• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bác tài, phiền bác cho tôi xuống trước điểm đến một con phố."

Chu An không về biệt thự Gia Ninh ngay, cô xuống xe taxi, đứng ngây ngốc dưới đèn đường hồi lâu.

Trong đầu không ngừng vang lên giọng nói quen thuộc của Phó Minh Sâm, dùng ngữ khí xa lạ nói ra câu “người mù”..

[Đáng tiếc là một người mù, không đưa ra ngoài được.]

Người mù, người mù, người mù...

Mũi Chu An chua không chịu nổi, cô ngồi xổm xuống đầu đường vắng ôm chặt lấy mình.

Cô không hiểu.

Cô không hiểu, nếu như Phó Minh Sâm chê cô mù cả hai mắt vì sao lúc đầu lại còn cứu cô. Nếu chỉ là ham muốn cơ thể không đến nỗi nào của cô, tại sao cả năm nay lại không hề chạm vào cô, chứng bệnh sợ tiếp xúc cơ thể của cô thì sao, Phó Minh Sâm hà cớ gì phải để tâm?

Hành động của Phó Minh Sâm rõ ràng cho thấy anh ta quan tâm đến cô, nhưng lại nói với bạn bè những lời như vậy...

Anh ta quá mâu thuẫn.

Chu An dần dần lấy lại bình tĩnh trong cơn gió lạnh. Thực sự ghét bỏ cô cũng được, giải nhân giả nghĩa trước mặt bạn bè cũng được, bất kể thế nào, cô phải nghe chính miệng Phó Minh Sâm nói với cô.

Cô đứng dậy, cầm theo hộp quà chưa kịp tặng đi về hướng biệt thự Gia Ninh.

——

Tuần trước, Thẩm Chu An nhận được thông tin chi tiết của Chu An mà thám tử tư điều tra được. Tài liệu ghi chép lại, Chu An sinh ra trong một gia đình khá giả, lúc tám tuổi thì lạc cha mẹ, sau đó được một bà cụ sống một mình nhận nuôi, từ đó đổi tên thành Chu An.

Tám tuổi, bằng tuổi của cô bé hồi đó. Thời gian tương ứng với vụ buôn người mười một năm trước.

Chỉ là bản thân Chu An vẫn có điểm đáng ngờ.

Tại sao chiếc vòng tay chuỗi hạt thiền mà anh tặng Chu An khi đó cô lại nói thành di vật của mẹ cô?

Thẩm Chu An đã đáp máy bay vào đêm hôm đó, bay đến quê hương của Chu An, một ngôi làng hẻo lánh ở phía nam Trung Quốc.

Cho dù thế nào, Thẩm Chu An vẫn phải đến hỏi thăm bà cụ đã nhận nuôi Chu An.

Từ trấn Thanh Thủy đến làng Lệ Hoa cần phải đi qua mấy ngọn núi lớn, đường núi rất hiểm trở. Thẩm Chu An thuê một tài xế địa phương dẫn đường, anh ta ngồi ở ghế sau, trong khi xe rung lắc xen lướt qua thông tin của Chu An.

Cho dù lớn lên ở nông thôn giáo dục lạc hậu, nhưng từ nhỏ đến lớn thành tích của Chu An vẫn luôn là người đứng đầu khóa. Thẩm Chu An nhìn điểm cao trên cả trang giấy, khóe miệng mệt mỏi không khỏi mang theo một nụ cười.

Trong những năm qua, anh ta đang cố gắng hết sức để trở thành một người lớn đáng tin cậy, cô cũng đang nỗ lực để trưởng thành.

“Đi qua ngọn núi này là đến làng Lệ Hoa rồi.” Người tài xế lái xe phía trước nhắc nhở Thẩm Chu An bằng giọng phổ thông không chuẩn lắm.

Thẩm Chu An nhướng mắt nhìn ra khỏi xe. Phía trước là vùng sông nước Giang Nam điển hình, với hàng dương liễu lả lướt, bọt nước dập dờn. Con đường bên suối trồng rất nhiều cây lê, mùa xuân năm mới ở đây nhất định sẽ nở hoa trắng cả một góc trời.

Chính vùng đất này đã nuôi dưỡng nên tính cách ấm áp dịu dàng của Chu An.

Sau khi Thẩm Chu An xuống xe hỏi thăm mấy lần thì tìm được nhà của bà nội của Chu An.

Nghe tin có người thanh niên tìm đến nhà, bà nội Chu An niềm nở đón khách vào nhà, pha trà Long Tỉnh nhà làm để đãi khách.

Bà nội Chu An nhìn đã ngoài sáu mươi tuổi, mái tóa hoa râm điểm trắng, vẻ mặt già nua hơn những người cùng tuổi. Quần áo tuy đơn giản nhưng sạch sẽ, gọn gàng.

Bà nội Chu An đưa trà, ngồi xuống một cái ghế khác, mỉm cười hòa nhã, hỏi Thẩm Chu An: "Chàng trai đến đây có chuyện gì thế?"

Thẩm Chu An không lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng Chu An được nhận nuôi như thế nào.

Tay đang uống trà của bà run lên một cái, suýt nữa đổ trà ra ngoài.

Thẩm Chu An nhận thấy vẻ mặt căng thẳng của bà lão, mở miệng giải thích: "Năm cháu mười tuổi thì bị bọn buôn người bắt. Trong số những cô bé lúc đó Chu An là người nhỏ tuổi nhất, nhưng cô ấy vẫn chăm sóc cho cháu. Có cơ hội chạy thoát, cô ấy đưa cháu đang bị bệnh ra ngoài trước."

Thẩm Nghiêm cười nói: "Chu An ở thủ đô, cháu đã gặp cô ấy rồi, cô ấy xem ra không hề nhớ cháu."

Nhìn thấy vẻ mặt bất an của bà lão, Thẩm Chu An nhẹ nhàng nói: "Cháu đến đây không có ý xấu gì cả. Chu An đã cho cháu cơ hội sống sót. Những năm qua cháu vẫn luôn áy náy, vì vậy cháu luôn đi tìm cô ấy. Nếu cô ấy sống hạnh phúc, cháu sẽ chúc phúc cho cô ấy, nếu cô ấy sống không tốt, vừa hay cháu có thể giúp đỡ một chút."

Bà nội Chu An đột nhiên lo lắng hỏi: "An An ở thủ đô sống có tốt không?"

Thẩm Chu An lập tức nhớ tới đôi mắt của Chu An. Anh khéo léo tránh đi, nói: "Cô ấy rất vui vẻ, trông rất hạnh phúc. Chỉ là cháu phát hiện ra rằng cô ấy không còn nhớ cháu nữa, những ký ức về chuyện năm đó cũng có chỗ không đúng."

Bà nội Chu An thở dài, thật lâu sau mới nói: "Nếu như cậu thật lòng muốn tốt cho con bé thì đừng nhắc đến chuyện năm đó trước mặt con bé nữa. Mười một năm trước lúc con bé đến nhà tôi đã sốt cao một trận, quên hết những chuyện trước đó. Tôi lại càng không biết những chuyện đó. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, những ký ức mà nó lựa chọn quên đi đều là những chuyện không tốt, không phải sao?"

Thẩm Chu An: "Lúc đó bà nhìn thấy Chu An cô ấy trông như thế nào? Cô ấy... bị thương sao?"

Bà nội Chu An không trả lời anh ta nữa. Bà từ trên ghế chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng trong không tiếp khách nữa, vừa đi vừa nói: "Chàng trai à, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi."

Thẩm Chu An không cho qua được, anh ta vẫn khăng khăng muốn biết chi tiết chuyện của năm đó.

Anh ta hỏi han khắp nơi ở làng Lệ Hoa, nhưng không ai nhớ rõ lúc Chu An mới đến trông như thế nào, ngày nào cũng đến hỏi thăm bà ngoại của Chu An, nhưng đáp lại anh ta luôn là từ chối không gặp khách.

Sau gần một tuần không có kết quả, Thẩm Chu An mới tạm thời từ bỏ tiếp tục truy hỏi, từ làng Lệ Hoa quay về.

Sau khi trở về, anh ta uống hai viên thuốc rồi ngủ thiếp đi. Gặp ác mộng liên miên, lúc Thẩm Chu An tỉnh lại đã hơn chín giờ tối. Anh ta rót một cốc nước lạnh lớn, nhưng vẫn chưa cảm thấy đủ tỉnh táo.

Anh ta mặc áo khoác, ra khỏi nhà, muốn mượn không khí lạnh để đầu óc tỉnh táo.

Sau đó anh ta gặp Chu An đang lê bước chân về nhà.

Trời đã rất khuya, đây tuy là tiểu khu cao cấp, mọi người ra vào đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng một cô gái xinh đẹp lại mất thị giác một mình đi trên đường không thể khiến anh ta xem nhẹ. Hơn nữa, cô rất dễ bị ngã.

Thẩm Chu An bước nhẹ nhàng, lặng lẽ đi theo sau Chu An, giữ khoảng cách khoảng mười mét so với cô.

Mới đi được một đoạn ngắn, Chu An đã quay đầu lại nói với người phía sau: "Kẹo Bạc Hà tiên sinh?"

Thẩm Chu An nhướng mày, bước nhanh đến bên cạnh cô. Anh ta khẽ cười nói: "Tôi muốn làm một quý ông tốt lặng lẽ đưa em về, vậy mà bị em phát hiện rồi. Em nghe thấy à, hay là ngửi thấy thế?"

Chu An hơi lộ ra vẻ mặt, nói: "Đều có, không chỉ có nghe thấy, còn có thể ngửi thấy."

"Nếu đã như vậy," Thẩm Chu An kéo dài âm điệu, giọng nói mang theo sự nhẹ nhàng thoải mái rất rõ ràng: "Tôi có thể đưa em về một cách quang minh chính đại chứ?"

Chu An gật đầu, không có từ chối.

Sau vài lần tiếp xúc, trong lòng Chu An, Thẩm Chu An đã có những nét phác thảo đại khái. Anh ta có lẽ là một chàng trai phong độ ngời ngời, có tấm lòng thiện lương nhiệt tình giúp đỡ người khác, cũng duy trì ranh giới thích hợp với người khác.

Tất nhiên, cô sẽ không tự luyến hiểu lầm rằng một người đàn ông như vậy hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô là vì cô thích cô.

Người bình thường mất mười phút để đi quãng đường này, Chu An phải mất gấp đôi thời gian. Cô không thể nhanh, nếu cô ấy nhanh rất dễ bị ngã, bị thương khắp người. Nhưng hôm nay có Thẩm Chu An đi cùng, cô vẫn muốn đi càng nhanh càng tốt, không để lãng phí thời gian của người tốt được.

Thẩm Chu An nhẹ giọng nói: "Em có thể chậm lại, tôi không vội."

Chu An sững sờ một giây, sau đó khẽ "ừm" một tiếng rồi khôi phục lại tốc độ bình thường.

Hai người lặng lẽ đi trên đường, Thẩm Chu An chỉ thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở cô chú ý đến bậc thang hoặc những viên đá phía trước.

Rẽ qua đầu đường, Chu An đột nhiên nói: "Kẹo Bạc Hà tiên sinh."

Thẩm Nghiên rất nghiêm túc đứng lại, quay đầu nghe cô nói: "Hả?"

Chu An: "Có phải bên trái tôi cách năm mét có cửa hàng tiện lợi không?"

Thẩm Chu An: "Ừ."

Chu An: "Phiền Kẹo Bạc Hà tiên sinh ở đây đợi tôi ít phút."

Thẩm Chu An vốn muốn nói cô muốn mua gì anh ta đi mua, nhưng sau đó lại cho rằng họ chưa quen thân đến mức độ đó nên chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Được."

Năm phút sau, Chu An tay xách túi đồ ăn vặt đi ra. Khi cô đến gần, Thẩm Chu An mới nhìn rõ đó là một túi kẹo bạc hà, nhãn hiệu giá phải chăng phổ biến nhất, ba tệ năm một gói, cũng là loại mà anh ta thường ăn.

Chu An đưa túi kẹo đến trước mặt Thẩm Chu An, Thẩm Chu An nghi hoặc nhận lấy.

Chu An khẽ mím môi, cười nói: "Hôm nay là lần thứ ba gặp mặt, cũng là lần thứ ba anh giúp tôi. Trên người anh thường có mùi kẹo bạc hà này, tôi đoán là anh thích anh nên liền muốn mua cho anh, thể hiện sự cảm ơn."

Thẩm Chu An nhận lấy, thấp giọng nói: "Cảm ơn, đúng là tôi rất thích, từ nhỏ đến giờ vẫn thích."

Chu An cười nói: "Lúc nhỏ tôi cũng thích."

Thẩm Chu An nhìn cô chằm chằm, thu lại cảm xúc nói: "Đi thôi, tôi đưa em về."

Chu An đi tới cổng biệt thự Gia Ninh, quay đầu gật đầu cảm ơn Thẩm Chu An: "Tối nay cảm ơn anh, Kẹo Bạc Hà tiên sinh."

Thẩm Chu An cũng dừng bước, khoảng cách giữa anh ta và Chu An hơn một mét, anh ta nhìn vẻ mặt của Chu An, không dấu vết hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ trong vòng vài ngày mà chúng ta đã gặp nhau ba lần rồi, có duyên phận để kết bạn rồi. Tôi có thể chính thức giới thiệu bản thân mình được không? "

Chu An nắm lấy cây gậy cho người khiếm thị trong lòng bàn tay, do dự một chút rồi gật đầu. Đây là người đầu tiên cô kết bạn trong năm nay, cô không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.

Mỗi lần gặp mặt, cô đều không bao giờ chủ động hỏi tên của vị tiên sinh này. Bởi vì cô cảm thấy rằng biết tên của nhau thì họ sẽ sinh ra sự ràng buộc với nhau. Không phải nói sự xa cách giữa người với người sẽ không vượt quá sáu người sao, nếu như chỉ lấy dấu hiệu tương ứng, thì cho dù bên cạnh có người nhắc đến tên anh ta, cô cũng sẽ không biết.

Họ sẽ mãi là những người xa lạ tình cờ gặp nhau mà thôi.

Thẩm Chu An sẵn sàng chủ động có liên hệ với cô, thực sự là một điều khiến người ta hạnh phúc trong đêm lạnh giá.

Thẩm Chu An nhìn vào mắt Chu An, chậm rãi nói: "Tôi họ Thẩm, tên là Chu An. Chu trong chu đáo, An trong an ninh."

Chu An sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi cười: "Thật là trùng hợp, tôi tên là Chu An, Chu An trong tên Chu An của anh đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK