Mục lục
Tiên Võ Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 552

“Ý của người là khúc đàn của Cơ Tuyết Băng là một bí thuật tấn công linh hồn?”, Tư Đồ Nam thăm dò nhìn Sở Huyên.

Sở Huyên vừa chữa lành vết thương cho Dương Bân, vừa nhẹ nhàng gật đầu: “Các ngươi chỉ xem thôi mà khúc nhạc ấy cũng đã khiến tâm thần các ngươi rối loạn rồi, nói gì là Dương Bân. Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì Cơ Tuyết Băng không ra tuyệt chiêu, nếu không một khúc cầm thôi cũng đủ khiến Dương Bân mất hết tu vi”.

Sở Huyên nói xong, mấy người phía Tư Đồ Nam đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.

Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đã về lại chỗ ngồi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, từ đầu đến cuối cô ta không nói một lời nào, trên mặt đeo mạng che màu trắng, vẻ mặt lãnh đạm, dường như sự hỗn loạn của thế giới này không thể khiến tâm tư cô ta nổi lên một gợn sóng.

“Không biết mình đấu với cô ấy sẽ có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng”, Diệp Thành yên lặng quan sát Cơ Tuyết Băng, ánh sáng trong mắt lúc sáng lúc tối.

Thực lực của Cơ Tuyết Băng vượt xa dự đoán của hắn, người cùng thế hệ cũng chỉ có người thương thuở nào có thể khiến hắn thấy áp lực thế này, hắn có cảm giác mình và cô ta sẽ được gặp lại nhau trên chiến đài trong cuộc thi tam tông.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”, Sở Huyên đặt bàn tay lên người hắn.

“Không có gì ạ”, Diệp Thành cười nhẹ.

Khúc đàn đã kết thúc mà cả khán đài vẫn còn chìm đắm không thôi.

Đệ tử chân truyền thứ hai của Hằng Nhạc Tông – Nhiếp Phong đã đứng dậy, mà Chu Ngạo – đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông cũng đứng lên theo, trận đấu tiếp theo là màn tỷ thí giữa hai người họ.

Dưới sự chú ý của bao người, Chu Ngạo mỉm cười bỡn cợt nhưng không nhìn Nhiếp Phong mà lại liếc nhìn Liễu Dật vẫn đang ngồi trên ghế với vẻ đầy hứng thú. Thân là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân, ở Hằng Nhạc Tông chỉ có Liễu Dật đệ tử chân truyền thứ nhất đủ khiến hắn ta coi trọng.

“Liễu Dật đã sống dở chết dở, xem ra Hằng Nhạc Tông muốn giữ thể diện chỉ có thể trông chờ vào ngươi thôi”, Chu Ngạo nở nụ cười chế giễu rồi mới chuyển tầm mắt sang Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong im lặng, vẻ mặt hờ hững, lẳng lặng đứng trên chiến đài tựa như pho tượng, nhưng khí thế trên người lại tăng lên nhanh chóng, khí chất toàn thân giống như thanh kiếm sắc sắp xuất khiếu.

“Ngươi còn kém xa lắm”, Chu Ngạo cười khẩy, khí tức trong cơ thể cũng nhanh chóng tăng vọt, hơn nữa một luồng khí bá đạo dị thường đã bao phủ toàn thân hắn, ngưng tụ thành một chiếc áo giáp.

“Ồ, là Tiên Thiên Canh Khí”, nhìn thấy áo giáp Canh Khí trên người Chu Ngạo, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không bất giác liếc mắt nhìn, khi nói còn không quên nhìn Huyền Thần ở bên cạnh với vẻ hưng phấn: “Huyền Thần, ông không xa lạ gì với bí pháp này phải không?”

Nghe vậy, Huyền Thần thầm thở dài: “Hắn có lẽ là đời sau của Quảng Long – đệ tử thứ hai của ta”.

“Ở độ tuổi này mà đã luyện hoá được Canh Khí thành áo giáp, chẳng trách có thể làm đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân”, Phục Nhai ở bên cạnh nhàn nhã vuốt râu.

Cheng! Uỳnh!

Khi ba người nói chuyện thì trận đại chiến bên dưới đã bắt đầu.

Nhiếp Phong bộc phát khí thế đỉnh phong, thật sự giống như một thanh sát kiếm ra khỏi vỏ, chiêu nào cũng cực kỳ ác liệt.

Chu Ngạo ở phía đối diện rõ ràng khí thế mạnh hơn, khí tức dồi dào có vẻ đã có chút áp đảo Nhiếp Phong, linh quang bắn ra tứ phía, ra tay lại càng xảo quyệt, gian ác hơn.

Cả hai đều là đệ tử chân truyền xuất sắc nhất của mỗi tông môn, ai cũng có rất nhiều bí pháp, ngay từ đầu trận chiến, linh quang huyền thuật rực rỡ tươi đẹp đã bao trùm cả chiến đài, thu hút sự chú ý của người xem từ tứ phía.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK