• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu An ấn vân tay mở khóa cổng biệt thự thì đụng phải dì Khương đang muốn ra ngoài tìm cô.

Dì Khương nhanh chóng trở về phòng khách lấy khăn choàng lên người Chu An, quan tâm nói: "Phụng Khiết nói con sắp trở về rồi, dì đang muốn ra ngoài chờ con về. Tối nay gió lớn, không thể ở bên ngoài quá lâu, dễ bị đau đầu. An An, con có cảm thấy không thoải mái không?"

Chu An đi đến tấm thảm lông cừu lớn trước cửa sổ sát đất một cách quen thuộc rồi ngồi xuống thảm, đặt hộp quà ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Con không sao ạ."

Dì Khương nhìn thoáng qua thì thấy đôi tay lạnh cóng đến hơi đỏ lên của Chu An liền nhanh chóng đi vào nhà bếp nấu một ly trà gừng.

Mấy phút sau, dì Khương mang ly trà ra.

Chu An vẫn giữ nguyên tư thế như lúc vừa bước vào nhà, dường như đang buông thả bản thân.

Dì Khương không nói gì, bà ấy lên phía trước ngồi xuống, để Chu An cầm lấy ly trà, nói: "Ít nhiều gì cũng nên uống một chút để không bị lạnh. Bánh kem mà con đặt đã được giao tới vào buổi chiều, dì cho vào tủ lạnh để giữ độ tươi, lúc nào con muốn ăn thì lấy ra."

"Dạ." Chu An gật gật đầu, nói: "Dì Khương dì đi nghỉ ngơi đi, khi nào con có việc thì con sẽ gọi dì."

" y."

Những nữ giúp việc khác đã nghỉ ngơi từ lâu rồi, sau khi dì Khương cũng đi, biệt thự Gia Ninh ngay tức khắc trở nên lạnh lẽo buồn tẻ. Bốn phía căn nhà đang được bao phủ hơi ấm cùng với máy sưởi kiểu u nhưng cũng không xua tan cái lạnh đi được, dường như muốn nhấn chìm Chu An.

Chu An mở TV.

Kênh dự báo thời tiết đang phát thông báo: "Gần đây liên tục có không khí lạnh. Sẽ có một đợt lạnh nữa vào đầu tháng tới. Cảnh bảo, hầu hết các khu vực của thủ đô sẽ đón một trận giảm nhiệt độ mạnh, mưa lớn và tuyết rơi dày đặc, kính mong người dân tăng cường bảo vệ…"

Tiếng chuông điểm mười một giờ vang lên giữa đêm, Chu An đứng dậy, lần mò đến nhà bếp ôm bánh kem từ trong tủ lạnh ra, đặt lên bàn đảo bếp để giảm bớt hơi lạnh.

Dạ dày của Phó tiên sinh không khoẻ, không ăn được đồ quá lạnh.

Cô ngồi đợi trên chiếc ghế cao bên cạnh bàn đảo bếp một chút, nghĩ đến gì đó rồi lại đi tới trước cửa sổ sát đất, cúi người cầm hộp quà lên. Cô cầm cái hộp đặt bên cạnh bánh kem, mở dải ruy băng màu bạc ra, muốn mò mẫm xem bản thân mò mẫm một cách mù quáng như vậy có mò ra đồ không. Món quà là bà chủ tiệm đồ gốm tự tay gói lại cho cô, cô vẫn chưa từng sờ qua.

Nếu mà xấu thì cô không tặng nữa.

Đồ gì mà xấu thì có lẽ Phó tiên sinh sẽ không dùng đâu.

Mở lớp ngoài của cái hộp ra, bên trong vẫn còn một hộp có thể mở lên xuống. Bốn góc hộp được nhồi đầy hoa khô để giữ ngăn cho cốc không bị vỡ.

Chu An nhẹ nhàng lấy cốc ra, hai tay giữ chặt thành cốc. Vẫn còn chưa đợi cô dùng đầu ngón tay để vuốt ve hình vẽ mà cô vẽ thì cốc trong tay cô đã nứt ra.

Nứt từ giữa ra, chia làm đôi.

Gốm sứ và bàn bếp đảo đá cẩm thạch va vào nhau tạo ra âm thanh lanh lãnh.

Chu An bị bất ngờ đến đứng hình, nhanh chóng nhặt mảnh vỡ của cốc lên.

Cô bàng hoàng cầm hai mảnh vỡ, nhẹ nhàng cong môi. Cả một quãng đường cô luôn cẩn thận ôm lấy chiếc hộp, sợ món quà trong hộp bị va chạm. Sai lầm duy nhất đó là lúc ở trước cửa phòng bao bữa tiệc sinh nhật của Phó Minh Thẩm, cô bị những lời nói của Phó Minh Thẩm làm kinh hãi, không cẩn thận làm rơi hộp quà.

Có lẽ là chiếc cốc bị vỡ ngay lúc đó nhỉ.

Bây giờ nó không những xấu xí mà còn hỏng bét, làm sao mà đưa cho Phó tiên sinh được.

Vốn dĩ Chu An muốn vứt nó đi, tay treo lơ lửng giữa thùng rác một hồi, cuối cùng vẫn là thu tay về. Cô đặt hai mảnh gốm sứ vào chiếc hộp và đặt chúng vào ngăn kéo trong phòng của mình. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Tốt xấu gì cũng là cô mất cả một buổi chiều dùng toàn bộ tấm lòng để làm ra, cô không nỡ vứt đi như vậy.

Tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, Chu An nghĩ có lẽ Phó Minh Thẩm sẽ không trở về, thế là định đứng dậy tắt đèn quay về phòng. Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.

Phó Minh Thẩm sắp xếp đưa mấy người bạn cậu ấm say khướt về nhà rồi mới vội vội vàng vàng trở về.

Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, anh ta muốn nhanh chóng quay về phòng gột bỏ hết đống mùi hương hỗn độn này.

Vào nhà thay xong giày, Phó Minh Sâm đi qua hành lang thì nhìn thấy cửa nhà bếp mở một nửa, Chu An thì đang đứng bên cạnh bàn đảo bếp khiến anh ta giật mình.

"An An sao vẫn chưa đi ngủ? Muộn như vậy rồi." Anh ta cau mày, dường như hơi không hài lòng với giờ giấc sinh hoạt của Chu An.

Động tác mở cửa đóng cửa khiến vài cơn gió lạnh lùa vào nhà, còn có mùi rượu cùng với các loại nước hoa luồn vào mũi của Chu An, trong đó có những mùi hương cao cấp như hoa hồng, linh lan và hoa mộc lan trộn lẫn với nhau.

Lông mi Chu An run lên, nhìn về hướng có âm thanh, nhẹ giọng cười, nói: "Là Phó tiên sinh nói tôi ở nhà đợi cậu mà. Cậu nói cho dù muộn cỡ nào cậu cũng sẽ quay trở về, nên tôi đợi cậu."

Men rượu làm tê liệt mạch suy nghĩ của Phó Minh Sâm, anh ta cau mày suy nghĩ một lúc mới mơ hồ nhớ lại những gì mình đã nói với Chu An vào buổi sáng hai ngày trước.

"...Vậy cũng phải, đã qua mười hai giờ rồi…" Phó Minh Sâm lại gần, có hơi đau lòng nói: "Lần sau muộn như vậy thì không cần đợi tôi, việc cô nghỉ ngơi quan trọng hơn."

Chu An nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, tỏ ý cô biết rồi. Cô nở nụ cười, hai hàng lông mày xinh đẹp cũng theo đó mà cong lên, đôi mắt trong veo như có những vì sao như sáng, cô nhẹ nhàng nói: "Tôi rất tiếc vì đã bỏ lỡ sinh nhật của cậu."

Phó Minh Sâm đảo mắt nhìn thấy bánh kem trên bàn đảo bếp, trái tim anh ta bỗng trở nên mềm đi và chua xót, anh ta thấp giọng nói: "An An muốn tổ chức sinh nhật cho tôi sao?"

Chu An cúi đầu, giọng điệu lộ ra một chút tiếc nuối: "Vốn dĩ tôi muốn gửi những lời chúc tốt đẹp cho cậu vào ngày cậu ra đời."

"Bây giờ cũng không muộn." Phó Minh Sâm nắm lấy cổ tay của Chu An, để cô ngồi trên ghế cao, bản thân vòng qua ngồi xuống đối diện cô: "Hôm nay tôi uống rất nhiều rượu ở ngoài, đúng lúc muốn ăn chút bánh kem để lấp đầy bụng."

Chu An điềm tĩnh cười, mò thấy túi nến trên bàn liền đưa cho Phó Minh Sâm: "Tôi không nhìn thấy nên không tiện, phiền cậu tự làm nhé."

Phó Minh Sâm cắm ba cây nến một cách tượng trưng, cắm vào rồi lại rút ra, nghe thấy Chu An nói: "Cậu cắm nến xong thì ước nguyện đi."

"Được." Phó Minh Sâm lấy nến đốt lên. Vài đốm ánh lửa nhảy nhót trên gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của Chu An, Phó Minh Sâm nhìn bóng lửa nhưng lại không biết nên ước nguyện điều gì. Trước đây, tiệc sinh nhật của anh ta đều là người trong gia tộc tổ chức cho có lệ thôi, anh ta cũng giả vờ nhắm mắt ba giây, thực tế trước giờ chưa từng ước nguyện.

Anh ta không bao giờ dâng hiến sự chân thành của mình cho những nơi đầy rẫy sự giả tạo dối trá.

Nhưng Chu An thì khác.

Phó Minh Sâm dứt khoát mang điều ước dành cho Chu An, anh ta nói: "An An có ước nguyện gì, tôi ước thay cô."

"Ước nguyện của tôi sao." Chu An nghĩ ngợi rồi nhắm mắt, dịu dàng nói: "Ước nguyện của tôi là năm nay Phó Minh Sâm tiên sinh có thể bình an vui vẻ."

Phó Minh Sâm sửng sốt ngây ra. Anh ta cho rằng Chu An sẽ hy vọng bản thân có thể phục hồi giác quan, hoặc là hy vọng luôn ở bên cạnh anh ta, không ngờ đến Chu An cô ấy chỉ nghĩ đến anh ta…

Phó Minh Sâm cúi đầu cùng Chu An thổi nến.

Phó Minh Sâm cắt cho hai người một miếng bánh kem, anh ta nhìn Chu An ăn từng muỗng từng muỗng nhỏ, bụng đang sôi sục bỗng nhiên dịu lại và dần dần có cảm giác thèm ăn. Anh ta cũng lấy cái muỗng múc một muỗng kem.

Whipping cream nhẵn mịn tan chảy trong miệng, phảng phất chút ngọt ngào thấm vào vị giác. Khi Phó Minh Sâm đang đắm chìm trong khoảnh khắc yên tĩnh và tươi đẹp ấy, Chu An đột nhiên bỏ muỗng xuống, "nhìn" anh ta rồi điềm nhiên nói. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

"Tối nay tôi có đi đến buổi tiệc của cậu và bạn bè." Ngay lúc Phó Minh Sâm còn đang ngờ nghệch, Chu An nói một cách nhàn nhạt: "Tôi tự tiện cho mình là đúng rồi, xin lỗi Phó tiên sinh."

Phó Minh Sâm nhăn mày lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Cô ấy đến vào lúc nào, tại sao anh ta không để ý, hơn nữa trong phòng bao hỗn loạn như vậy, cô ấy không nên đến mới phải.

"Cậu muốn biết tôi đến vào lúc nào, tại sao lại không đi gặp cậu à?" Chu An nhẹ nhàng chớp mắt, mím môi cười rồi nói: "Tôi chỉ đứng ở ngoài cửa, không có đi vào. Có điều tôi đã nghe thấy những lời khiến tôi rất buồn."

Phó Minh Sâm mở to mắt, nhìn Chu An, không dám tin.

"Tôi nghe thấy cậu nói với bạn bè của mình rằng cậu đưa tôi đến biệt thự Gia Ninh chỉ vì nhất thời đồng cảm với tôi." Chu An vừa suy nghĩ kỹ lưỡng vừa từ từ nói: "Phó tiên sinh, tôi là người thẳng tính không vòng vo. Tôi là người mù, tôi vốn không muốn làm người mù, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi. Nếu cậu cảm thấy tôi ở bên cạnh cậu làm cậu mất mặt, khiến cậu không thoải mái, cậu không cần miễn cưỡng, tôi sẽ tự động rời đi."

Mỗi từ ngữ Chu An nói ra đều như khoét vào da thịt của Phó Minh Sâm, câu nói cuối cùng dường như đụng đến vảy ngược của Phó Minh Sâm. Huyệt thái dương của anh ta giật một cách mãnh liệt, anh ta nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cười đến sắp khóc của Chu An, nhanh chóng nói: "Tôi…những lời khó nghe mà tôi đã nói đó không phải xuất phát từ ý định ban đầu của tôi!"

Chu An xoay đầu, đợi anh ta giải thích.

Phó Minh Sâm nắm chặt lấy đôi tay của Chu An, kéo cô hướng về phía bên này của anh ta.

"Lúc trước tôi là đứa con trai thứ không được ra ánh sáng của nhà họ Phó, những thứ đến lượt tôi dùng đều là của anh hai còn dư hoặc là không cần dùng đến. Những năm nay, tôi thể hiện trước mặt ba là vì mong có một ngày có thể trở nên nổi bật, không bị thao túng."

Chu An nghe thấy những lời này, trái tim giống như đột ngột bị bóp chặt, nổi lên sự chua xót.

Phó Minh Sâm cười khổ: "Bây giờ tình thế của nhà họ Phó đang căng thẳng, sức khỏe ba tôi không được tốt, nhất định phải từ chức. Để tranh giành vị trí người thừa kế thì tôi phải giành được sự yêu thích của ông ấy. Quan niệm tư tưởng về thứ bậc của bọn…bọn họ rất nặng, hơn nữa vẫn luôn giám sát hành tung của tôi, cho nên tôi mới không đưa cô ra ngoài."

"Những tên bạn đểu trong buổi tiệc đó đều là những cậu ấm có quan hệ với nhà họ Phó, trước mắt tôi cần sự giúp đỡ của bọn họ cho nên nói chuyện hay làm việc đều phải thuận theo ý bọn họ."

Chu An nhớ lại việc nghe những lời nói phóng túng ô uế trong buổi tiệc sinh nhật của Phó Minh Sâm khi đứng trước cửa phòng bao, cô đại khái cũng biết bọn họ là loại người gì rồi.

"Bọn họ…" Phó Minh Sâm có vẻ khó mở miệng, anh ta dừng lại một giây rồi nói: "Bọn họ không tôn trọng phái nữ lắm, trao đổi bạn gái là chuyện thường xuyên xảy ra, tôi không hy vọng bọn họ làm bẩn mắt cô cho nên mới nói như vậy."

Đại não Chu An có hơi shock, toàn bộ câu chuyện đều ngoài sức tưởng tượng của cô. Mặc dù vẫn còn buồn trong lòng nhưng tình hình của Phó Minh Sâm càng khiến cô lo lắng hơn.

Nếu lời nói của Phó Minh Sâm vì để bảo vệ cô nên không thể không nói, vậy cô cũng không cần tranh luận nữa. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

"An An." Phó Minh Sâm nhìn về hướng Chu An một cách bất an, thấp giọng nói: "Cô đừng buồn nữa."

Chu An lật tay nắm lấy lòng bàn tay của Phó Minh Sâm, cô đưa những ngón tay thon thả mảnh mai và trắng nõn lên vỗ nhẹ vào như để an ủi, cô hít mũi một cái rồi cười nói: "Không buồn nữa rồi."

Phó Minh Sâm như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

"Phó tiên sinh." Đôi mắt sáng ngời nhưng lại mờ mịt của Chu An nhìn về phía trước, cô nói một cách rất nghiêm túc: "Về mặt sự nghiệp của cậu, tôi không giúp cậu được, nhưng tôi có thể làm thính giả của cậu, những phiền não trăn trở của cậu đều có thể nói với tôi. Vì chuyện trong nhà nên cậu không muốn đi ra ngoài cùng tôi cũng có thể nói với tôi, tôi sẽ nghe lời."

Chu An nhẹ giọng nói: "Phó tiên sinh, lời cậu nói tôi đều nghe, cho nên sau này cậu có thể thẳng thắn với tôi hơn một chút được không?"

Phó Minh Sâm ngây ra một hồi lâu, cuối cùng tránh né ánh nhìn của cô: "Ừm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK