Mục lục
Tiên Võ Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 447

Rầm!

Sau tiếng động rung trời đó, Tề Dương lùi về sau, bị Diệp Thành túm lấy một bên tay sau đó hất hắn lên.

Cảnh tượng này khiến rất nhiều người vô thức che mắt, vì tiếp sau đó chính là tuyệt kỹ thuần thục mà Diệp Thành vẫn luôn sử dụng: Quật người.

Quả nhiên, một tiếng động khủng khiếp nữa lại vang lên, Tề Dương máu me be bét bị Diệp Thành quật thật mạnh xuống chiến đài, chiến đài rắn chắc vậy mà lúc này in hình một con người, máu tươi nhuốm đỏ, xương cốt Tề Dương không biết bị gãy mất bao nhiêu đoạn, lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên.

“Tiếp”, Diệp Thành vẫn không dừng tay, hắn không cho Tề Dương cơ hội phản ứng lại, lại lần nữa hung hãn lôi Tề Dương lên.

Rầm!

Tiếng động thứ hai vang lên, Tề Dương tiếp tục bị quật thật đau đớn trên chiến đài.

Rầm!

Ầm!

Tiếng động thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm….

Lúc này không chỉ bên dưới mà đến cả những thủ đồ bên trên lầu các cách chiến đài không xa cũng phải tròn mắt thẫn thờ. Đây là một cảnh tượng đẫm máu, Tề Dương là đệ tử chân truyền thứ tám vậy mà bị quật cho thảm bại.

“Tề…Tề Dương cứ vậy mà bại sao?”, tất cả mọi người há hốc miệng không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.

“Đường đường là đệ tử chân truyền thứ tám mà bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên đánh bại sao?”

Không biết từ bao giờ, tiếng động dữ dội kia mới chấm dứt, trong cái hố to để lại trên chiến đài, máu tươi lênh láng, Tề Dương hôn mê bất tỉnh nằm lọt thỏm trong đó.

Diệp Thành cũng chẳng buồn nghỉ tay. Hắn lục lọi một hồi trên người Tề Dương sau đó lấy đi cái mặt dây chuyền hình trăng khuyết trên cổ hắn, tiếp sau đó là nhét túi đựng đồ của Tề Dương vào ngực, cuối cùng là lấy đi sạch sẽ nào ngọc bội đeo trên hông hay nhẫn ngọc vòng tay của Tề Dương.

“Tên…tên tiểu tử này là cường đạo sao?”, thấy thủ pháp điêu luyện của Diệp Thành, không biết bao nhiêu người tròn mắt.

Được rồi!

Sau khi càn quét sạch mọi thứ đồ trên người Tề Dương, Diệp Thành mới vỗ mông nhảy xuống chiến đài dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người.

Không lâu sau đó, cả nội môn thậm chí là cả Hằng Nhạc Tông như bùng nổ.

Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông bị một tên đệ tử mới vào nội môn đánh bại, vả lại còn sử dụng binh khí bản mệnh. Không chỉ các đệ tử mà đến cả các trưởng lão cũng phải bất ngờ.

Trên Ngọc Nữ Phong, khi Sở Huyên và Sở Linh nghe tin này, bọn họ đều thẫn thờ.

Trên Ngự Kiếm Phong, Phong Vô Ngấn biết tin thì trầm tư hồi lâu.

“Tên tiểu tử này ăn cái gì mà sống vậy chứ?”, trong Vạn Bảo Các ở nội môn, Bàng Đại Xuyên xoa xoa tay ngồi ở cửa, khuôn mặt trông hết sức thú vị.

“Có thể đánh bại Tề Dương, tên đệ tử Diệp Thành này là yêu nghiệt sao?”, trên vài sơn phong trong nội môn liên tiếp vang lên giọng nói kinh ngạc.

“Nhìn kìa, ta nói rồi mà, tên tiểu tử này vào nội môn chắc chắn sẽ khiến nội môn hết sức náo nhiệt”, trên một sơn phong lâu đời, Đạo Huyền Chân Nhân tặc lưỡi: “Đi tới đâu cũng không yên phận”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK