CHƯƠNG 10: TÔI MUỐN NGỦ TRÊN GIƯỜNG ANH!
“Lục Quyền Huy.” Thiệu Vũ Khoa vẫn giữ tư thế nằm thẳng, mặt mày lạnh nhạt nói.
Cách đây không lâu, lúc sinh nhật ông nội, Lục Quyền Huy có đến, nhưng mà lúc đó Diệp Châu Hạ đang còn trong tù.
“Ba năm trước lúc cô mới gả về đây, chắc là đã từng gặp một lần.” Ngữ điệu của anh cũng không quá chắc chắn, vì lúc tiệc cưới đãi khách, anh cũng không tham dự.
Trong phòng ngủ cực kỳ yên lặng, yên lặng đến mức kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Diệp Châu Hạ bám chặt tay vào cánh cửa, cảm xúc không ổn làm cho cơ thể của cô run nhè nhẹ.
Thiệu Vũ Khoa nhạy bén như thế, giống như đã nhận ra điều gì, đôi mắt đang định khép lại mở ra lần nữa.
Hai tay anh hơi dùng sức, chống người ngồi dậy, cách anh khoảng mười mét, Diệp Châu Hạ đang đứng yên nơi đó, móng tay cắm sâu vào thịt cũng không hề hay biết.
Lục Quyền Huy, tên này giống như một cái bàn ủi nóng cháy in dấu lên tim cô.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Phía sau vang lên giọng nói vô cùng lạnh nhạt, không phải anh không nhìn thấy dáng vẻ tủi thân vừa buồn vừa hận của cô.
Diệp Châu Hạ đột nhiên định thần lại, quay đầu nhìn người đàn ông đã hoàn toàn đen mặt, sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi.
“Không có gì.” Cô bình tĩnh cảm xúc: “Tôi nhất định phải tham dự hôn lễ sao? Không đi không được à.”
“Ừ.” Thiệu Vũ Khoa hờ hững trả lời, anh thật sự hơi mệt mỏi, hơn nữa cơ thể không tốt, dùng một tay chống nửa người cũng cảm thấy mệt, lại từ từ nằm xuống.
“Cũng đúng!”
Lý trí nói với cô, bây giờ cô không phải Cố Quỳnh Cúc, là Diệp Châu Hạ.
Cô muốn báo thù, muốn điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ, muốn lấy lại những thứ thuộc về cô, chỉ có thể dựa vào nhà họ Thiệu, cũng chính là dựa vào Thiệu Vũ Khoa.
Nhưng bây giờ cô đường đường là mợ cả của nhà họ Thiệumà lại không có cả tư cách ngủ phòng ngủ chính, chẳng trách mấy người hầu kia xem thường cô.
“Muốn tôi đi cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.”
Tuy nhiên sau lưng hoàn toàn yên tĩnh.
Thiệu Vũ Khoa không có hứng thú gì với lời nói của cô, cũng có thể là lười để ý đến cô.
Diệp Châu Hạ cảm thấy cô giống như đang đàn gảy tai trâu, chi bằng dùng hành động thực tế tới diễn tả trực tiếp.
“Anh không nói, tôi coi như anh đã đồng ý.”
Nói xong, cô xoay người nhanh chóng chạy về phòng ngủ nhỏ của cô, lục tung tìm ra vài món đồ, sau đó cuốn chăn gối của bản thân lên, lại chạy về phòng Thiệu Vũ Khoa.
Nằm luôn xuống cái chỗ còn trống duy nhất bên cạnh Thiệu Vũ Khoa.
Giường của Thiệu Vũ Khoa rất rộng rãi, khác xa cái giường đơn nằm nghiêng xoay người đều rất khó khăn kia của cô.
“Vẫn là giường lớn thoải mái hơn!” Vừa mới lên giường, Diệp Châu Hạ đã phát ra tiếng cảm thán thoải mái.
Thiệu Vũ Khoa không bình tĩnh được nữa, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Anh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Châu Hạ, cô có biết xấu hổ không hả?”
Người phụ nữ này hoàn toàn không xem bản thân là người ngoài, yên tâm thoải mái nằm cạnh anh!
Đây là điều kiện cô nói sao?
Anh thật sự từng có một giây hối hận lúc nãy anh lại yên lặng.
“Xấu hổ cũng đâu có làm gì được! Hơn nữa tôi nói nè cậu cả Thiệu, chúng ta là vợ chồng đã đăng ký kết hôn, ở riêng coi sao được chứ? Chúng ta phải ngủ chung một chỗ, anh có gì phải lo chứ? Chúng ta cũng đâu làm được gì…”
Thiệu Vũ Khoa bị câu nói của cô làm nghẹn họng không trả lời được, đặc biệt là câu nói cuối cùng, thật sự là đạp lên điểm giới hạn của anh.
Ngồi tù ba năm, miệng lưỡi nhanh nhẹn như thế từ bao giờ?
Anh thật sự không muốn nói thêm nửa câu nào với người phụ nữ này, nếu không sớm hay muộn gì anh cũng bị tức chết!
Thiệu Vũ Khoa nhíu chặt mày lại, anh dứt khoát xoay người đưa lưng về phía Diệp Châu Hạ.
Bóng đêm dần sâu, ngoài cửa là một vùng đen nhánh, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào.
Người phụ nữ nằm trên giường không biết tỉnh lại từ lúc nào, hoặc là nãy giờ chưa từng ngủ, đôi mắt đang mở kia vô cùng tỉnh táo, khác hẳn với người lúc nãy.
Lục Quyền Huy, tôi có nên cho anh một bất ngờ đặc biệt không?