Chuyện ảnh chụp trôi qua không được mấy ngày, bên nhân sự của tập đoàn Thiệu thị bỗng nhiên lại đưa ra một loạt thông báo, trong đó bao gồm cả chuyện Hà Tuyết Lệ từ chức.
Bộ phận thiết kế lập tức nghị luận ầm ĩ.
“Xảy ra chuyện gì vậy, không phải nói là sắp thăng chức lên làm phó tổng giám thiết kế hả, sao lại từ chức rồi?”
“Không phải là chuyện sao chép tác phẩm có tình thế đảo ngược đó chứ?”
“Không đến mức đâu ha, không phải là công ty Tư Mỹ Đạt còn chuyển phí bản quyền cho công ty của chúng ta nữa à?”
“Đừng có đoán mò lung tung, hình như là cô ta đi ăn máng khác đó, lần này bởi vì chuyện ăn cắp tác phẩm bị lộ ra, ít nhiều gì tiếp theo đây cô ta cũng sẽ ngon hơn, nói không chừng đãi ngộ còn tốt hơn nhiều so với chỗ của chúng ta.”
“…”
Những lời bàn tán ở trong phòng làm việc đều rơi vào trong tay của Diệp Châu Hạ.
Thật ra thì sự ra đi của Hà Tuyết Lệ đối với những người trong bộ phận thiết kế mà nói đều là một chuyện tốt, cạnh tranh với nhau kịch liệt như vậy, ai cũng hy vọng thiếu một đối thủ có thể sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nhưng mà chuyện Hà Tuyết Lệ từ chức, trong cái nhìn của Diệp Châu Hạ thì là cố tình làm ra chuyện này, tám chín phần mười có liên quan đến Thiệu Vũ Khoa.
Tan làm trở về nhà, cả nhà nhà họ Thiệu hiếm khi đều ở trong phòng khách, ngay cả Thiệu Chiêu Tân không thường ở nhà nhất cũng có mặt.
Sau khi chào hỏi mọi người, cô vốn muốn tìm Thiệu Vũ Khoa để hỏi chuyện này, lại bị người giúp việc gọi lại.
“Mợ chủ, chiều nay có một cô gái đến đây đưa một tấm thiệp mời cho mợ chủ.”
“Thiệp mời gì?” Diệp Châu Hạ hơi sững sờ nhận lấy cái thiệp mời đơn giản màu trắng, vừa mở ra vừa đi đến ghế sofa. Mới mở ra nhìn thoáng qua, một cánh tay ở trước mắt lướt qua giống như là cơn gió, trực tiếp cướp đi tấm thiệp mời đó.
Ngay sau đó trong phòng khách liền vang lên âm thanh ghen ghét xen lẫn với khiếp sợ của Thiệu Viên Viên.
“Bà Tống vậy mà lại mời chị đến bữa tiệc khai trương của khu nghỉ mát suối nước nóng ở Nam Sơn?”
Lực chú ý của tất cả mọi người ở trong phòng khách đều bị âm thanh bén nhọn cao vút này hấp dẫn, Thiệu Chấn Viễn vừa nghe thấy là bà Tống thì liền lộ ra gương mặt vui vẻ, bỏ tờ báo xuống rồi nói.
“Đây là một chuyện tốt, bà Tống quen biết nhiều ở Yến Kinh, cho dù là ngành nghề gì thì bà ấy cũng đều có bạn bè, chuyện làm ăn lần này may mắn là có bà ấy giật dây, sau này còn phải cần có bà ấy giúp đỡ một chút. Châu Hạ, con cũng không thể coi thường bữa tiệc này được, có như thế nào cũng phải đi.”
Diệp Châu Hạ thuận theo nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ, con biết rồi ba.”
“Chị biết cái gì chứ hả?” Thiệu Viên Viên rõ ràng rất bất mãn, nhìn về phía Thiệu Chấn Viễn rồi nói: “Ba, không phải là ba không biết tính cách đó của chị ta, không làm mất thể diện ở trước mặt của người khác thì coi như là không được rồi. Lần này bà Tống chỉ mời có một mình chị ta, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, ngay cả người cứu cục diện cũng không có nữa.”
Giọng nói của cô ta không lớn, vừa đủ để cho người trong cả phòng nghe thấy, hoàn toàn không có ai suy nghĩ về sự xấu hổ khó xử của Diệp Châu Hạ.
Vừa mới dứt lời, Diệp Châu Hạ cũng không giận mà ôn hòa cười một tiếng.
“Nếu như Viên Viên muốn đi thì có thể đi cùng với chị được mà.”
Thiệu Viên Viên rõ ràng giật mình, vẫn còn kiêu ngạo mà cứng cổ nói.
“Tôi đi thì làm sao được, người ta cũng không có mời tôi.”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, chắc chắn là Vũ Khoa sẽ không đi với chị trong mọi trường hợp này đâu, cơ hội đi đến mấy nơi như thế này cũng ít, nếu như thật sự căng thẳng mà làm trò cười cho thiên hạ giống như lời của Viên Viên đã nói, vậy thì phiền phức rồi.”
Nghe nói như vậy, trên mặt của Thiệu Viên Viên rõ ràng rất đắc ý, lại ra vẻ miễn cưỡng mà gật đầu.
“Nếu như là vậy thì tôi đi một chuyến với chị là được rồi, miễn cho chị ném mất mặt mũi nhà họ Thiệu của chúng tôi.”
Ở bên cạnh phát ra tiếng cười nhạo.
“Cậu cười cái gì vậy hả?” Thiệu Viên Viên bất mãn trừng mắt nhìn Thiệu Chiêu Tân.
“Cười chị không biết tự lượng sức mình đó, rõ ràng là mình muốn đi, vậy mà còn phải tìm một cái cớ để giẫm đạp cho là người ta muốn mang chị ra ngoài. Nếu thật sự đi rồi, thật ra thì tôi cảm thấy khả năng chị mất mặt còn lớn hơn, không bằng mang tôi đi.”
“Cậu nói cái gì hả?” Sắc mặt của Thiệu Viên Viên tái hết đi.
“Thôi được rồi, lằng nhằng cái gì nữa chứ?” Rốt cuộc Lê Chi Dung cũng đã nhịn không được nữa, trực tiếp quát lớn Thiệu Chiêu Tân ở trước mặt của tất cả mọi người.
“Sao con lại nói chuyện với chị của con như vậy chứ, cả ngày cứ cà lơ phất phơ không ra thể thống gì cả, bây giờ chị của con muốn đi đến đó để tham gia tiệc rượu, con đi theo châm chọc khiêu khích làm gì? Trong cái nhà này mẹ thấy không có chỗ của con đâu.”
“Con cũng không phải là có ý này.” Ánh mắt của Thiệu Chiêu Tân phức tạp nhìn Diệp Châu Hạ một chút, thầm nói: “Có điều là con không quen nhìn chị gái này của con suốt ngày cứ bắt nạt người khác, dù sao thì cũng đã đến nhà họ Thiệu rồi, đó chính là người một nhà.”
Nghe nói như vậy, sắc mặt của Diệp Châu Hạ cũng cứng đờ.
Thiệu Chiêu Tân đây là ngại chuyện còn chưa đủ loạn nữa hả? Anh ta giúp đỡ mình nói chuyện làm cái quỷ gì?
Quả nhiên là Lê Chi Dung nhìn đi nhìn lại hai người bọn họ vài lần, sắc mặt rất khó coi: “Châu Hạ cũng là tên để cho con gọi hả, nó chính là chị dâu của con.”
Thiệu Chiêu Tân không quan trọng nhún nhún vai: “Con đã gọi quen rồi.”
“Cái gì chứ?” Bình thường Lê Chi Dung cũng không thèm chú ý đến Thiệu Chiêu Tân xưng hô với Diệp Châu Hạ như thế nào, nghe xong lời nói này thì mới nhớ đến cái gì đó, sắc mặt lập tức xanh mét, nhưng mà làm phiền con trai con gái, với chồng đều có ở đây, cho nên không tiện bộc phát.
Thiệu Chiêu Tân cũng tự biết thân biết phận, nhận điện thoại rồi đi ra ngoài không trở lại nữa.
Lê Chi Dung ôm theo một bụng bất mãn cũng chỉ có thể phát tiết với Diệp Châu Hạ, câu nói đầu tiên là vòng vo cảnh cáo: “Loại chuyện như là giữ khoảng cách với người khác phái chắc cũng không cần tôi dạy cho cô đâu nhỉ?”
Diệp Châu Hạ giả vờ ngốc: “Mẹ có ý gì vậy ạ?”
“Ý của tôi chính là cô cách xa Chiêu Tân ra một chút.”
Lời nói này cố ý nói thấp, chỉ có ba người mẹ chồng nàng dâu và con gái của bà ta nghe thấy.
Diệp Châu Hạ còn chưa nói cái gì, Thiệu Viên Viên ở bên cạnh đã hừ một tiếng, dùng giọng nói cực kỳ khinh thường mà nói.
“Em chồng không đứng đắn, mẹ có trách ai cũng vô dụng mà thôi, không bằng có thời gian đi quản lý Thiệu Chiêu Tân đi. Từ nhỏ nó đã quái lạ rồi, mẹ cũng không thể đẩy hết những chuyện quái lạ cả đời này của nó lên trên người của người khác. Chỉ vì cách làm vò đã mẻ không sợ sức của mẹ, người không biết còn cho rằng nó không phải là con ruột của nhà họ Thiệu nữa kìa.”
Lời trách móc làm cho Lê Chi Dung á khẩu không trả lời được.
Nhưng mà Diệp Châu Hạ lại nhìn thấy được trên gương mặt của bà ta có biểu cảm không được tự nhiên.
Nhất là lúc Thiệu Viên Viên nhắc đến “không phải là con ruột”, Lê Chi Dung rõ ràng khẩn trương nhìn Thiệu Chấn Viễn đang xem tạp chí một chút.
Nếu như không phải là chột dạ, vậy thì sẽ không có ánh mắt cẩn thận đó.
…
Hai ngày sau đã đến thời gian ghi trên thiệp mời của bà Tống.
Tài xế lái xe đưa Diệp Châu Hạ và Thiệu Viên Viên đến sơn trang nghỉ mát suối nước nóng Nam Sơn, bữa tiệc được tổ chức ở trong khách sạn riêng trong sơn trang.
Vừa mới đến hiện trường, trong lòng của Diệp Châu Hạ hơi hồi hộp một chút, ở phía xa xa đã nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc, thân thể không thể kiềm chế mà kích động.
“Anh Mạc Hiên cũng đến đây nữa kìa.”
Thiệu Viên Viên gần như là không kịp chờ đợi mà đi lên phía trước, đi chưa được hai bước, không biết nghĩ đến cái gì mà bỗng nhiên dừng lại, cực kỳ quật cường mà xoay người đi về phía ngược lại.
Diệp Châu Hạ cũng không suy nghĩ gì nhiều, không hỏi một câu nào đi theo Thiệu Viên Viên đến một hướng ngược lại.
“Sao vậy?”
“Không có sao hết, ở bên kia có người tôi không muốn gặp.”
“Là ai vậy, chị có biết không?”
Thiệu Viên Viên lười phải giải thích: “Chị không có biết đâu.”
Lúc này vừa mới dứt lời, sau lưng của hai người bọn họ liền truyền đến âm thanh quen thuộc: “Châu Hạ, tôi đã nhìn thấy cô ở phía xa xa rồi, đúng thật là cô, sao cô cũng đến đây vậy?”
Cô có tránh cũng đã tránh không kịp nữa rồi, Mạc Hiên còn đến đây chủ động chào hỏi với cô, còn là ở trước mặt của Thiệu Viên Viên, đây là ngại thời gian qua mình sống quá tốt ở trong nhà họ Thiệu hả?