CHƯƠNG 26: TẠI SAO PHẢI ĐẾN BUỔI ĐẤU GIÁ?
Buổi chiều trước khi rời đi, Diệp Châu Hạ ở trong phòng trang điểm.
Thiệu Vũ Khoa hiếm khi ở nhà, anh ngồi bên cửa sổ đọc sách, nhìn thấy cô tô tô vẽ vẽ trong gương, liền hỏi:
“Tại sao phải đến buổi đấu giá?”
“Ở nhà chán quá.”
Diệp Châu Hạ thuận miệng đáp: “Ra ngoài dạo dạo vậy thôi mà.”
“Thế à?” Thiệu Vũ Khoa nhìn bóng lưng của cô, nghiêm túc nói: “Buổi chiều anh sẽ đến tòa thị chính có việc. Cô có thể đi cùng tôi.”
Diệp Châu Hạ dừng lại động tác đang đánh phấn nền.
“Tôi đã nói với mẹ rồi, thất hứa là không được, hơn nữa mẹ đã bảo tôi giúp mẹ giám định mấy món đá quý với tranh chữ quý kia có phải là hàng thật không rồi.”
Thiệu Vũ Khoa không phản đối mà lại làm như tùy tiện nói lại một câu:
“Tôi nhớ trước đây cô không thích đến mấy chỗ như vậy.”
Trước kia Diệp Châu Hạ rất ngoan ngoãn, đại khái là vì từ nhỏ đến lớn ở nhà nên không được nhìn thấy những mặt khác của xã hội, lúc đến những chỗ thế này, cô cứ như ngồi trên bàn chông, mà càng sợ lại càng dễ mắc sai lầm, rất hay gây ra mấy trò cười, sau một lần hai lần, cô càng thêm tránh xa mấy dịp tụ tập thế này.
Mà cái chỗ đang nói tới này, thành thạo trên bàn tiệc thì không nói làm gì, lại còn mở miệng tán thưởng, bình luận thư họa cổ đại, người không biết còn thật sự tưởng rằng cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc lớn lên từ gia đình quyền quý.
“Tôi cũng chỉ mới hiểu được nó mấy năm này thôi. Tôi đã kết hôn với anh rồi, sau này kiểu gì cũng sẽ phải đối phó với những dịp kiểu như vầy.”
Diệp Châu Hạ bình tĩnh lại, từ tốn nói: “Sau này thay vì để người khác cười nhạo, tốt hơn là tự trau dồi thêm kiến thức cho mình.”
Thiệu Vũ Khoa nhìn cô chằm chằm trong giây lát rồi cúi nhìn trở lại cuốn sách, nhàn nhạt nói:
“Ngồi tù ba năm, những điều cô muốn hiểu còn rất nhiều đó.”
Anh không hề giảm bớt hoài nghi, anh chỉ là đang muốn thử cô mà thôi, lần theo manh mối mấy ngày nay, không khó để phát hiện ra rằng Diệp Châu Hạ quan tâm quá mức với tất cả mọi chuyện liên quan đến tập đoàn Cố Thị.
Về sự thù địch của cô đối với Lục Quyền Huy, lông mày của Thiệu Vũ Khoa khẽ nhướng lên.
Lẽ nào cũng là vì Cố Quỳnh Cúc?
Tại buổi đấu giá, Diệp Châu Hạ và Lê Chi Dung nhờ có quan hệ với gia đình nhà họ Thiệu mà có vị trí ngồi vô cùng tốt.
Phòng riêng trên tầng hai đối diện với bàn đấu giá.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, tâm phúc của Lê Chi Dung – người phụ nữ trung niên mà người nhà họ Thiệu gọi là dì Phương vừa từ bên ngoài quay lại, nhỏ giọng thì thầm vào tai Lê Chi Dung.
“Bà Tống đang ở ngay bên cạnh chúng ta.”
Diệp Châu Hạ ngồi gần đó, chắc là hai người không có ý định giấu diếm cô, cho nên cô cũng nghe rõ ràng.
Lê Chi Dung gật đầu, trầm ngâm liếc nhìn về phía bức tường ngăn, như thể có thể nhìn thấy mọi người xuyên qua bức tường này.
“Bà Tống là người thế nào chứ. Nếu ông chủ dọn ra khỏi nhà họ Thiệu, không lẽ còn không thể khiến bà ấy tin phục nữa?”
“Chị không hiểu.” Lê Chi Dung cau mày: “Thân thế dữ dằn lắm. Bà Tống này là một người phụ nữ cứng rắn, lại kiểu một mình một cõi, trong giới này, nếu bà ta đã thích ai rồi thì giao du không cần quan tâm đến xuất thân. Còn đã không thích ai thì có lấy lòng nịnh nọt bao nhiêu cũng vô dụng. Biết bao nhiêu người phải chịu thiệt thòi trong tay bà ấy rồi. ”
“Người phụ nữ như vậy chắc đắc tội không ít người đâu nhỉ?”
“Nhiều, nhiều lắm, nhưng người ta có bản lĩnh mà, Chấn Viễn lần này còn cố bắt tôi đến nịnh nọt bà ta đây này.”
Nói đến chuyện này, Lê Chi Dung có vẻ hơi tức giận: “Chuyện gì đâu không biết, thật tình, rõ ràng là chỉ cần nói một tiếng mềm mỏng với ông cụ ở nhà là xong chuyện, vậy mà cứ phải bắt tôi mặt dày đến đây để niềm nở với bản mặt lạnh lùng của bà ta.”
Từ mấy lời qua lại giữ Lê Chi Dung và dì Phương, Diệp Châu Hạ cũng nghe ra được lần này Lê Chi Dung vốn dĩ không có ý định đấu giá được món mà Thiệu Chấn Viễn bảo bà mua về.
“Làm hỏng chuyện của ông chủ, ông chủ liệu có để yên cho không?”
“Sợ gì chứ?” Lê Chi Dung liếc nhìn dì Phương: “Hết cách rồi thì Chấn Viễn phải mềm mỏng với ông cụ thôi. Bao nhiêu năm nay rồi, chị nghĩ tôi ở lì trong nhà là vì cái gì?”
Dì Phương không ngừng nháy mắt với bà, lúc này Lê Chi Dung mới nhớ ra Diệp Châu Hạ vẫn đang ngồi bên cạnh, bà nhíu mày, quay lại cảnh cáo.
“Sau khi trở về, con phải biết những gì nên nói và những gì không nên nói đó.”
Có lẽ Lê Chi Dung nghĩ cô không biết gì về chuyện làm ăn nên hai người không quan tâm đến cô, nghe Lê Chi Dung cảnh cáo vậy, Diệp Châu Hạ cũng hóm hỉnh đáp cười lại:
“Mẹ, con thực sự không hiểu mẹ đang nói gì cả.”
Lê Chi Dung mỉm cười, trong mắt lộ ra một chút khinh thường: “Cũng đúng, con có thể hiểu được mấy thứ trang sức, thư họa kia đều là nhờ mẹ ruột cô ngày xưa tích đức thôi chứ đâu ra mà có thể hiểu được chuyện làm ăn này.”
Diệp Châu Hạ thầm siết chặt tay, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Nhà họ Thiệu đã chà đạp lên Diệp Châu Hạ quá lâu, muốn thật sự đứng thẳng lên lại, hẳn là còn lâu lắm mới được.
Sau khi cuộc đấu giá bắt đầu, người ta bắt đầu giới thiệu sơ qua về tất cả các sản phẩm đem ra đấu giá, cơ bản đều là bộ sưu tầm tư nhân của gia đình họ Cố, Lục Quyền Huy giải thích rằng họ đã làm thủ tục chính thức cả rồi, những món đồ sưu tầm này đều được chủ tịch Cố lúc còn sống lên kế hoạch đem ra làm từ thiện.
Điều này là sự thật, ba Cố lúc còn sống quả thật đã phác thảo một kế hoạch dự án từ thiện, nhưng ông ấy không có danh sách cụ thể về những thứ sẽ đem ra đấu giá, thế nên giờ đều là Lục Quyền Huy tùy ý quyết định cả.
Diệp Châu Hạ nhìn thấy trong những món hàng đó, ngoài bộ sưu tầm thư họa cổ ra, còn có ba bộ trang sức do mẹ và chính mình từng đeo lúc trước, ánh mắt lộ ra tia giận giữ.
Sau khi cuộc đấu giá bắt đầu, cô nhìn bộ sưu tầm bị mọi người giành giật ra giá thấp hơn nhiều so với giá trị thị trường, trong lòng vừa đau buồn vừa tức giận, cắn chặt răng nói:
“Mẹ, mẹ mua bức tranh này về đi.”
Nghe vậy, Lê Chi Dung liếc nhìn cô.
“Mua thư họa về làm gì? Lát nữa cứ tùy ý mua đại một món trang sức về còn đeo được. Thư họa thì có ích lợi gì chứ.”
“Đồ trang sức lúc nào cũng có, nhưng nếu bỏ lỡ bức thư họa đó thì khó mà có lại được lắm. Bức tranh đó là thực bút của Tô Tam Tuần. Nếu mẹ mua về tặng cho ông nội, ông nhất định sẽ rất vui.”
“Thật à?” Lê Chi Dung lập tức quan tâm: “Tô Tam Tuần… không phải ở tiệc cưới ngày hôm đó… Có thể mua sao? Lần trước không phải nói là giả sao?”
Nhắc đến Tô Tam Tuần, Lê Chi Dung nhớ ngay về những gì đã xảy ra trong tiệc cưới hôm trước, có hơi rùng mình.
“Chỉ có bức đó là giả thôi, còn bức tranh này là thật.”
Vẻ mặt Diệp Châu Hạ kiên định:
“Ở buổi đấu giá bọn họ còn có thể cầm đồ giả tới trà trộn bổ sung cho đủ số sao? Hơn nữa lần này mọi người sẽ đều biết rằng chúng ta đã bỏ tiền ra để có được nó trong cuộc đấu giá, chắc chắn sẽ không bị bàn tán gì đâu.”
Lê Chi Dung vui mừng khôn xiết: “Đúng đúng, chắc chắn vậy rồi.”
Vừa nói bà vừa liếc nhìn dì Phương bên cạnh, dì Phương hiểu ý, đưa tấm biển ra giá lên, tham dự vào đám đông đang giành giật các món đồ.
Cuối cùng, Lê Chi Dung đã mua được thực bút của Tô Tam Tuần với giá cao ngất ngưởng là 15 tỉ.
Vào lúc chiếc búa gõ xuống, trái tim căng thẳng của Diệp Châu Hạ cuối cùng cũng được thả lỏng.
Ba, con gái bất hiếu, con chỉ có thể giữ lại được bức tranh mà ba trân quý này mà thôi.
Đồ vật được đem ra đấu giá rất nhiều, hầu như đều bị ra giá giành về ngay khi vừa đem ra, thế nhưng lúc đem trang sức mẹ Cố Quỳnh Cúc đã từng đeo ra thì lại chẳng có người nào ra giá cả.
Ba bộ trang sức đó đều do chính tay Cố Quỳnh Cúc thiết kế, cả về chất liệu và kiểu dáng, chúng đều là những bộ sưu tầm có giá trị lớn, thế nhưng mẹ con họ đều đã chết vì sự cố bất ngờ.
“Đồ của người chết từng đeo, thôi bỏ đi, xui lắm.”
“Đúng thế, đem mấy món trang sức này lên làm gì chứ, cũng không phải đồ do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế gì.”
Cả hội trường đấu giá nhao nhao đưa ý kiến.
“Sợi dây chuyền này giá khởi điểm 150 triệu, có ai muốn đấu giá không?”
“…”
Hỏi nhiều lần liên tục, trong hội trường vẫn không ai trả lời.
Diệp Châu Hạ thầm cắn chặt răng, vì không muốn bị người khác nhìn thấy nên cố chấp chịu đựng, cúi đầu che đi hốc mắt đỏ bừng, khớp xương trở nên trắng bệch.
“Một tỉ rưỡi!”
Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, cả hội trường náo động.
Diệp Châu Hạ đột ngột ngẩng đầu, nhìn theo hướng phát ra giọng nói.
Trong khu vực chỗ ngồi của một trăm người ở tầng một, một người phụ nữ đeo kính râm và quàng khăn đang cầm bảng giá, cô ấy đứng cứng đờ, mặc dù đã được trang bị đầy đủ nhưng Diệp Châu Hạ vẫn nhận ra được cô ta là ai qua giọng nói.
Trong tích tắc, hai mắt đỏ hoe.
Từ 150 triệu tăng gấp mười lần một lúc đến một tỉ rưỡi, lại còn là sợi dây chuyền chẳng ai thèm ngó ngàng đến, ai nấy đều ngẩn người ra, đồng loạt đánh giá cô gái lắm tiền kia.
Có người tinh mắt đã nhận ra.
“Là Quách Hương Lam.”
Khi nghe thấy cái tên này, mắt Diệp Châu Hạ lập tức ươn ướt, suýt chút nữa không kìm được nước mắt, sợ bị Lê Chi Dung nhìn thấy, cô vội vàng quay đầu đi, chỉ dám len lén liếc nhìn xuống cô gái ở dưới tầng một.
Đó là người bạn thân nhất của Cố Quỳnh Cúc lúc còn sống.
Từ góc nhìn của Diệp Châu Hạ, có thể thấy rõ Quách Hương Lam đang đẩy đẩy gọng kính râm trong khi mọi người nhìn mình, cô hơi cúi đầu xuống, giống như tâm trạng đang rất tệ.
Tiếng bàn tán kéo dài không bao lâu sau, người phụ trách cuộc đấu giá đã gõ búa lần đầu tiên.
“Vị tiểu thư này ra giá một tỉ rưỡi, một tỉ rưỡi lần một…”
“Ba tỉ.”
Lại một giọng nói khác, một giọng nam phát ra từ phòng bao nào đó trên tầng 2. Chất giọng hơi khàn, giọng của người vẫn luôn như một đứa trẻ ấy, ngay lúc này đây lại lộ ra mấy phần đau buồn.