• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc Phó Minh Sâm mang Chu An đi công viên chơi ngày hôm kia trở về, Chu An đã mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Mấy ngày tiếp theo, Phó Minh Sâm thay đổi thường ngày một tuần chỉ về nhà một ngày thành ban đêm tan làm sẽ về biệt thự Gia Ninh với cô.

Hạnh phúc đột nhiên xuất hiện khiến cho Chu An có chút không biết làm thế nào.

"Phó tiên sinh, gần đây công việc rất thư thả?" Sau khi dùng chung bữa tối, Chu An ngồi xếp bằng trên mặt thảm lông dê màu trắng sữa ở phòng khách, thăm dò hỏi anh ta.

Từ trong phòng bếp Phó Minh Sâm nhận lấy đĩa hoa quả đã cắt gọn gàng từ trong tay dì Khương, đi đến ngồi xuống bên cạnh Chu An, dịu dàng nói: "Tôi nghĩ trước khi bận rộn thì ở cùng em nhiều một chút, không tốt sao?"

Chu An xoa Đại Hoàng đang nằm trên đùi cô ngủ, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên là được!"

Phó Minh Sâm xiên một miếng hoa quả, chạm vào môi dưới của Chu An, nói: "An An há mồm."

"A." Chu An cắn miếng hoa quả xiên trên dĩa, "Là ô mai."

Nước ô mai bắn tung tóe ở trong miệng, khuôn mặt trắng noãn của Chu An nhăn lại, cô nuốt vào, híp mắt cười lên nói: "Thật chua, đúng lúc ăn phải miếng chua."

"Chua à." Phó Minh Sâm càng thêm thành thục xiên thêm một miếng ô mai nữa, đưa tới bên miệng Chu An, nói: "Phần lớn chắc là ngọt, ăn cái này."

Chu An sờ vào tay Phó Minh Sâm, theo đó sờ vào cái dĩa, ngoan ngoãn dịu dàng nói: "Tôi không ăn được."

Cô hướng đại khái về phía cái dĩa mà Phó Minh Sâm đưa ra, ra hiệu Phó Minh Sâm đút cho. Phó Minh Sâm cúi đầu cắn qua, cũng cau mày, "Vẫn chua."

Thật sự là không khéo, chọn hai miếng đều không được.

Hai người đều bởi vì chuyện xác suất nhỏ này mà nở nụ cười.

Thời gian buổi chiều, Chu An quen thuộc nghe phim. Cô hướng về phía có tiếng người. Bởi vì phòng ở của Phó Minh Sâm quá đẹp nhưng lại trống vắng, mọi người cũng đều bận chuyện của mình, một mình cô chờ đợi cảm thấy thời gian rất dài. Có chút thanh âm làm bạn, cô sẽ không rơi vào khủng hoảng.

Trước kia cô đều xem phim cũ. Phim cũ trước đó cô đều đã xem qua, cho nên coi như không nhìn thấy hình ảnh cũng có thể dựa vào lời kịch biết được đại khái tình tiết.

Mấy ngày nay Chu An bảo Phó Minh Sâm nói một chút phim cô chưa xem.

Chỗ nào cô xem không hiểu có thể nhỏ giọng hỏi Phó Minh Sâm, mỗi lần nghe thấy Phó Minh Sâm giải thích, trong lòng Chu An sẽ có một chút vui sướng nho nhỏ. Không chỉ bởi vì có thể xem hiểu kịch bản, mà là bởi vì bọn họ cùng nhau đắm chìm trong một bộ phim.

Hai người đều ngồi ở trên thảm, lưng tựa ghế sô pha, một đầu chăn lông che lại cơ thể của một người một chó, nhiệt độ được xen lẫn dung hòa với nhau trong không gian bị che kín.

Đại Hoàng khoác đầu lên trên đùi Chu An,chậm rãi nháy mắt, thỉnh thoảng lè lưỡi ra liếm tay Chu An, nhìn là dáng vẻ buồn bực ngán ngẩm.

"Có phải Đại Hoàng thấy nhàm chán hay không," Chu An cúi đầu vuốt lông Đại Hoàng, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Có phải muốn trợn hai mắt nhìn con gái hay không."

Năm đó sinh Nhị Bạch Đại Hoàng bị ba đẻ của Chu An đuổi đi, coi như Nhị Bạch mới có nửa tuổi. Chu An cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Đại Bạch, chỉ nghe bà nội nói từ nhỏ Nhị Bạch đã rất tinh nghịch, Ở bên ngoài gặp rắc rối thì tránh về nhà, sau đó bị Đại Hoàng đuổi theo phía sau đánh mông.

Nửa năm trước cảm xúc của Chu An không quá ổn định, Phó Minh Sâm không biết dùng trò gì lừa gạt rồi cho người lừa Đại Hoàng từ chỗ bà nội ra, còn không khiến cho trong lòng bà nội nghi ngờ.

Đôi mắt của cô không chỉ Phó Minh Sâm gánh vác mà cũng làm hại Đại Hoàng phải tách ra với người nhà.

Trong một khoảnh khắc suy nghĩ nhiều chuyện sẽ khiến bản thân rơi vào trong sự nghi ngờ, Chu An nhẹ nhàng lắc đầu, không khiến cho mình rơi vào trong cảm xúc bi quan.

Tiếng trong phim vang lên, Chu An đem suy nghĩ tập trung vào bộ phim.

Trên ghế sô pha điện thoại của Phó Minh Sâm rung lên hai lần, Phó Minh Sâm đưa tay ấn mở, thấy là tin nhắn của Tần Duyệt Nhan, mắt anh ta nhìn chăm chú vào Chu An đang xem phim, điều chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.

Tần Duyệt Nhan: [Hôm nay tôi lại đi đến cửa hàng ăn món điểm tâm ngọt mà lần trước chúng ta cùng đi, nhà bọn họ mới ra món mới ăn vô cùng ngon~]

Lần trước anh ta đưa Tần Duyệt Nhan đi là do trợ lý đề cửa, anh ta cũng không nhớ rõ tên là gì, anh ta cũng không thích ăn món điểm tâm ngột. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến anh ta trả lời: [Phải không, ngày mai tôi cũng đến xem thử.]

Sau khi trả lời ngắn gọn, Phó Minh Sâm ấn mở wechat của trợ lý, bảo anh ta ngày mai lúc Tần Duyệt Nhan học xong thì đưa mấy phần sản phẩm mới của cửa tiệm kia qua đó.

"Phó tiên sinh? Phó tiên sinh anh còn ở đây không?" Chu An gọi anh ta hai lần thấy không được đáp lại, đưa tay lắc lư ở bên cạnh.

Phó Minh Sâm lập tức lấy lại tinh thần bắt lấy bàn tay bất an của Chu An, nắm chặt, cúi đầu không nhìn vào đôi mắt của Chu An nói: "Tôi ở đây."

"Vừa rồi nhân vật nam chính nói cái gì vậy!" Chu An tò mò hỏi: "Tại sao nhân vật nữ chính khóc? Phó tiên sinh đoạn này tôi nghe không hiểu."

Bộ phim này là của Australia, mang âm khẩu ngữ Anh nặng hơn, có mấy câu nói tốc độ quá nhanh Chu An nghe không hiểu.

Vừa rồi Phó Minh Sâm nghĩ về tin nhắn, vốn không thấy được Chu An đang không hiểu kịch bản.

Đại não Phó Minh Sâm trống rỗng hai giây, anh ta há to miệng cũng không phát ra được âm thanh, sau đó lựa chọn cầm lấy điều khiển từ xa tua lại về hai phút trước, cố gắng bình ổn giọng nói nói: "Không sao, chúng ta xem lại lần nữa."

"Được." Chu An cũng không suy nghĩ nhiều, cười nhẹ nhàng đồng ý với anh ta.

Đột nhiên Phó Minh Sâm bị nụ cười này đâm vào mắt, anh ta gần như chật vật đứng dậy, để lại một câu "Đi ra bên ngoài gọi điện thoại" rồi đi khỏi.

Mở cửa ban công rồi lại chăm chú đóng lại, Phó Minh Sâm đứng trong gió rét châm một điếu thuốc, anh ta mạnh mẽ hít một hơi. Một chút điểm hồng dần dần tới gần đầu ngón tay, Phó Minh Sâm nhìn lòng bàn tay mình bị thiêu đốt.

——

Buổi sáng hôm sau, sau khóa học Tần Duyệt Nhan nghỉ ngơi ở trong ký túc xá đại học, bạn cùng phòng mang theo một túi đồ ngọt đóng gói tinh xảo đặt ở trên mặt bàn Tần Duyệt Nhan, trêu chọc cô ta: "Đây là của người nào theo đuổi tặng?"

Tần Duyệt Nhan bò xuống giường mở túi ra trông thấy bên trong là sản phẩm mới mà hôm qua cô ta đề cập đến với Phó Minh Sâm, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.

Trong túi có năm sáu hộp đồ ngọt, Tần Duyệt Nhan cười trộm.

Phó Minh Sâm vẫn tỉ mỉ như vậy, biết chăm sóc bạn cùng phòng của cô ta.

Tần Duyệt Nhan cầm một hộp cho mình, còn lại phân chia cho bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng nhận lấy cái túi, cố ý liếc mắt nhìn lời nhắn, nói với Tần Duyệt Nhan: "Người theo đuổi này thật không ổn, chỉ nói đưa cậu, cũng không thèm kí tên."

"Mình biết là ai tặng." Tần Duyệt Nhan dùng thìa xúc một thìa đào bơ hạt dẻ, cười hì hì nói: "Người kia có chút lạnh nhạt, còn chưa có chút nhiệt tình, nhưng mà rất chân thành."

Bạn cùng phòng: "Mình thấy cậu gặp khó khăn rồi."

Tần Duyệt Nhan vừa ăn vừa lấy di động ra chụp hình tự sướng với món điểm tâm ngọt, gửi qua cho Phó Minh Sâm, [Rất ngạc nhiên ăn rất ngon/ bắn tim.]

Phó Minh Sâm: [Vậy là tốt rồi!]

Tần Duyệt Nhan lục lại mấy ngày nay trong lúc hai người nói chuyện với nhau rồi vuốt vuốt mái tóc, luôn cảm thấy Phó Minh Sâm này dường như có ý với cô ta nhưng lại không quá chủ động, cần chính cô ta đẩy một cái.

Tần Duyệt Nhan: [Rất nhanh sẽ đến sinh nhật ba tôi, tôi muốn mua quà sinh nhật cho ông ấy, tôi muốn mời anh làm người thử trang phục một ngày có thể chứ?]

Tần Duyệt Nhan dùng lý do vô cùng cũ kỹ để hẹn hò, nhưng cô ta biết Phó Minh Sâm sẽ không ngại.

Quả nhiên, một giây sau cô ta liền nhận được câu trả lời đồng ý của Phó Minh Sâm.

Tháng này còn có sinh nhật Phó Minh sâm.

Một tháng trước Chu An đã đang buồn rầu cô nên tặng lễ vật gì tốt. Cô một người tàn tật cũng không cần làm DIY(1) quá phức tạp, nhưng tùy tiện mua đồ vật cô lại cảm thấy không đủ tâm ý.

Thế là buổi chiều Trương Phụng Khiết không có lớp đã dẫn Chu An tới cửa hàng gần đó, đi dạo một vòng có lẽ có thể có linh cảm.

Chu An mang theo Đại Hoàng, để cho Đại Hoàng hít thở không khí với cô.

Trương Phụng Khiết mang Chu An đến tầng năm của cửa hàng, tầng lầu này có rất nhiều cửa hàng thủ công. Trương Phụng Khiết nhìn thấy một cửa hàng có rất nhiều DIY thủ công được viết trên cửa hàng, hỏi Chu An: "Tiệm trước mặt em có thể làm bánh kẹo và bánh bích quy thủ công, có muốn thử một chút hay không?"

Chu An lắc đầu: "Phó tiên sinh không thích ăn đồ ăn vặt."

Trương Phụng Khiết trấn an cô: "Vậy chúng ta lại đi dạo chút."

Đi hơn nửa tầng bốn, bỗng nhiên Chu An dừng bước, quay đầu hỏi Trương Phụng Khiết: "Nơi này có hương vị của bùn đất."

Trương Phụng Khiết nhìn bố phía, nói: "Có cửa hàng nghệ gốm."

Chu An thấy hứng thú, cô lôi kéo tay áo Trương Phụng Khiết, nói: "Em muốn nặn cái chén cho Phó tiên sinh."

Người mù làm gốm nghệ, có thể nghĩ sẽ có bao nhiêu gian khổ.

Chủ cửa hàng là một chị gái rất dịu dàng, cô ấy dốc lòng dạy bảo Chu An quá trình và phương pháp làm dẻo, thường xuyên đi qua chỉ điểm cho cô.

Chu An hoàn toàn là mù sờ làm, sau khi trải qua vài chục lần bóp méo phôi gốm cuối cùng thành công một lần. Cô dùng gấp ba thời gian so với người thường.

Chủ cửa hàng: "Người có thể nhận được món quà khẳng định rất hạnh phúc."

Chu An xoa xoa mồ hôi trên trán, ngại ngùng cười lên: "Hi vọng anh ấy có thể thích."

Chủ cửa hàng giữ lại phương thức liên lạc của Chu An, nói sau khi làm xong sẽ thông báo cô đến lấy.

Trương Phụng Khiết giúp Chu An lau đi phần tay và phần mặt bị dính bùn đất, rồi nói cảm ơn với chủ cửa hàng, mang theo cô và Đại Hoàng rời đi.

Đi xuống tầng một đi đến một chỗ, thì bụng Chu An kêu một tiếng. Làm gốm cũng tốn rất nhiều thể lực, giữa trưa Chu An ăn ít nên lúc này đói bụng.

Trương Phụng Khiết nở nụ cười, "Chúng ta ăn một chút gì đi."

Chu An cũng cười: "Ừm."

Trương Phụng Khiết quay đầu nhìn thấy đội ngũ chen chúc ở trước cửa tiệm tạp hóa, đưa Chu An đến ghế salon bên cạnh ngồi xuống, nói: "Cổng tiệm tạp hóa rất chen chúc, bên trong đều là người, em ngồi trước ở chỗ này, chị đi qua đó."

"Được." Chu An cầm lấy dây thừng dắt Đại Hoàng, ngoan ngoãn gật đầu.

Chu An ngồi ở trên ghế salon, ở trong lòng đếm thời gian.

Bên trong cửa hàng tự động là thang cuốn, Phó Minh Sâm xách theo túi trang phục, bên trong đựng cà vạt mà Tần Duyệt Nhan mua cho ba cô ta. Tần Duyệt Nhan đứng ở sau lưng Phó Minh Sâm một bậc thang, nhìn thấy Phó Minh Sâm đứng ở đằng trước xách đồ giúp cô ta thì mím môi cười trộm.

"Anh Minh Sâm." Tần Duyệt Nhan gọi một tiếng.

Phó Minh Sâm quay đầu, vẻ mặt có chút kỳ lạ. Giọng nói của thiếu nữ ngọt lịm rất dễ nghe, nhưng từ trong đáy lòng Phó Minh Sâm sinh ra kháng cự.

Phó Minh Sâm đè xuống sự khó chịu, cong khóe miệng nói: "Ừm?"

"Tôi muốn mời anh tới tham gia sinh nhật của ba tôi, anh có rảnh không?" Tần Duyệt Nhan có chút thấp thỏm, đây là lần đầu tiên cô ta dẫn một người đàn ông đến gặp ba mẹ, không biết Phó Minh Sâm có cảm thấy đường đột hay không.

Phó Minh Sâm đi xuống bậc thang, chờ Tần Duyệt Nhan sóng vai với anh ta, vừa đi vừa nói: "Có thể được mời là vinh hạnh của tôi."

Anh ta sẽ tham gia, mặc dù ngày đó cũng chính là sinh nhật anh ta.

Có lẽ đội xếp hàng trước cổng tiệm tạp hóa tương đối dài, Chu An đợi hơn mười phút nhưng Trương Phụng Khiết vẫn chưa trở về. Lúc này Đại Hoàng lại hướng về phía lối ra ở chỗ khác "Gâu" một tiếng.

Chu An tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống, nhỏ giọng ngăn nó lại: "Xuỵt! Đại Hoàng không được kêu ở chỗ này, nếu không một lúc nữa bảo vệ sẽ đuổi chúng ta ra ngoài."

Đột nhiên Đại Hoàng lại phản nghịch, lại liên tục gâu hai tiếng, nghe vừa lo lắng lại táo bạo. Sau đó tránh được trói buộc của Chu An, kéo lấy dây thừng chạy ra.

Chu An sốt ruột đứng lên, đưa mắt nhìn bốn phía một mảnh đen kịt, chỉ có thể gọi trong không khí: "Đại Hoàng!"

Một bên cổng khác, Đại Hoàng chạy tới phía sau Phó Minh Sâm, điên cuồng sủa với anh ta, "Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!"

"A a a a a!" Tần Duyệt Nhan đột nhiên bị con chó vàng táo bạo xuất hiện ở sau lưng cô ta hù đến không để ý phong độ hét ầm lên, ôm chắc cánh tay Phó Minh Sâm tránh sau lưng anh ta.

Phó Minh Sâm nhìn thấy Đại Hoàng vô cùng quen thuộc, con ngươi chấn động một chút.

Làm sao Đại Hoàng xuất hiện ở đây...

Chu An...

Đại Hoàng cắn lên quần tây của Phó Minh Sâm, chỉ là vẫn luôn cắn vải vóc gọi.

Hai bảo vệ tuần tra gần đó lập tức mang theo gậy cảnh sát chạy đến, ôm Đại Hoàng từ trên đùi Phó Minh Sâm xuống, vừa chế phục vừa nhanh chóng hỏi hai vị: "Là con chó hai người quen sao?"

Đầu Tần Duyệt Nhan lắc như trống lúc lắc: "Tôi không biết con chó dại này! Nó cắn người mau đuổi nó đi!"

Vẻ mặt Phó Minh Sâm hoảng hốt: "... Tôi cũng không biết."

Bảo vệ nhận được câu trả lời, không còn nương tay, dùng cây gậy đánh lên phần lưng Đại Hoàng. Đại Hoàng phản kích càng khiến cho lợi hại hơn.

"Bắt lấy nó!" Bảo vệ nói.

Côn bổng đánh tới, Đại Hoàng tru lên né tránh công kích bị đuổi chạy xa.

Tần Duyệt Nhan chưa tỉnh hồn, lập tức ngồi xổm xuống kéo ống quần của Phó Minh Sâm: "Anh không sao chứ?"

Trên đùi Phó Minh Sâm không có vết thương, dáng vẻ anh ta thất thần thấp giọng nói: "Nó... Không có làm tôi bị thương."

Đám người xem náo nhiệt tụ tập ở chỗ này, rối bời một mảnh. Phó Minh Sâm giữ chặt cổ tay Tần Duyệt Nhan, thậm chí vẻ mặt có chút bối rồi, anh ta thúc giục nói: "Chúng ta đi nhanh đi."

"Đại Hoàng..." Dường như Chu An nghe thấy được tiếng Đại Hoàng đang gọi, còn có người nói muốn đánh nó, cô không lo được quá nhiều, mở gậy dành cho người mù một đường lảo đảo lần theo tiếng đi qua, " Đại Hoàng... Đại Hoàng trở về!"

Cách đám người chen chúc, Phó Minh Sâm nhìn thấy Chu An.

Anh ta nhanh chóng quay người, lôi kéo Tần Duyệt Nhan nhanh chóng đi ra khỏi cửa hàng.

Phó Minh Sâm mang Tần Duyệt Nhan ngồi lên xe của anh ta, dịu dàng nói: "Tôi đưa em trở về trước."

Xe khởi động, tiếng chó kêu lại thoáng thoáng truyền đến.

Tần Duyệt Nhan quay đầu nhìn ra ngoài xe, sợ hãi nói: "Con chó vàng kia chạy đến, đuổi theo chúng ta!"

Từ sau kính xe Phó Minh Sâm nhìn thoáng qua, hầu kết không tự giác nhấp nhô, anh ta đạp xuống chân ga, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Đại Hoàng như bị điên đuổi theo sau xe, lông tóc màu vàng bóng loáng bởi vì chạy nhanh mà tản ra, giống một đầu sư tử tức giận.

Tần Duyệt Nhan vẫn luôn quay đầu nhìn nó.

Lái xe chen chúc vào chiều xe, bóng dáng con chó vàng càng ngày càng xa.

Đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng ô tô va chạm vang vọng và tiếng kéo dài lốp xe ma sát đất xi măng chói tai, tầm mắt Phó Minh Sâm nhìn về phía sau thấy một bãi máu bắn ra.

Giọng nói Tần Duyệt Nhan có chút run rẩy: "Con chó kia... Hình như bị đụng..."

(1)về cơ bản DIY là viết tắt từ “ Do It Yourself”. Nếu dịch theo tiếng Việt DIY nghĩa là “tự làm”. Tức là thuật ngữ dùng để diễn đạt cho việc bạn tự làm một món đồ, một sản phẩm,….nhằm mục đích sử dụng. Không phân biệt bạn sáng tạo ra sản phẩm là đồ dùng sinh hoạt hay món đồ trang trí,…đều được gọi là DIY.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK