• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 29: CÔ MUỐN GÌ?

“Được.”

Diệp Châu Hạ nhận lấy danh thiếp, khẽ cười: “Nếu bà có thời gian thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào. Tôi thường ở nhà một mình rất nhàm chán. Ngoài nghiên cứu các món đồ trang sức ra thì tôi cũng không có sở thích nào khác, mong bà không chê tôi là người nội trợ là được rồi.”

Từ cách Diệp Châu Hạ giúp bà bới tóc một cách chuyên nghiệp, bà Tống biết rằng cô là một người thạo nghề.

“Nội trợ thì có sao đâu? Ở khía cạnh đồ trang sức này, nghiên cứu của cô còn giỏi hơn nhiều so với một số nhà thiết kế không biết từ đâu xuất hiện. Còn nữa, đừng có cứ gọi bà, bà vậy nữa. Cứ gọi tôi là chị Tống là được rồi.”

Diệp Châu Hạ khéo léo lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo khi được chiếu cố, mấy giây sau mới ổn định lại, đường hoàng gọi một tiếng: “Chị Tống.”

Bà Tống gật đầu hài lòng.

“Vậy chị sẽ gọi em là Châu Hạ.”

Bà Tống là người thẳng thắn, cũng là người tách biệt cuộc sống riêng tư với công việc, điều này Diệp Châu Hạ hiểu rõ hơn ai hết, thế nên dù có giúp đỡ bà lúc này rồi thì cũng không thể vội vàng nói về chuyện làm ăn của tập đoàn Thiệu Thị. Mục đích quá lộ liễu.

Hai người quay lại phòng bao, trên đường về vô tư nói chuyện về trang sức, bà Tống hỏi vài câu, Diệp Châu Hạ đều có thể trả lời và phân tích rất chi tiết. Cô đặc biệt có cái nhìn sâu sắc trong việc kết hợp trang sức và thời trang. Ánh mắt bà Tống nhìn cô càng lúc càng tán thưởng.

Đến cửa phòng bao, bà Tống không khỏi thốt lên:

“Châu Hạ, em có tài năng như vậy, tại sao lại trở thành bà nội trợ ở nhà? Em không nghĩ tới việc tự mình đi ra ngoài làm cái gì đó sao?”

“Thực ra em cũng có ý nghĩ này, nhưng mà nói ra thì dài lắm, em vẫn còn một chút khó khăn.”

Đang lúc nói chuyện, một giọng bất mãn đột nhiên phát ra từ trong phòng bao.

“Châu Hạ, cô đang nói chuyện với ai vậy? Đi vệ sinh thôi mà cũng đi cả nửa ngày, cô đang…”

Cùng lúc đó, một cánh tay vén rèm cửa phòng bao, lộ ra khuôn mặt đánh phấn trắng quá mức của Lê Chi Dung, bà nói được nửa chừng thì nghẹn họng, mặt đầy kinh ngạc nhìn người phụ nữ đứng cạnh Diệp Châu Hạ.

“Tống…bà Tống?”

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn, bà Tống cau mày không hài lòng. Nể mặt Diệp Châu Hạ nên mới lãnh đạm nhìn Lê Chi Dung rồi nói một cách lịch sự:

“Chỉ cảm ơn bà Thiệu vừa nãy đã nhường.”

Hai mắt Lê Chi Dung sáng ngời, khi nói chuyện không ngừng nhìn qua lại hai người.

“Không sao, không sao, bà khách sáo rồi.”

Vừa nói bà vừa liếc nhìn Diệp Châu Hạ: “Châu Hạ, cô sao thế? Sao lại nói chuyện với bà Tống ở cửa vào? Mời bà vào trong phòng ngồi đi chứ.”

Diệp Châu Hạ cau mày: “Mẹ…”

“Không cần đâu.” Bà Tống cắt ngang: “Tôi với con dâu bà trò chuyện rất vui vẻ, sau này có dịp sẽ lại rủ cô ấy đi uống trà, còn hôm nay thôi đi, tôi có việc phải đi trước.”

Lời này của bà Tống đã đủ nể mặt Diệp Châu Hạ rồi, Lê Chi Dung cũng không thể nói gì nữa.

Trước bữa tối, ba Thiệu trở về từ công ty, vừa đến nhà là nói chuyện ngay với Lê Chi Dung trong phòng khách.

Thiệu Viên Viên ngồi bên cạnh nghịch chiếc vòng tay mới mua, Thiệu Vũ Khoa đang đọc tạp chí ở góc phòng khách. Như thường lệ, Thiệu Chiêu Tân thậm chí còn không thấy tăm hơi đâu, không biết trốn đâu mất rồi. Cả gia đình đang đợi ông cụ về để ăn tối.

Sau khi ba Thiệu nói chuyện với Lê Chi Dung một lúc, ông quay sang hỏi Diệp Châu Hạ.

“Hôm nay con nói chuyện với bà Tống trong buổi đấu giá rồi à?”

Diệp Châu Hạ ngẩn người trong chốc lát.

Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào cô.

Cô thận trọng nói: “Đồ trang sức của bà Tống của chút chuyện, con giúp bà ấy giải quyết, ba, chuyện này có vấn đề gì không?”

“Không sao, không sao.” Hai mắt ba Thiệu sáng lên: “Ngồi xuống nói cho ba biết hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Diệp Châu Hạ ngồi cạnh Lê Chi Dung, kể lại tất cả mọi chuyện trong cuộc đấu giá chiều nay, cô làm quen với bà Tống như thế nào, bà Tống cho cô số điện thoại riêng và rủ cô ra ngoài uống trà ra sao.

“Nếu thật sự là như vậy, thì việc hợp tác kinh doanh này sẽ dễ dàng xử lý hơn.”

Ba Thiệu vô cùng vui mừng, lớn tiếng nói: “Không có công ty nào tham gia đấu thầu lần này có quan hệ với bà Tống cả, còn về phương diện sản phẩm thì chất lượng của công ty nào ngang ngang nhau. Bây giờ phải xem bà Tống thích nhà nào hơn, có duyên với nhà nào thôi. Châu Hạ đã làm rất tốt.”

Thiệu Viên Viên ở bên bất mãn lầm bầm: “Chẳng qua là mèo vù vớ được cá rán. Đây là việc chị ta làm được sao?”

Thiệu Chấn Viễn liếc nhìn con gái mình:

“Vậy con gặp bà ta một lần ba xem xem.”

Thiệu Viên Viên không nói nên lời, tức giận trừng mắt với Diệp Châu Hạ.

Lê Chi Dung sợ con gái bị mắng nên vội vàng quay lại chủ đề chính.

“Vậy giờ dễ lo hơn rồi, cứ để Châu Hạ hẹn bà Tống ra ngoài rồi giới thiệu tập đoàn của chúng ta nhiều hơn chút.”

“Con e rằng điều này sẽ không hiệu quả.” Diệp Châu Hạ nói một cách khéo léo: “Con và bà Tống mới quen nhau, đột nhiên yêu cầu bà ấy giúp đỡ vấn đề kinh doanh e rằng mục đich quá lộ liễu, sợ là sẽ phản tác dụng.”

Lê Chi Dung tỏ vẻ khinh thường, nhưng chồng bà bên cạnh lại gật đầu tán thưởng.

“Đúng vậy, con không thể chủ động đề cập chuyện làm ăn với bà Tống được. Một khi nhắc tới thì có thể sẽ làm hỏng chuyện.”

“Lý do là gì?” Lê Chi Dung tỏ vẻ khó hiểu.

Thiệu Chấn Viễn liếc nhìn bà, cau mày khó chịu một cái, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.

“Bà Tống là người thế nào chứ, bà ấy có ý thức chủ quan rất mạnh. Ghét nhất là mấy kẻ xum xuê nịnh nọt. Tốt nhất là nên tế nhị thôi. Vì bà ấy thích Châu Hạ nên cứ để Châu Hạ kết thân với bà ấy đã. Không phải bà ấy không biết Châu Hạ là con dâu của nhà họ Thiệu. Đến lúc đấu thầy tất sẽ phải cân nhắc thêm về tập đoàn Thiệu Thị. Chỉ cần thế thôi là đủ rồi. ”

Diệp Châu Hạ cũng gật đầu theo.

Có lẽ là do mấy người trong nhà họ Thiệu ít khi giúp đỡ gì được chuyện kinh doanh nên hiếm khi mới vui vẻ thế này, ông hỏi Diệp Châu Hạ: “Việc này nếu mà thành công thì là công lao của con đấy. Con muốn gì cứ nói, đừng nói là xe hơi, cả nhà cũng cho con được.”

Lời này vừa nói ra, Lê Chi Dung và Thiệu Viên Viên liền trợn ngược mắt, Lê Chi Dung nói thẳng.

“Nó là con dâu của nhà họ Thiệu, giúp đỡ là việc vốn phải làm. Ông đang làm gì vậy hả?”

Thiệu Viên Viên tỏ vẻ bực bội: “Ba, ba còn chưa bao giờ nói cho con xe và nhà.”

Tuy nhiên, Thiệu Chấn Viễn chỉ trợn hai người một cái: “Nếu hai người mà làm được việc này thì cũng được cho nhà cho xe thôi. Châu Hạ làm được việc thì có thưởng thôi. Nói xem con muốn gì nnào. Đây là thứ mà cón xứng đáng có được. ”

Diệp Châu Hạ liếc nhìn mọi người, sự bất mãn của Lê Chi Dung và Thiệu Viên Viên thì không cần phải nói rồi, nhưng Thiệu Vũ Khoa cũng không nói một lời, như thể chuyện của Thiệu Chấn Viễn không liên quan gì đến anh, anh chỉ cần đọc tạp chí quân sự của mình.

Do dự một lúc, cô nói: “Nhà và xe con không cần đâu, ba, nếu thật sự muốn thưởng cho con, ba có thể cho con vào làm việc trong tập đoàn Thiệu Thị được không?”

Lời vừa nói ra, phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Thiệu Chấn Viễn ném một cái nhìn dò hỏi. Bạn đang đọc tại truyen3.one , ghé truyện one mỗi ngày để đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

“Con muốn làm việc tại tập đoàn Thiệu Thị? Tại sao?”

Diệp Châu Hạ không nhanh không chậm nói:

“Con cảm thấy con chỉ ở nhà và không làm gì thì quá nhàn rỗi. Ba đừng lo, con chỉ muốn đến tập đoàn Thiệu Thị bắt đầu làm từ một thiết kế bình thường mà thôi. Không có yêu cầu nào khác cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK