CHƯƠNG 3: THIỆU VŨ KHOA XUẤT HIỆN!
“Tôi đến ngày rồi… Nên không tiện.” Cô từ chối nói.
Cô đúng thật là đến ngày, lúc tắm mới phát hiện.
Nhưng Thiệu Chiêu Tân không tin, nhìn cô đầy nghi ngờ, rõ ràng là cô đang tìm cớ để từ chối.
“Thật sao?” Thiệu Chiêu Tân nhếch mép nhưng nhìn mặt thì không ai đoán được tâm trạng của anh ta lúc này.
“Thật.” Vẻ mặt cô vô cùng thành thật.
Thiệu Chiêu Tân im lặng, một lúc sau mới nở nụ cười, dáng vẻ thích thú: “Chị dâu, ba năm rồi mà chị vẫn ngây thơ dễ thương như vậy… Chị cho rằng tôi dễ bị lừa như vậy sao?”
“…”
Diệp Châu Hạ cạn lời, vậy anh ta cho rằng cô đang nói dối à?
“Thông minh hơn rồi nhỉ.” Ngón tay của Thiệu Chiêu Tân lướt dọc từ xương quai xanh của cô xuống dưới.
Người đàn ông này, sẽ không…
Biến thái đấy chứ!
Diệp Châu Hạ nhìn chằm chằm Thiệu Chiêu Tân, thấy tay của anh ta đang lần mò, còn giọng nói thì quấn quít bên tai: “Để tôi kiểm tra là biết ngay thôi…”
Cả người cô đều cứng ngắc…
Đang lúc như chỉ mành treo chuông thì đột nhiên có tiếng xe lăn rất rõ ràng từ phía ngoài cửa.
Cô bỗng nhiên ý thức được điều gì đó nhưng Thiệu Chiêu Tân đang nằm đè lên người cô còn phản ứng nhanh hơn, lật người và rời khỏi giường nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng thu dọn quần áo của mình.
Toàn bộ những chuyện ấy đã vô tình đập vào mắt người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Sau khi nhìn thấy căn phòng ngủ lộn xộn trước mặt, còn có Thiệu Chiêu Tân luống cuống tay chân cài nút áo, và người phụ nữ ngồi trên giường, khuôn mặt Thiệu Vũ Khoa sa sầm, nhăn nhúm lại như thể sắp nhỏ ra được nước vậy.
“Các người đang làm cái gì vậy?” Giọng anh lạnh lùng, giống như người sống trong hầm băng, chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng có thể khiến người ta rùng mình.
Một người đàn ông với đôi chân què quặt, cả ngày sống trong một thế giới tăm tối, không hề ra khỏi cửa hay gặp bất cứ ai thì không ngoa khi nói rằng đó là một hầm băng.
“Anh… Anh cả, sao… sao anh lại ở đây?”
Thiệu Chiêu Tân lắp bắp, anh ta biết Thiệu Vũ Khoa tự nhốt mình trong phòng làm việc cả ngày, suốt ngày nay không hề ra ngoài nên mới dám đánh bạo chui vào phòng ngủ quấy rối Diệp Châu Hạ.
“Đây là phòng của tôi.” Thiệu Vũ Khoa tự trượt xe lăn đến gần hai người họ, lúc tới gần, anh khiến cho cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Nhưng so với cô thì người đứng sau còn sợ hãi hơn.
Thiệu Chiêu Tân luôn sợ hãi anh cả của mình, Thiệu Vũ Khoa từng là người mạnh mẽ, cương quyết, lập được vô số thành tích, đồng thời còn có biệt danh là Ma vương máu lạnh.
Nếu không xảy ra sự cố trong cuộc diễn tập năm đó thì tiếng tăm của Thiệu Vũ Khoa nhất định sẽ còn lừng lẫy khắp thành phố Yến Kinh hơn nữa.
Nhưng dù đôi chân bị tật và phải ngồi xe lăn thì thần thái anh từ trong xương cốt toát lên vẫn vậy, không có gì thay đổi.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, hai người đang làm gì trong căn phòng này?” Giọng nói của Thiệu Vũ Khoa lạnh như băng chứa đầy sự mất kiên nhẫn.
“Anh cả, em… không phải như anh nghĩ đâu!” Thiệu Chiêu Tân càng nói càng lòi cái đuôi, trước mặt Thiệu Vũ Khoa anh ta chẳng khác nào một thằng ngốc ú a ú ớ.
Cô âm thầm chế nhạo, trước mặt Diệp Châu Hạ thì chẳng khác nào một tên ác bá vậy mà khi đứng trước Thiệu Vũ Khoa thì lại nhũn như con chi chi?
Lúc này, Thiệu Vũ Khoa theo ánh sáng chiếu vào, dừng tầm mắt trên gương mặt sắc sảo của cô gái, những năm tháng tù tội khiến cô gầy đi rất nhiều, xương quai xanh lộ rõ.
“Cậu ta không nói thì cô nói đi.” Giọng của người đàn ông giống như băng, không có một chút hơi ấm nào.
“…”
Diệp Châu Hạ giật mình, bảo cô nói?
Cô biết nói gì chứ?