Mục lục
Tiên Võ Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10

Hắn hít vào một hơi thật sâu, sải bước đi lên. Mỗi một bước đi, Diệp Thành đều có thể cảm nhận được luồng khí dồi dào trước mặt.

Tới bước cuối cùng, Diệp Thành dừng lại nhìn quang cảnh trước mặt, phía xa là cả rặng núi cao vút, cây cổ thụ mọc rợp trời, linh khí mịt mù, mây mù giăng lối, giữa các tầng mây chốc chốc lại có hạc tiên bay qua.

“Tìm thấy cảm giác ở Chính Dương Tông rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hít lấy hít để linh khí phiêu bồng trong không khí.

Sau khi Trương Phong Niên nói cho hắn biết đường đi, hắn liền đi một mạch tới đây.

Sáng sớm chính là lúc linh khí thuần tuý nhất, Diệp Thành đi cả đoạn đường tới đây, nhìn thấy rất nhiều đệ tử đang ngồi trên từng phiến đá chăm chỉ tu luyện. Diệp Thành đi qua bọn họ, bọn họ cũng chỉ vội liếc mắt nhìn một cái.

Diệp Thành đi vài vòng, tới trước một lầu các với cái tên Cửu Thanh Các.

Bên trong Cửu Thanh Các có rất nhiều đệ tử đang đi ra đi vào, người nào cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt tò mò vì gặp người lạ. Bọn họ quan sát hắn từ đầu tới chân, chỉ là khi cảm nhận được Diệp Thành mới chỉ dừng lại ở tầng ngưng khí đầu tiên thì tỏ vẻ coi thường.

“Chính là nơi này”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn lầu các, sải bước vào trong, đưa ra thư giới thiệu của bản thân.

Trong đại đường, người nhận thư giới thiệu là Thanh Y trưởng lão, khi nghe thấy là thư của Trương Phong Niên gửi, vị trưởng lão này không quên nhìn Diệp Thành một lượt từ đầu tới chân rồi mới mở thư ra xem.

Khi vị này quan sát Diệp Thành thì hắn cũng đang âm thầm quan sát vị đó.

“Người này trông cũng thật…vô thiên vô pháp”, đây chính là suy nghĩ trong đầu mà Diệp Thành không dám nói ra.

Cũng chẳng thể trách Diệp Thành bởi chủ yếu là vị trưởng lão này trông quá xấu. Mắt, mũi, miệng đều méo xệch, vả lại không phải cùng méo sang một bên nên khiến Diệp Thành sửng sốt.

Nơi này ngoài Thanh Y trưởng lão ra thì còn có ba người khác đang ngồi, một người bụng phệ béo tròn, một người gầy như que củi, người thứ ba còn có thể tạm coi là bình thường. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ.

Ba người này chính là chủ toạ trong tam đại chủ phong ngoại môn của Hằng Nhạc Tông: Chung Lão Đạo, Cát Hồng và Thanh Dương Chân Nhân.

Thanh Y trưởng lão nhìn xong thì đưa thư giới thiệu cho ba người còn lại xem rồi cười nói: “Ba vị huynh đệ, mọi người thương lượng xem ai đồng ý làm sư phụ của Diệp Thành, đây là thư giới thiệu của Trương Phong Niên, dù gì cũng nên giữ chút thể diện cho ông ấy”.

“Ồ, nghe có vẻ thú vị đấy”, cả ba người nhìn bức thư rồi lại nhìn Diệp Thành từ đầu đến chân.

“Ngươi bao nhiêu tuổi?”, Chung Lão Đạo bụng phệ nhìn Diệp Thành.

“Con mười sáu tuổi ạ”.

“Mười sáu tuổi” Chung Lão Đạo nhướng mày: “Mười sáu tuổi mà mới ở tầng ngưng khí thứ nhất, khả năng thiên bẩm của ngươi cũng thật là…”.

Nói rồi, Chung Lão Đạo ho hắng một tiếng rồi đứng dậy, vỗ vỗ cái bụng phệ của mình, nói: “Xem nào, Thiên Dương Phong của ta còn có việc, ta đi trước đây”.

Dứt lời, Chung Lão Đạo bụng phệ cứ thế lẩn mất khỏi đại đường, chỉ sợ Thanh Y trưởng lão lôi quay lại bắt nhận Diệp Thành làm đồ đệ.

Sau khi Chung Lão Đạo rời đi, Cát Hồng cũng đứng dậy, quay lưng chắp tay ra sau, liếc nhìn Diệp Thành bằng con mắt không mấy thiện cảm: “Địa Dương Phong của ta cũng không nhận một kẻ bất tài”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK