Mục lục
Tiên Võ Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 582

Phụt!

Dòng máu bắn ra, Diệp Thành quả thực đã giật đứt cánh tay của tên này.

Shh!

Hành động này của Diệp Thành khiến mọi người phía dưới đều hít vào một hơi khí lạnh. Mấy người phía Dương Đỉnh Thiên và Sở Huyên đều không ngờ Diệp Thành lại bẻ tay của đệ tử đó ngay trước mặt mọi người, mà từ đầu đến cuối Diệp Thành vẫn luôn nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Tiểu tử này không đơn giản đâu!”, tiếng tặc lưỡi cảm thán vang lên tứ phía.

“Lá gan cũng lớn lắm, dám bẻ gãy tay đệ tử Chính Dương Tông ngay trước mặt Thành Côn”.

“Ta thấy Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông sắp trở mặt với nhau rồi, có khả năng đánh nhau tại đây luôn đấy”.

A!

Tên đệ tử Chính Dương Tông đó hiển nhiên không ngờ Diệp Thành lại ra tay hung ác như vậy, bây giờ phản ứng lại mới hét lên thảm thiết, tiếng hét vang vọng khắp Chính Dương Tông.

“Diệp Thành, ngươi thật đáng chết”, Thành Côn quát lên như tiếng sấm rền, khí thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện.

Diệp Thành không chút sợ hãi, lạnh lùng nhìn Thành Côn, cười bảo: “Trong cuộc thi tam tông, trước khi tuyên bố kết quả mà có người lên đài sẽ được coi là can dự vào trận đấu, phải chịu hình phạt, mà nếu có người thứ ba tham gia, nhất là đánh lén sau lưng sẽ mang tội chết. Cho dù ta giết hắn ngay tại chỗ thì Chính Dương Tông ông cũng không có quyền trách tội ta”.

“Đúng thế”, lão già Gia Cát Vũ hưởng ứng đầu tiên, lão ta ngoáy tai rồi thong dong nói: “Vai tiểu tử kia đã bị chọc thủng rồi, đòi chút tiền thuốc men cũng không có gì là quá đáng”.

“Tiền bối Gia Cát Vũ nói đúng”, không ngờ người đầu tiên hùa theo lại là chưởng giáo Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông, ông ta có thể bỏ qua cơ hội đả kích Chính Dương Tông mới lạ.

“Ta thấy cũng đúng”, mấy người nhà Thượng Quan và Tư Đồ cũng xen vào, hiển nhiên là đứng về phía Diệp Thành.

Thấy nhiều người, nhiều thế lực lên án công khai như thế, Thành Côn suýt chút nữa tức hộc máu, muốn trách chỉ trách ông ta suy nghĩ quá đơn giản, đánh giá thấp Diệp Thành.

“Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần đưa chút tiền thì chuyện giữa chúng ta sẽ chấm dứt”, Diệp Thành ngoáy tai: “Nếu không ta sẽ mang đi hầm canh đó”.

Lời này của hắn vừa dứt, người xem phía dưới càng tặc lưỡi nhiều hơn, thầm nói lá gan của tiểu tử Diệp Thành này đúng là to bằng trời, ngang nhiên đòi tiền Chính Dương Tông như thế, tiểu tử này là người đầu tiên.

Mà mặt Thành Côn lúc này hệt như những người diễn tuồng, thay đổi một cách nhanh chóng, sắc mặt khó coi như muốn giết người.

“Thả người”, cuối cùng ông ta vẫn không chống lại được áp lực từ tứ phương, vung tay ném ra một túi đựng đồ nặng trịch rơi xuống chiến đài.

Diệp Thành nhanh nhẹn phất tay nhận lấy, sau khi ngó vào nhìn hắn chậc lưỡi: “Năm mươi nghìn linh thạch, chưởng giáo Chính Dương Tông vung tay thật hào phóng”.

Mặc dù chỉ năm mươi nghìn linh thạch nhưng Diệp Thành vẫn tha cho đệ tử đó. Với hắn mà nói, tiền không quan trọng như trong tưởng tượng, hắn cũng không mong chờ Thành Côn có thể cho mình bao nhiêu, mục đích của hắn là giáng cái tát thật mạnh vào mặt Chính Dương Tông, tâm trạng sảng khoải thì sẽ không có chuyện gì nữa.

“Được rồi”, Diệp Thành nhét túi đựng đồ vào ngực rồi lanh lẹ nhảy xuống chiến đài, sau đó còn không quên nói móc một câu: “Mạng của đệ tử Chính Dương Tông chỉ đáng giá năm mươi nghìn linh thạch, thật… rẻ mạt”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK