CHƯƠNG 11: CÔ GIÚP VIỆC LÀ NGƯỜI CỦA LÊ CHI DUNG?
Bốn giờ sáng, Thiệu Vũ Khoa tỉnh lại.
Nghe được tiếng hít thở đều đều vang lên ở bên cạnh, anh nghiêng người qua xem, người phụ nữ nằm cạnh đã bình yên chìm vào giấc ngủ, tóc dài mềm mại, chăn vàng nhạt kéo lên đến cằm, ngoan như một con mèo.
Không mồm mép tép nhảy như lúc sáng, khi cô ngậm miệng lại đúng là làm anh thoải mái hơn nhiều.
Trong khoảnh khắc này, trái tim cứng rắn ngay từ khi còn bé của Thiệu Vũ Khoa đột nhiên như mềm đi một chút.
Diệp Châu Hạ ngủ một giấc vô cùng yên ổn, lúc thức dậy thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Cô ôm chăn ngồi dậy, ngáp dài, lúc nhìn sang bên cạnh không có người còn hơi sững sờ một chút.
Cô ngủ say quá sao?
Lúc Thiệu Vũ Khoa thức dậy ồn ào đến thế mà cô lại còn không thấy chút nào?
Diệp Châu Hạ xốc chăn xuống giường, rửa mặt qua loa rồi xuống lầu ăn sáng.
Mới vừa đến đầu cầu thang đã nghe được tiếng Lê Chi Dung nói chuyện với người giúp việc.
“Có phản ứng không?” Lê Chi Dung cố ý nhỏ giọng, nhưng vừa khéo vị trí Diệp Châu Hạ đang đứng ngay góc nghiêng trên cầu thang phía đối diện.
Cô hơi tò mò rướn cổ lên nhìn xuống, sửng sốt.
Không ngờ chính là cô giúp việc mặc áo ngủ gợi cảm đã kéo rách cả quần lót của Thiệu Vũ Khoa ngày hôm qua.
Thú vị.
“Tôi kông nhìn kỹ, cậu chủ không chịu.” Người giúp việc kia căng thẳng đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp: “Sau đó mợ chủ đến, tôi không dám làm tiếp nữa.”
“Cô sợ cái gì? Cô ta ở nhà họ Thiệu chỉ trưng cho đẹp, nếu Thiệu Vũ Khoa vừa ý cô ta, tôi còn cần cô làm gì?” Lê Chi Dung không vui.
“Bà chủ, tôi thật sự không làm được chuyện này, hay là bà tìm người khác đi, tôi…”
Mặt người giúp việc nữ kia đỏ bừng, ấp úng không biết nên nói như thế nào.
“Hả? Tôi đã thỏa thuận với cô rồi, cô cũng đã lấy tiền, cô…” Lê Chi Dung không muốn bỏ qua dễ dàng.
Diệp Châu Hạ lập tức hiểu được chuyện gì, thì ra cô giúp việc kia là do Lê Chi Dung kêu sang sao?
Cô thật sự nhìn không nổi cảnh cưỡng ép người khác thế này, dứt khoát đi xuống lầu, giọng nói trong sáng vang vọng, phá vỡ sự ngại ngùng trong phòng khách: “Mẹ, chào buổi sáng.”
Nghe thấy tiếng Diệp Châu Hạ, Lê Chi Dung hơi khựng lại, nhanh chóng đuổi người giúp việc kia đi.
Bà ta nhíu mày đi đến trước mặt Diệp Châu Hạ, mắng chửi: “Cô đúng là không biết quy tắc gì cả, bây giờ là mấy giờ rồi? Ra tù chưa được mấy ngày, ngày nào cũng đến giờ này mới chịu xuống!”
Lê Chi Dung nghi ngờ nhìn Diệp Châu Hạ: “Đừng nói là đến giờ này cô mới dậy đấy?”
“Xin lỗi mẹ, con cũng không muốn dậy trễ như thế, nhưng mà tối qua chăm sóc cho Vũ Khoa quá mệt, sáng lúc Vũ Khoa thức dậy cũng không gọi con, nên mới dậy muộn.” Diệp Châu Hạ ngáp dài, mặt đầy “thành khẩn” xin lỗi.
Dù sao Thiệu Vũ Khoa cũng không có ở đây, anh cũng sẽ không biết cô mượn danh nghĩa của anh để lập uy ở nhà họ Thiệu.
Hơn nữa, cô cũng chỉ nói sự thật, không cần chột dạ.
Quả nhiên, lời nói của cô giống như một trái bom, Lê Chi Dung hình như rất hoảng sợ: “Cô nói cái gì? Tối hôm qua cô ngủ cùng phòng với Vũ Khoa?”
“Đúng vậy.” Diệp Châu Hạ gật đầu, lại nhỏ giọng nói: “Mẹ, còn có người giúp việc ở đây, mẹ nói nhỏ chút…”
Thấy cô ngượng ngùng như thế, trong mắt Lê Chi Dung lập tức toát lên ý cười: “Tốt lắm tốt lắm, đúng là phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng!”
Mấy người giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn, Lê Chi Dung lập tức bảo bọn họ ngừng lại: “Nhanh lên, bưng thịt bò vừa mới nấu xong trong bếp lên, mợ cả còn chưa ăn, dọn cái gì mà dọn?’
Diệp Châu Hạ bước xuống bậc thang cuối cùng, đuôi mắt cong lên độ cong như cười như không, để mặc Lê Chi Dung bận rộn.
Xem ra cô đoán không sai, tuy Thiệu Vũ Khoa đã tàn tật, nhưng ở nhà họ Thiệu vẫn có địa vị không bình thường, chỉ cần để mọi người đều cho rằng cô và Thiệu Vũ Khoa vợ chồng ân ái, ở nhà họ Thiệu cô sẽ được hưởng địa vị nên có của một mợ cả!
Tuy rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô.