• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 36: LÚC HỌC Y CÔ KHÔNG HỌC CÁI NÀY SAO

Anh hơi ngây ra, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, song cũng chỉ là thoáng qua.

“Không cần đâu, cứ nằm im đi, lo cho chính mình là được.”

Vừa dứt lời thì lại có một phát đạn bắn tới xẹt qua ngay sát bên tai anh, vẽ ra một vết máu.

Diệp Châu Hạ không dám động đậy, cô nhỏ giọng hỏi:

“Bọn họ là ai?”

“Bất kỳ ai.” Thiệu Vũ Khoa vẫn bình chân như vại, anh nhìn quanh một lượt rồi dừng lại trên người ngồi ở ghế phụ: “Không phải mới nãy cô nói muốn giúp tôi sao?”

“Ừ.” Diệp Châu Hạ hoàn hồn lại: “Anh muốn tôi làm gì?”

“Lấy cây súng kia cho tôi.”

Cây súng kia nằm ở trên lưng phó lái, lúc này người đó máu chảy thành dòng, hẳn đã thăng thiên rồi.

Diệp Châu Hạ hít một hơi thật sâu.

“Sợ?” Thiệu Vũ Khoa hỏi.

Sợ hãi cũng là chuyện thường thôi, huống gì Diệp Châu Hạ là một người phụ nữ như vậy.

“Đưa tôi con dao.” Diệp Châu Hạ lại đưa tay về phía anh: “Với cả anh cứ đè tôi như vậy thì tôi chẳng động đậy được cũng chẳng với tới, anh né ra một chút.”

Sau đó Diệp Châu Hạ cầm lấy con dao dài bò xuống bên dưới ghế ngồi, đoạn cô dùng dao cắt đứt sợi dây buộc súng rồi lấy cây súng kia xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của Thiệu Vũ Khoa.

Từ đầu đến đuôi cô vẫn luôn rất thong dong, tay cũng không hề run mảy may.

“Đây.”

Diệp Châu Hạ nằm sấp trên chỗ chân đạp dưới ghế lái, cô đưa cây súng cho Thiệu Vũ Khoa đang nằm ở dưới hàng ghế sau.

Thiệu Vũ Khoa cũng không kịp nghĩ nhiều, anh cầm cây súng chọn một tư thế thoái mái rồi gác đầu súng lên ô của vỡ nát, sau đó nổ súng bắn vài phát về phía mấy tên đang núp sau những bồn hoa phía xa.

“Người ở hướng mười hai giờ đã bị bắn hạ, tôi sẽ đón đạn, các cậu hãy đi giải quyết những tay súng bắn tỉa trên tòa nhà đi, cành nhanh càng tốt.”

“Vâng.”

Trong một thoáng bom bay đạn lạc, bên tai Diệp Châu Hạ chỉ toàn tiếng súng nổ và tiếng kêu la thảm thiết phía kẻ địch khi ngã xuống.

Chỉ cần cô ngẩng đầu lên là có thể trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh ngay, giờ phút này anh như một người lình thật sự, bình tĩnh chỉ huy, từ anh toát lên một vẻ hấp dẫn khó chối từ.

Rất khó để hình dung người đàn ông như vậy đã vượt qua ải lòng tự trọng và sự hiếu thắng của đàn ông như thế nào khi chân bị thương vị vụ nổ trong lúc diễn tập.

Diệp Châu Hạ âm thầm phân tích, tiếng cấp dưới của Thiệu Vũ Khoa vang lên từ bộ đàm.

“Đã loại bỏ lính bắn tỉa, người của khu bốn cũng đã đến rồi, đã khống chế được quân địch, đội trưởng anh có sao không?”

“Không sao.”

Thiệu Vũ Khoa đặt súng xuống, bên ngoài có các cảnh vệ tới đổi xe cho anh, sau khi xuống xe anh ngồi trên xe lăn quan sát Diệp Châu Hạ, lúc này cô đang bình thản phủ bụi trên người, sự nghi ngờ trong lòng anh lại càng rõ rệt hơn.

Mùi thuốc súng khiến Diệp Châu Hạ thấy hơi khó chịu, cô hắt xì một tiếng, lúc xoay người đi thì lại thoáng thấy một họng súng đen ngòm phản chiếu lại trong gương xe.

Cô còn đang ngẩn người thì đã có một người đẩy mạnh cô từ phía sau, tiếp theo đó cô liền nghe thấy tiếng la lớn của Thiệu Vũ Khoa.

“Tránh ra…”

Còn chưa dứt lời thì một tiếng ‘đoàng’ đã vang lên, viện đạn xẹt qua đỉnh đầu cô rồi găm thẳng vào cửa xe, hằn lên một vết cháy xém màu xám đen to bằng bàn tay.

Hai người cảnh vệ đứng cạnh Thiệu Vũ Khoa ngay lập tức đánh gục đám người mai phục sau bồn hoa.

Diệp Châu Hạ ngồi trên đất, cô sợ hãi lấy tay đè lại lồng ngực.

Tuy đã chết một lần rồi, nhưng cái cảm giác chới với giữa ranh giới của sự sống và cái chết dù có trải qua bao nhiêu lần thì cũng sẽ khiến người ta phải run sợ.

“Đội trưởng, anh bị thương?”

Cảnh vệ lên tiếng hỏi.

Diệp Châu Hạ vội đứng dậy rồi lảo đảo bước đến: “Sao vậy, bị thương chỗ nào?”

Vùa nãy Thiệu Vũ Khoa đẩy ra cô, lực đẩy ngược lại khiến xe lăn của anh lùi về phía sau, cánh tay của anh quẹt qua những mảnh vỡ trên cửa kính xe, lúc này ở chỗ đó đã chảy rất nhiều máu, thấm ướt cả một bên tay áo của anh.

“Không sao cả, mang hòm cứu thương lại đây.”

Thiệu Vũ Khoa vẫn vô cùng bình tĩnh ra lệnh, Diệp Châu Hạ dìu anh lên một chiếc xe khác, cảnh vệ cũng mang hòm cứu thương đưa vào trong xe.

“Vết thương này phải đi bệnh viện mới được.” Diệp Châu Hạ xem xét miệng vết thương của anh, đoạn cô nói với vẻ quan tâm.

Dù sau anh cũng vì cứu cô nến mới bị thương, từ đó có thể suy ra anh cũng không phải kiểu người lạnh lùng cứng nhắc.

“Băng bó đơn giản, lúc học y cô không học cái này sao?”

Giọng nói của anh lại kéo cô về với hiện thực, mặt cô thoáng chốc tái đi.

“Sao vậy?” Thiệu Vũ Khoa quan sát nét mặt của cô, ánh mắt anh dần trở nên sâu hoắm: “Cô không biết sao?”

“Tôi đương nhiên biết rồi.” Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen3.one

Diệp Châu Hạ cố chấp mở hòm cứu thương ra: “Chẳng qua là lâu rồi không tập luyện nên không quen tay lắm, nếu anh không ngại thì tôi băng bó đơn giản cho anh, sau đó lại tới bệnh viện xử lí lần nữa.

“Không ngại.”

Anh dứt khoái nói, Diệp Châu Hạ nghe vậy thì vô cùng căng thẳng, phải phải lục lọi trí nhớ tìm thuốc để diệt khuẩn vết thương.

Cồn, băng gạc, bông, từng bước thừng bước hiện lên hết sức rõ ràng trong trí nhớ, vỗn Diệp Châu Hạ có hơi hoảng, song khi cô đụng tới những thứ này thì lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, thế là cô cũng an tâm.

Quả nhiên là cơ thể này trước kia có học y, đã vô cùng quen tay rồi, vừa bắt tay vào là đã biết ngay phải bôi thuốc ở đâu băng ở chỗ nào, cô thậm chí còn chẳng cần phải suy nghĩ gì.

“Rồi đó, tạm thời đừng đụng nước.”

Diệp Châu Hạ sắp xếp lại thùng cứu thương, cô tự tin nói: “Xem ra tay nghề của tôi không bị tụt đi chút nào, chắc anh không cần phải tới bệnh viện để băng lại đâu.”

Thiệu Vũ Khoa nhìn cô, ánh mắt sâu xa.

“Tôi nhớ lúc này cô có nói là cô học thiết kế trang sức tám năm.”

“Môn tự chọn.”

Lúc này cô cũng đã nghĩ ra cách bao biện: “Đó là sở thích của tôi, đã học rất lâu rồi, nhưng cũng không có cơ hội học bài bản chính thức, cho nên tôi mới mong ba cho tôi một cơ hội tới ban thiết kế của công ty để thực tập.”

“Vậy ư?” Thiệu Vũ Khoa vẫn có vẻ chưa tin, anh nói, giọng châm biếm: “Cô đúng là dư thời gian thật, đã học y rồi còn có thời gina mày mò học thiết kế trang sức.”

“Sở thích mà.” Diệp Châu Hạ bình tĩnh cười cười nhìn anh.

Xe chạy về tới nhà họ Thiệu. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Người nhà họ Thiệu cũng đã nghe tin anh bị tấn công, chưa gì hết Lê Chi Dung đã khóc một trận rõ to, trách cứ bảo vệ phía quan đội phái đến không đủ, khóc một hồi lại than vãn sao số mình khổ thế này, đến khi bị ông cụ mắng cho một trận thì bà ta mới dừng việc khóc tang lại.

Ông cụ nhìn Thiệu Vũ Khoa, hỏi:

“Nghe nói hôm nay con đến nhà họ Diệp?”

“Vâng.”

Ông cụ gật gù, vẻ đăm chiêu: “Cũng đúng, dù sao hai đứa đã kết hôn ba năm rồi, trước đây sức khỏe của con không tốt nên không thể về nhà với Châu Hạ, lần này bù lại cũng phải, chẳng qua lần này bị tấn công đúng là trùng hợp thật.”

Nghe đến đây thì khuôn mặt của Thiệu Vũ Khoa dần trở nên lạnh tanh.

“Đúng là rất trùng hợp.”

Nhà họ Thiệu nằm ở gần khu căn cứ trọng điểm, bình thường anh hầu như không đi nơi nào khác, trùng hợp hôm nay quay về lại gặp chuyện như vậy, nếu nói là chuyện này không được chuẩn bị từ trước thì cũng khó mà tin được.


Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang.
Đường Ngọc Sở mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương.
Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy.
Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Đường Ngọc Sở qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc.
Đường Ngọc Sở đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình.
Nước mắt trào ra, Đường Ngọc Sở cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cô thật khờ!
Năm phút trước, Bùi Hằng Phúc gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy xuống lầu chờ anh ta. Nhưng hiện tại, chiếc áo cưới trên người cô đã trở thành trò cười lớn nhất.
Ngay lập tức, Đường Ngọc Sở liền hiểu rõ tin nhắn kia là do Cố Ngọc Lam gởi cho cô, muốn cô nhìn thấy cảnh tượng này để ra oai.
Người phụ nữ kia và mẹ của cô ta cướp ba cô đi còn chưa đủ bây giờ đến cả chồng sắp cưới của cô, họ cũng không tha.
Nhưng chuyện khiến Đường Ngọc Sở thất vọng nhất chính là Bùi Hằng Phúc lại phản bội cô.
Anh ta biết rõ cô cực kỳ ghét Cố Ngọc Lam nhưng lại bắt tay với cô ta đâm sau lưng cô một dao.
Đường Ngọc Sở cảm thấy bản thân đang mơ một cơn ác mộng, sợ bản thân sẽ không thể khống chế được mà làm ra chuyện mất lý trí cho nên cô đành nhanh chóng rời khỏi nơi đó trong tâm trạng rối bời trước khi Bùi Hằng Phúc phát hiện ra mình.
Không lâu sau Cố Ngọc Lam gọi điện thoại tới, giọng nói tràn ngập sự khoái trá và khiêu khích: “Em gái thân yêu của chị, em đã thấy hết rồi chứ? Người mà Bùi Hằng Phúc yêu luôn là chị vì thế anh ấy sẽ không kết hôn với em đâu. Hơn nữa chị cũng không thể nào để cho anh ấy kết hôn với em, anh ấy là của chị, em hãy ngừng hy vọng đi!”
Suốt cả buổi chiều Đường Ngọc Sở đi trên đường như kẻ mất hồn. Cô kéo lê chiếc áo cưới, nước mắt nhạt nhòa, hoàn toàn dửng dưng với ánh mắt của những người qua đường đang đổ dồn về phía mình.
Lúc đi ngang qua một câu lạc bộ, cô bước vào trong gọi rất nhiều rượu, vừa uống vừa khóc lóc thảm thiết, muốn mượn rượu để làm đầu óc tê dại.
Đêm đó Đường Ngọc Sở uống đến say khướt, nằm bò lên sofa trong phòng bao ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau Đường Ngọc Sở bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại, chưa kịp mở miệng đã nghe được giọng nói giận dữ của Bùi Hằng Phúc truyền tới: “Đường Ngọc Sở em đang ở đâu? Em có biết hôm qua anh đã đợi em ở tiệm áo cưới hết cả buổi chiều không? Nếu em đã không xem trọng chuyện này thì anh thấy cuộc hôn nhân này không cần nữa đâu!”
Đường Ngọc Sở đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng vừa thấy xót xa vừa thấy mỉa mai.
Từ hôm qua… cô đã không còn cần cuộc hôn nhân này nữa rồi.
Đường Ngọc Sở tắt máy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt sau đó rời khỏi phòng bao chuẩn bị tính tiền.
Khi cô đi tới hành lang thì bắt gặp một bóng dáng cao lớn đang tiến tới.
Đường Ngọc Sở vốn cũng không chú ý tới đối phương, mãi đến khi người đàn ông kia lại gần thì cô nghe được trợ lý phía sau anh ta cung kính nói: “Tổng giám đốc, chủ tịch đã dặn, lịch trình chính của anh trong hôm nay là đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn với cô Hứa và ăn bữa cơm chúc mừng với cô ấy.”
“Không rảnh.” Người đàn ông hơi hé miệng, giọng nói lạnh như băng.
“Nhưng mà… Chủ tịch nói, cuộc hôn nhân này kiểu gì cũng phải thành. Nếu chỉ vì anh không vừa ý người này thì ông ấy có thể chọn cô gái khác cho anh, chọn cho đến khi nào hài lòng mới thôi.”
Trợ lý toát mồ hôi lạnh khi truyền đạt lại lời nói của chủ tịch, giọng điệu cũng hơi dè dặt.
“Hừ, đúng là ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định! Cậu đi tìm đại một người phụ nữ trong đám thiên kim tiểu thư đến đây, chỉ cần không phải là người mà ông ấy khăng khăng đưa tới đều được, tôi muốn ông ấy triệt để chặt đứt suy nghĩ này.”
Người đàn ông “hừ” lạnh một tiếng, tác phong làm việc cực kỳ dứt khoát, cương quyết.
Trợ lý trợn mắt há mồm: “Tổng giám đốc… Anh không nói đùa đấy chứ?”
Người đàn ông liếc anh ta với ánh mắt lạnh băng: “Trông tôi giống nói đùa lắm à?”
Không giống!
Nhưng… Nói gì đi nữa đây cũng là chuyện lớn cả đời, tổng giám đốc làm như vậy có phải quá qua loa rồi không?
Trợ lý muốn nói lại thôi. Anh ta rất muốn khuyên vài câu nhưng thấy dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của cấp trên thì không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im lặng.
Cho đến lúc này Đường Ngọc Sở mới bất giác liếc mắt nhìn sang người đàn ông ấy.
Đó là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc, từng đường nét trên khuôn mặt chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật được chính tay Thượng đế chạm khắc, nét nào ra nét nấy, môi mỏng, sống mũi cao, lông mày rậm sắc lẹm, đôi mắt sâu thẳm khó lường.
Bộ đồ vest được thiết kế riêng càng làm nổi bật dáng người cao ráo phong độ của anh.
Khí chất của anh lạnh lùng, cao ngạo, giống như một vương giả không thể xâm phạm. Toàn thân anh vừa toát lên sự lạnh lùng vừa tỏa ra khí tức cấm dục khiến người khác khó tiếp cận, khí thế mạnh mẽ đến độ khiến người ta sợ hãi.
Đường Ngọc Sở nhận ra người đàn ông này. Anh ta chính là Lục Triều Dương, tổng giám đốc của tập đoàn giải trí Hoàng Đình, là ông hoàng được giới giải trí công nhận. Bình thường tác phong làm việc vô cùng khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng. Trước đây khi Đường Ngọc Sở còn là phóng viên thực tập đã có may mắn gặp được anh một lần.
Không ngờ hôm nay cô lại được gặp anh ở đây.
Trong lúc suy tư cô và Lục Triều Dương đi lướt qua nhau khiến tim cô bỗng rung động.
Lục Triều Dương muốn tìm người kết hôn còn cô cũng vừa mới bị người chồng chưa cưới của mình phản bội, giữa hai người cũng không có ràng buộc về tình cảm nên hà cớ gì không cùng nhau bắt tay kết hôn.
Quan trọng nhất là cô muốn cho Cố Ngọc Lam biết Đường Ngọc Sở cô cho dù không có Bùi Hằng Phúc thì vẫn có thể tìm được người đàn ông xuất sắc hơn như thường và cô còn muốn khiến cho Bùi Hằng Phúc phải hối hận!
Ý nghĩ vừa trỗi dậy Đường Ngọc Sở đã lập tức mở miệng: “Tổng giám đốc Lục, xin dừng bước.”
Cô đột ngột lên tiếng, Lục Triều Dương và trợ lý đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Bạn đang đọc chương 1 bộ truyện hot tren Sủng Vợ Lên Trời

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK