CHƯƠNG 31: CHẲNG AI RA HỒN
“Sao vậy?”
Bà Tống thắc mắc nhìn cô.
Diệp Châu Hạ cau mày trả lời:
“Em chỉ thấy hơi lạ thôi, một người đàn ông vốn đã chuẩn bị đính hôn với một cô gái rồi, nhưng trước ngày đính hôn không lâu thì gia đình nhà gái lại gặp chuyện, ngay sau đó thì người đàn ông kia cũng lấy một người phụ nữ khác, rồi tiện thể thừa kế luôn tài sản của gia đình vợ chưa cưới, những chuyện này đúng là quá trùng hợp.”
Bà Tống nghe vậy thì ngớ ra, ánh mắt cũng dần tối sầm lại.
“Chị Tống.” Giọng nói của Diệp Châu Hạ vang lên khiến bà hoàn hồn lại.
“Ừ?”
“Em chỉ nói chơi chơi vậy thôi, chị đừng tin nhé. Vừa nãy em có nói là bìa tạp chí kỳ này không được ổn lắm, đó là do body của người mẫu không được chuẩn…”
Diệp Châu Hạ lại đổi chủ đề sang một hướng nhẹ nhàng thoải mái hơn, thế nhưng những lời nói lúc nãy của cô vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu óc của bà Tống khiến bà rất băn khoăn, một suy đoán hết sức đáng sợ chợt nảy lên trong tâm trí bà.
Có lẽ nào cả cái chết của Quỳnh Cúc và sự sụp đổ của nhà họ Cố đều không phải là tai nạn ngoài ý muốn?
Một tuần sau.
Ông Thiệu hồ hởi quay về nhà, mang theo thông tin hợp đồng đã được ký kết thành công.
Mặc kệ bà Tống có phải do nể mặt Diệp Châu Hạ hay không, bà Tống quen biết rộng rãi như vậy, Diệp Châu Hạ có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp với bà ấy là một chuyện tốt đối với Thiệu Thị.
“Châu Hạ, không phải con nói muốn tới ban thiết kế làm sao? Tuần sau là con có thể tới làm rồi.”
“Cảm ơn ba.”
Diệp Châu Hạ vội gật đầu, miệng nở một nụ cười tươi rói, dù sao cô cũng đã bận rộn hơn nửa tháng qua, dùng thân phận mới để đi làm quen với bà Tống tuy không phải việc khó, song muốn thành công trong một khoảng thời gian ngắn thì cũng phải tốn rất nhiều công sức, đây chỉ mới là bước đầu trong kế hoạch tiến vào tập đoàn Thiệu Thị.
Sau khi ăn cơm tối xong thì ông Thiệu hiếm khi ngủ ở nhà được một lần, thái độ của Lê Chi Dung cũng là lạ, bà quay về phòng từ rất sớm, Thiệu Viên Viên và Thiệu Chiêu Tân thấy Lê Chi Dung không soi mói bọn họ ngoài phòng khách như mọi khi thì bèn vội chạy ra ngoài chơi bời.
So với mọi khi thì phòng khách hôm nay yên tĩnh hơn rất nhiều.
Diệp Châu Hạ tắm rửa xong, lau khô người rồi đứng ở trước bồn rửa mặt, đôi tay trắng nõn của cô phủ lên trên phần xương xanh, cô cứ thế đăm chiêu nhìn hình bóng trong gương của mình thật lâu.
Dạo gần đây cô vẫn luôn bận rộn để được tiến vào Thiệu Thị, có một chuyện cô đã trì hoãn chưa làm, lúc mới sống lại, ký ức của cả hai đời ồ ạt kéo về trong tâm trí cô, cô phải khổ sở lắm mới chịu đựng được, và cũng chính trong lúc đó cô đã đồng ý với Diệp Châu Hạ là sẽ làm chuyện này thay cô ấy.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi lần đâu tiên tỉnh dậy trong ngục giam, cái cảm giác sợ hãi khi trông thấy một khuôn mặt bợt bạt xa lạ từ trong gương, những vùng ký ức hằn sâu nhất trong lòng Diệp Châu Hạ khi còn sống chợt ùa về.
Diệp Châu Hạ mất mẹ năm mười sáu tuổi, mẹ kế dắt theo một cô gái nhỏ tới ở trong nhà, lúc đầu hai mẹ con họ đối xử với cô rất tốt, cô em gái đáng yêu kia suốt ngày theo sau lưng cô vui vẻ gọi cô là chị.
Diệp Châu Hạ năm mười sáu tuổi vẫn khờ khạo chưa hiểu sự đời, cứ như vậy cô đã chấp nhận hai người kia, nào ngờ đâu đợi đến sau khi cô đã chấp nhận thì bà mẹ kế mới lộ ra khuôn mặt thật độc ác, đối xử bất công với cô, mà cô em gái luôn bảo vệ cô sau khi đã lấy được lòng tin của cô thì lại bò lên giường của người bạn trai đã quen biết từ tấm bé của cô.
Tất cả những hình ảnh dơ bẩn xấu xí ấy đã từng chút từng chút đẩy Diệp Châu Hạ của ngày ấy vào tận đáy vực sâu, tới tận lúc chết đi cũng không thể thoát ra được.
Người nhà họ Diệp không có ai tốt lành cả.
Sau khi sấy khô tóc thì cô bước lên giường, cô hỏi thử với Thiệu Vũ Khoa một câu theo phép lịch sự.
“Ngày mai tôi định về nhà mẹ một chuyến, anh có muốn quay về cùng tôi không?”
“Không rảnh.” Thiệu Vũ Khoa không thèm liếc cô lấy một cái, anh khép sách lại chuẩn bị đi ngủ.
Đây là câu trả lời mà cô đã biết trước.
Trong ký ức của Diệp Châu Hạ, Thiệu Vũ Khoa chưa bao giờ về nhà ngoại với cô, đến cả hôm lại mặt vào ngày thứ sau khi kết hôn anh cũng không đi, đối với Diệp Châu Hạ thì Thiệu Vũ Khoa chỉ là một người chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Cũng chính vì như vậy nên nhà họ Diệp mới vứt bỏ cô như rác rưởi, đến cả ba ruột còn chê bai cô gả chồng xong chẳng khác nào bát nước đổ đi, không hề có chút tác dụng nào.
Lúc trước Diệp Châu Hạ vẫn luôn khúm na khúm núm, dù cả nhà họ Diệp kia có leo lên đầu cô ngồi thì cô vẫn im như hến, nhưng cô của bây giờ không còn giống trước đây nữa, cô sẽ thay Diệp Châu Hạ đòi lại tất cả những gì mà nhà họ Diệp đã nợ cô.
Dù sao cô cũng đã dùng thân xác của người ta, chút sự uất ức ấy cô cũng nên giúp người ta trút hết ra mới phải.
Sáng hôm sau.
Diệp Châu Hạ sửa soạn một hồi rồi hăm hở bảo tài xế lái xe đưa cô về nhà.
Nhà họ Thiệu ở phía Đông thành phố, nhà họ Diệp lại ở phía Tây, khoảng cách hơi xa, lúc cô đến được nhà họ Diệp thì cũng đã gần trưa rồi, sau khi bảo tài xế đi khỏi đây thì Diệp Châu Hạ liền đưa tay lên gõ cửa.
“Cô cả?”
Người giúp việc mở cửa ra thấy cô thì có vẻ rất sửng sốt: “Cô, sao cô lại về rồi?”
“Không được sao?” Ánh mắt Diệp Châu Hạ lạnh đi.
Đến cả người giúp việc cũng dám hỏi cô như vậy, trước kia Diệp Châu Hạ phải chịu biết bao uất ức chứ?
Người giúp việc kia thấy cô như vậy thì hoảng sợ, ngay sau đó liền khúm núm trả lời: “Tôi không có ý đó, cô cả, cô tất nhiên là muốn về lúc nào cũng được.”
Trong lúc nói chuyện thì bỗng có một giọng nữ vọng lên từ trong nhà: “Thím Chu, là Tiểu Thẩm tới hay sao?”
Khuôn mặt của người giúp việc được gọi là thím Chu kia cứng đờ, trông dáng vẻ như đang rất bối rối.
Diệp Châu Hạ mau chóng bước vào trong, cô cao giọng nói:
“Dì Triệu, tôi đã về đây.”
Người phụ nữ đang bận gắp thức ăn nghe thấy lời này thì liền khựng lại, khi bà ta quay mặt lại trông thấy Diệp Châu Hạ thì khuôn mặt bà trở nên xanh mét.
“Sao cô lại về đây? Ai cho cô về?”
Cả bà ta và Diệp Thư Sương đang ngồi trên sô pha ăn táo đều vô cùng hốt hoảng, Diệp Thư Sương nhảy dựng lên nhìn cô như thể vừa nhìn thấy ma.
“Mãn hạn nên được thả thôi.”
Diệp Châu Hạ thoải mái đứng trong phòng khách, nhìn thoáng qua hai người rồi đường hoàng nói: “Dù sao cũng phải về nhà báo tin chứ, đỡ phải khiến người nhà lo lắng.”
“Diệp Châu Hạ, cô ngồi tù lâu quá nên ngu luôn rồi à?” Diệp Thư Sương nhướn mày đanh đá nói.
“Ở đây làm gì có ai lo cho cô chứ, bộ cô không biết à? Nhà họ Diệp có một đứa con gái từng ngồi tù như cô đúng thật là mất mặt.”
Diệp Châu Hạ nhếch môi cười khẩy.
“Có mất mặt hay không không không đến lượt người ngoài như cô chỉ trỏ, ăn cơm nhà họ Diệp vài năm cô coi mình là người nhà họ Diệp thật luôn à?”
“Cô nói gì?” khuôn mặt Diệp Thư Sương đỏ phừng phừng.
Ở nhà họ Diệp cô ta rất ghét bị người khác nói là con riêng của Triệu Linh Mỹ, cô ta còn muốn đổi hết tất cả các người giúp việc ở nhà họ Diệp, để tất cả mọi người đều nghĩ cô ta là con gái ruột của nhà này.
“Cô dám nói câu này trước mặt ba không?” Diệp Thư Sương chợt nhớ tới chỗ dựa của mình, sau đó cô ta lại tức tối nói: “Nếu anh Thẩm Quốc mà biết cô là người phụ nữ xấu xa như vậy thì nhất định sẽ hối hận vì trước kia đã vừa ý cô.”
Diệp Châu Hạ vẫn bình tĩnh ung dung, cô cười một tiếng đầy khinh bỉ.
“Anh ta có thể hủy hôn với tôi vì ngủ với cô một đêm thì sau này cũng có thể hủy hôn với cô vì người khác thôi, có gì mà vui mừng chứ?”
“Cô nghĩ gì vậy chứ?’ Nhắc tới chuyện này thì Diệp Thư Sương lại vênh mặt lên: “Có phải cô đã hối hận vì không để anh Thẩm ngủ không? Cô tưởng là nếu cô ngủ với anh ấy thì nh ấy sẽ cưới cô sao? Nằm mơ đi.”
“Cô có ý gì?” Khuôn mắt Diệp Thư Sương chợt nghiêm lại, mà đúng lúc đó cô lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc thấp thoáng.