết giao cho người thân là một sự kích thích cũng là khiêu khích, khiêu khích người thân, khiêu khích cảnh sát.
Nếu đã xác định được điểm ấy, Từ Độ đặt trọng tâm vào cốp sau xe: “Đã biết được chiếc vali bỏ vào cốp sau khi nào chưa?”
“Chắc hẳn là thời gian Diệp Tử lái xe ra ngoài, vì trước khi ra ngoài anh ta đã dọn dẹp sơ lại cốp xe, không hề trông thấy va li, chờ đến khi anh ta quay về nhà, mở cốp sau lấy đồ mới trông thấy, vừa mở ra liền ngất xỉu, bảo vệ phát hiện lập tức báo cảnh sát. Tôi đã điều Trình Tân qua thu thập camera ghi hình tại những nơi hôm nay Diệp Tử từng đi qua.”
Theo dõi người thân nạn nhân, lại còn có thể tránh được sự phát hiện của bọn họ, lách qua camera, hung thủ quả to gan, cẩn thận và mưu mô. Từ Độ ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Trong đó còn có vật gì khác không?”
“Không còn, đã tỉ mỉ kiểm tra một lần, pháp y cũng xem qua, ngón tay của nạn nhân bị chặt đứt sau khi chết, hơn nữa có dấu hiệu được cấp đông.”
“Cấp đông…” Điều này có ý nghĩa, hung thủ bảo quản thi thể hoặc từng bộ phận cơ thể của Thi An Mai khá kỹ lưỡng.
Trong lúc hai người đang trò chuyện về vụ án, Từ Nhiễm đột nhiên lên tiếng: “Hàn Bái, tôi có thể qua coi phần tay đó không?”
Hàn Bái chưa bao giờ từ chối những yêu cầu của cô, cũng sẽ không hỏi nguyên nhân vì sao: “Được!”
Từ Nhiễm liếc Từ Độ một cái, chỉ sợ anh đưa ra ý kiến muốn cùng đi với cô. Thế nhưng may thay anh không hề nói thêm điều gì, chỉ cụp mắt suy nghĩ.
Từ Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, đi về hướng phòng pháp y, không hề chú ý đến ánh mắt Từ Độ nhìn cô ở phía sau.
*
Từ Nhiễm cởi găng tay rời khỏi phòng pháp y, lập tức khóe mắt thoáng thấy bóng người đứng bên cạnh.
Không cần nhìn kỹ cũng biết là ai.
Thấy cô bước ra, Từ Độ nghiêng người nhìn, ánh mắt thâm sâu tựa như muốn nhìn thấu bí mật cô đang cố ẩn giấu.
“Xong rồi?”
“Xong rồi!” Từ Nhiễm cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lại lời anh.
Từ Độ thu hồi tầm mắt, khóe môi hơi cong: “Đi thôi!”
Từ Nhiễm nhíu mày hỏi: “Đi đâu?”
“Quán bar YJ.”
Đi quán bar dĩ nhiên vẫn do Từ Nhiễm cầm lái, Từ Độ ngồi ghế phụ lái. Cô đã sâu sắc cảm nhận được hiện tại cô càng ngày càng giống phụ tá của anh.
Lái xe được nửa đường, di động Từ Nhiễm vang lên, cô liếc mắt nhìn màn hình, là Cố Tiến Ngôn gọi đến, còn là cuộc gọi video.
Khá lúng túng, Từ Nhiễm không thể đỗ xe, lại sợ Cố Tiến Ngôn có việc gấp, vì vậy cô đành phải làm phiền đến Từ Độ: “Xin lỗi… nhờ anh nhận máy giúp.”
Dễ như ăn cháo, Từ Độ không trả lời, cầm di động, ngón tay quẹt nhẹ lên màn hình nhận điện.
“Từ Nhiễm… Mẹ kiếp! Anh… Không phải…” Cố Tiến Ngôn phát hiện người anh ấy nhìn thấy không phải Từ Nhiễm mà là một người đàn ông, anh ấy giật nảy mình, nhưng chợt nhận ra người đàn ông này khá quen, hình như đã gặp qua rồi.
“Cô ấy đang lái xe.” Từ Độ giải thích, rồi xoay màn hình về phía Từ Nhiễm.
“Cố Tiến Ngôn, cậu có chuyện gì không?”
Cố Tiến Ngôn vẫn còn đang loay hoay phỏng đoán mối quan hệ của hai người, tâm tư không đặt lên câu trả lời, lắp bắp: “Không phải… À… Thì là… Khi nào cậu về?”
Vừa vặn có đèn đỏ, Từ Nhiễm ngừng xe, quay đầu nhìn gương mặt phóng to của Cố Tiến Ngôn trên màn hình điện thoại: “Tớ đang có việc. Cố Tiến Ngôn cậu có thể để màn hình xa ra một chút được không?”
Cố Tiến Ngôn kéo màn hình ra xa, Từ Nhiễm nhìn không gian chợt phát hiện đây không phải nhà cô, cũng không phải nhà Cố Tiến Ngôn, cô quýnh quáng: “Cậu đang ở đâu?”
Cố Tiến Ngôn nhẹ nhàng trả lời: “Ở nhà hàng xóm của cậu đấy!”
Nhà hàng xóm? Từ Nhiễm ngẫm nghĩ, khả năng cao nhất chính là nhà của Bùi Trạch Lâm, hàng xóm mới của cô: “Sao không ở nhà đợi tớ qua nhà người ta làm gì?”
“Tác giả Bùi quan tâm đến chúng ta, qua nhà thấy tớ ở có một mình nên mời tớ qua ăn cơm. Tớ nói cậu nghe nè tài nấu nướng của anh ấy thật sự quá tuyệt!”
Từ Nhiễm thật sự khâm phục Cố Tiến Ngôn. Hôm trước đi nhờ xe của Bùi Trạch Lâm thứ nhất là do tình huống khẩn cấp cô không có xe, thứ hai là do lỗi anh ta khiến cô vấp ngã nên cô cảm thấy có qua có lại, bây giờ thì ngon rồi, nợ ân tình người ta.
Tuy nhiên lúc này tâm hồn Cố Tiến Ngôn đang “bị thương”, cô cũng không tiện nói nhiều, cô mím mím môi: “Xong việc tớ về ngay, có chuyện gì gọi điện thoại ngay cho tớ.”
Từ Độ cất lại di động vào vị trí ban đầu, liếc mắt hỏi cô: “Cô muốn đi về trước không?”
Từ Nhiễm lắc đầu: “Không cần đâu!”
Đáng tiếc trong quán bar cũng chẳng có manh mối gì, tuy bọn họ có lắp camera nhưng bộ nhớ chỉ lưu một tuần, chuyện cách đây nửa tháng dĩ nhiên không còn.
Từ quán bar đi ra hai người tách ra hành động, Từ Độ tiếp tục điều tra, còn Từ Nhiễm về thẳng nhà.
Đến trước cửa, đang tính mở khóa, Từ Nhiễm chần chừ một chút, rồi quay sang nhà đối diện bấm chuông, không bao lâu cửa mở.
Bùi Trạch Lâm mặc quần áo ở nhà, hẳn là vừa gội đầu nên tóc còn ướt nhẹp, cổ quấn khăn tắm. Trông thấy cô, anh ta khá bất ngờ: “Cô Từ!”
“Ngày hôm nay phiền anh phải chăm sóc bạn tôi.”
“Không sao!” Anh ta mỉm cười, cảm nhận được hình tượng của mình lúc này có không thích hợp, anh ta vội kéo khăn tắm xuống cầm trong tay: “Tôi ở có một mình, đâu có gì bất tiện.”
“Vậy cám ơn anh!” Từ Nhiễm không còn điều gì muốn nói, chuẩn bị quay người rời đi, ngẫm nghĩ một chút liền nói thêm một câu: “Chờ tôi bớt việc sẽ mời anh ăn cơm.”
Bùi Trạch Lâm cũng không từ chối: “Được!”
Từ Nhiễm chính là như vậy, không muốn nợ ân tình của người khác, quá áp lực; trái lại đối với Từ Độ cô lại cảm thấy “nợ” đã quá quen rồi.
*
Ngày hôm sau, Từ Nhiễm và Từ Độ đến nhà của Thi An Mai, bắt gặp Diệp Tử - người vừa từ bệnh viện xác nhận vợ mình đã tử vong trở về, anh ta gầy đi trông thấy, trải qua thêm sự việc ngày hôm qua, tinh thần của anh ta càng ngày càng trở nên sa sút.
Diệp Tử cuộn mình, mắt nhìn trừng trừng vào bàn trà: “Hắn muốn dằn vặt tôi đúng không?”
“Gửi từng phần, từng phần của Thi An Mai trả lại cho tôi.”
Từ Nhiễm muốn nói gì đó nhưng cô cảm thấy hiện tại có nói bất cứ lời nào cũng chẳng có tác dụng gì, Từ Độ hình như cũng giống như vậy, anh cũng yên lặng nghe Diệp Tử nói từng câu từng câu ngắt quãng.
Cũng giống như chồng của nạn nhân Lương Hải Yến – người phụ nữ mất tích cuối cùng, nội tâm của Diệp Tử luôn tự trách và đầy hối hận: “Là tội của tôi, nếu muốn trừng phạt hãy trừng phạt tôi. Nếu như năm đó tôi quan tâm đến cô ấy hơn một chút, có thể yêu cô ấy nhiều thêm một chút… cô ấy đã không…”
Từ Nhiễm đã rõ ràng, câu nói chưa hết câu kia là ý gì.
Diệp Tử ngẩng đầu nhìn bọn họ, nước mắt rơi lã chã: “Khi đó, hôn nhân của chúng tôi bắt đầu xuất hiện rạn nứt, cô ấy có đề cập chúng tôi cùng nhau đi đến phòng tư vấn tâm lý, nhưng lúc đó tôi hoàn toàn cự tuyệt, tôi cho rằng đó chỉ là lừa người… Nếu lúc đó tôi đồng ý với cô ấy thì tốt quá rồi.”
Từ Độ nhíu mày, đột nhiên nắm bắt được một điểm: “Phòng tư vấn tâm lý? Cô Thi đề nghị vào lúc nào?”
“Hả???” Diệp Tử sững người, rồi lập tức nhớ lại: “Hình như vào tháng sáu.”
Tháng sáu … Nghĩa là trước khi Thi An Mai mất tích hai tháng.
Tâm tư Từ Độ khẽ động, tiếp tục truy hỏi: “Anh có nhớ lần đó cô ấy đi như thế nào không?”
Diệp Tử gật đầu: “Cô ấy đi một mình, tôi không đi cùng.”
Vừa vặn Diệp Tử có điện thoại, anh ta đứng dậy đi sang một bên. Lợi dụng thời cơ này Từ Nhiễm ngồi xích lại, hỏi nhỏ Từ Độ: “Phát hiện được điều gì?”
Từ Độ nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô: “Một trong bảy người mất tích, có một cô tên Đới Ngọc Hoa, mất tích cách đây một năm rưỡi, tôi coi qua sổ tay thấy trước khi mất tích ba tháng cô ta có hẹn với một chuyên gia tư vấn tâm lý.”
*
Đêm hôm ấy Từ Nhiễm mơ một giấc mơ.
Có người đè lên người cô, dùng hai tay bóp mạnh cổ cô. Cô thoát không được, la lên cũng không được, lại càng không thể trông thấy mặt hắn.
Một giây sau, người kia buông lỏng, nhưng ngay sau đó hắn giơ tay chụp lên mặt cô, như muốn kiểm tra hơi thở của cô, cũng giống như muốn che mắt cô lại.
Tầm mắt mơ hồ, cô chỉ cảm nhận được ngón áp út của đối phương có một món đồ gì đó, nhưng cô chưa trông thấy rõ đã lập tức chìm vào bóng tối.