• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mây đen tan đi, thế giới trước mắt Chu An dần dần được mở ra.

Vận mệnh đóng lại với Chu An bây giờ được mở ra một lần nữa, Chu An sẽ không phụ lòng Thẩm Chu Niên và đội ngũ y bác sĩ đã cố gắng vì mình.

Thẩm Chu Niên chọn trường học cho Chu An - Viện đào tạo ngành nước hoa Grasse ở Pháp, nơi mà vô số người pha chế nước hoa muốn theo học, mỗi năm trường chỉ tuyển mười hai học viên trên toàn thế giới.

Kỳ thi tuyển đầu vào của trường cực kỳ nghiêm túc và phức tạp, Chu An gần như vừa mới xuất viện đã phải bắt đầu chuẩn bị. Cô dự định vẫn sẽ sống tại một tu viện ở Đức trước khi quyết định nhập học, đương nhiên tu viện rất hoan nghênh.

Công việc mấy hôm nay của Thẩm Chu Niên bị dồn lại nên phải về nước để giải quyết, Chu An cũng không muốn anh bị lỡ thời gian khi ở cạnh cô. Thẩm Chu Niên sắp xếp cho Chu An giáo viên ngôn ngữ và hóa học, mỗi ngày đều gọi video cho Chu An vào giờ nghỉ, giám sát quá trình học tập của cô.

Chạng vạng tối hôm đó Thẩm Chu Niên dẫn Thẩm Quan Vấn đến nhà hàng mà anh ta thích để ăn cơm.

Thẩm Quan Vấn được sắp xếp thực tập dưới trướng của Thẩm Chu Niên, mấy hôm nay bận đến nỗi không có thời gian đi cắt tóc.

Thẩm Quan Vấn mời Thẩm Chu Niên một tiếng rồi cầm đũa lên. Sau khi anh ta ăn no mới bắt đầu quan sát Thẩm Chu Niên.

“Anh Thẩm?” Thẩm Quan Vấn nhìn điện thoại của Thẩm Chu Nhiên tò mò hỏi: “Anh xem gì thế? Mấy phút mà xem bốn năm lần.”

“Ăn no rồi à?” Thẩm Chu Niên không trả lời, xoay người đi: “Vậy đi thôi.”

“Đừng anh! Em vừa mới ăn xong, phải ngồi nghỉ ngơi một lúc, làm gì có ai mời khách như anh.” Thẩm Quan Vấn lười biếng dựa vào ghế, dáng vẻ này hoàn toàn không hợp với khung cảnh nhà hàng. Anh ta xoa bụng nói: “Bình thường trong giờ làm việc anh là cấp trên đào tạo cho em, tan làm em lại không thấy anh, anh ngồi xuống đi chúng ta nói chuyện phiếm một chút.

Thẩm Chu Niên dùng ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn tư thế ngồi của anh ta, sau đó ngồi xuống.

Thẩm Quan Vấn cũng là người họ Thẩm, có thể coi là họ hàng xa. Tính cách thẳng thắn, cần cù, Thẩm Chu Niên muốn dẫn dắt anh ta.

“Mấy hôm nay em càng nghĩ càng cảm thấy cô gái khiếm thị lần trước anh giúp đỡ rất quen mắt.” Thẩm Quan Vấn vỗ đùi một cái, vẻ mặt bừng tỉnh: “Cuối cùng em đã nhớ ra, đó không phải là mỹ nhân em sắp xếp để anh cứu sao!”

Thẩm Chu Niên tự rót trà cho mình và anh cười nói: “Chỉ với trí nhớ của cậu, chậc chậc.”

Anh còn chưa nói xong nhưng Thẩm Quan Vấn đã cảm thấy vô cùng tổn thương. Đây có còn là anh em hay không?

Thẩm Chu Niên nhấp một ngụm trà nghe anh ta thao thao về vẻ đẹp của Chu An, sau đó cười rồi ném chìa khóa vào ngực Thẩm Quan Vấn: “Đi thôi, cậu lái xe đưa tôi về nhà còn có thể thuận tiện tiêu hóa thức ăn.”

Thẩm Quan Vấn oán trách cầm chìa khóa, luống cuống đi sau Thẩm Chu Niên nói: “Vội gì chứ, hay là trong nhà anh có mỹ nhân.”

Thật sự để anh ta gặp mỹ nhân.

Xe đi được nửa đường thì chuông điện thoại của Thẩm Chu Niên vang lên.

Đôi mắt đen láy của Thẩm Chu Niên nhìn thoáng qua Thẩm Quan Vấn: “Lái nhanh lên một chút.”

Thẩm Quan Vấn tăng tốc, nhìn cuộc gọi video của Thẩm Chu Niên, thấy mỹ nhân ở khoảng cách gần khiến cho anh ta suýt nữa thì đạp ga hết cỡ.

Chu An vừa kết thúc tiết học buổi sáng, theo thói quen, trong lúc chờ cơm cô sẽ gọi điện thoại báo cáo tình hình học tập với Thẩm Chu Niên. Cô nhìn thấy Thẩm Chu Niên đang ngồi trong xe nên tùy ý nói: “Thẩm Chu Niên, anh vẫn chưa về đến nhà à.”

Bên cạnh có người khác, Thẩm Chu Niên thấy có chút không tự nhiên, anh ừ một tiếng rồi nói: “Dẫn Quan Vấn ra ngoài ăn.”

Nghe thấy Thẩm Chu Niên chủ động nhắc đến mình, Thẩm Quan Vấn cũng không nhịn được, anh ta giảm tốc độ, ngó vào màn hình nhút nhát giơ tay lên nói: “Hi, lúc trước tôi lái xe giúp anh Thẩm đã gặp cô.”

Chu An phân biệt được giọng nói, cười nói: “Tôi nhớ, đã ăn ở Yến Vực chưa?”

“Tối nay mới ăn! Trí nhớ của cô thật tốt.” Thẩm Quan Vấn bắt đầu huyên thuyên: “Không giống tôi, tối nay tôi vừa bị anh Thẩm nói là não cá vàng.”

“Ăn nói linh tinh.” Thẩm Chu Niên đẩy anh ta trở lại ghế lái: “Tập trung lái xe đi.”

“A.” Thẩm Quan Vấn ngậm ngùi lui về. Nhưng mà anh ta vẫn hóng hớt, lén lút vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện.

“Hôm nay tôi đã học các từ tiếng pháp thường dùng trong hóa học, tối này sẽ ôn lại một lần nữa.” Chu An vui vẻ nói: “Tôi đã nhận được mail thông báo tham gia kỳ thi, sang tuần sẽ đi Paris để thi.”

“Để tôi sắp xếp lịch trình đi cùng em.” Thẩm Chu Niên lấy máy tính bảng của mình xem lịch trình.

“Không cần, không cần” Chu An cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cô vội nói: “Nhà trường chỉ sắp xếp chỗ ăn ở cho một mình học sinh, hơn nữa sau vòng thi viết còn có vòng phỏng vấn, nếu thuận lợi thì tôi phải ở đó khoảng một tuần cơ.”

Thẩm Chu Niên không nói gì.

“Thẩm Chu Niên, có phải anh vẫn coi tôi là em gái bé nhỏ không thể tự chăm sóc bản thân không?” Chu An mỉm cười nghiêm túc nói: “Tôi có thể độc lập, cũng phải học các tự chăm sóc bản thân. Anh yên tâm, nếu có vấn đề gì cần giúp đỡ thì tôi sẽ tìm đến anh đầu tiên.”

Chu An biết Thẩm Chu Niên là người rất giữ lời hứa, nhưng cô không thể dựa dẫm mãi vào sự chăm sóc của Thẩm Chu Niên được.

Dù sao Thẩm Chu Niên cũng không giống cô, công việc của anh bận rộn, trách nhiệm gia đình nặng nề, hơn nữa sau này lấy vợ, sinh con thì càng không thể bị phân tán tinh lực, Chu An rất tỉnh táo.

Thẩm Chu Niên cười nhạt: “Được, có vấn đề gì thì nói với tôi.”

Chu An thấy dỗ được anh rồi thì cười vẫy tay: “Bye bye, ngày mai nói chuyện tiếp.”

“Mai gặp.”

Thẩm Chu Niên cúp máy, hơi lơ đễnh.

Tại sao lần nào Chu An cũng đều nói chuyện với anh trong thời gian ngắn như vậy, có phải anh khiến cô nghĩ rằng anh rất bận rộn không? Thẩm Chu Niên nghĩ.

“Anh Thẩm, vừa mới cúp máy đã nhớ chị dâu rồi à?” Xe đang lái vào bãi đỗ xe của biệt thự, xe dừng hẳn rồi Thẩm Quan Vấn mới nhướn mày hỏi.

“Đừng nói vớ vẩn.” Thẩm Chu Niên mở cửa, bước xuống.

Thẩm Quan Vấn đuổi theo sau, vẫn không chịu từ bỏ mà hỏi tiếp: “Cái nào vớ vẩn? Chị dâu? Hay là nhớ chị dâu?”

Thẩm Chu Nhiên ấn huyệt thái dương kiềm chế không đánh cái người họ hàng xa vô duyên này, anh hàm hồ nói: “Chuyện chả đâu vào đâu.”

Thẩm Quan Vấn thâm thúy a một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Chị dâu tạm thời là giả, nhớ chị dâu là thật.

Nói đến đây cũng coi như anh ta là người mai mối cho anh và mỹ nhân. Thẩm Quan Vấn đột nhiên huênh hoang, tự mãn tiến đến đòi đi uống rượu, đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa vô tình của Thẩm Chu Niên.

Sắp đến kỳ thi, Chu An xem lại hai lần những tài liệu mà Thẩm Chu Niên đưa cho cô, nếu như thấy cửa hàng nước hoa Đường Tống mở tọa đàm cô nhất định sẽ không bỏ lỡ, mỗi lần đều học được rất nhiều.

Chu Am cảm thấy mình giống như một miếng bọt biển khô, không thể chờ đợi để được tiếp thu tri thức mới.

Một ngày trước kì thi, Chu An lên chuyến bay đến Paris. Từ sân bay ngồi xe bus đến trung tâm thành phố, ánh mắt Chu An sáng ngời.

Ở đây xứng đáng được mệnh danh là thủ đô lãng mạn, không khí ở đây tràn ngập sự tự do, phóng khoáng, khác hẳn với sự nghiêm túc và chặt chẽ ở Đức.

Thí sinh từ khắp nơi trên thế giới đổ về trường nước hoa Grasse, nhưng người Trung Quốc thì rất ít. Bầu không khí thi cử rất căng thẳng nên Chu An cũng không có tâm trạng để trò chuyện với người khác.

Cô toàn tâm toàn ý ôn tập, buổi trưa cũng quên gọi điện thoại cho Thẩm Chu Niên.

Ở Bắc Kinh chênh lệch bảy tiếng đồng đồ, Thẩm Chu Niên đã kết thúc công việc và về nhà sớm, dựa vào ghế sopha lấy điện thoại ra đợi chuông báo bảy giờ vang lên.

Đã qua chuông báo một tiếng mà Chu An vẫn chưa gọi đến. Thẩm Chu Niên bất đắc dĩ mỉm cười, tìm địa chỉ khách sạn trong lịch sử trò chuyện giữa anh và Chu An rồi sắp xếp người mang cho cô một xuất đồ ăn Trung Quốc.

Không có ai chăm sóc, cô chắc chắn sẽ quên không ăn.

Một giờ chiều ở Paris, nhân viên lễ tân gọi điện thoại đến phòng của Chu An nói cô có một xuất thức ăn ở quầy lễ tân, sau khi cô xác nhận thì nhân viên sẽ mang lên cho cô.

Chu An nghi ngờ hỏi: “Khách sạn sắp xếp sao?”

Lễ tân nói không phải, bữa trưa của bên họ được sắp xếp vào lúc hai giờ, người phương tây có thói quen ăn muộn hơn người Trung Quốc hai tiếng.

Lễ tân còn nói, bữa trưa của bọn họ là đồ ăn cao cấp, đồ ăn của nhà hàng bình thường chỉ được ăn ở nhà ăn.

Chu An nhìn thấy những món ăn cô thích thì nghĩ ngay đến Thẩm Chu Niên.

Chết rồi, hình như cô quên mất gọi cho anh.

Chu An vội vàng chụp một tấm ảnh đồ ăn rồi gửi cho Thẩm Chuu Niên.

Chu An: [Hình ảnh/ Ngon quá!]

Thẩm Chu Niên trả lời lại luôn: [Ăn nhiều một chút]

Thẩm Chu Niên: [Em không quen ăn đồ ăn Pháp, mấy ngày này tôi sẽ cho người đưa đồ ăn Trung Quốc đến khách sạn.]

Chu An cảm động trước sự tinh tế của Thẩm Chu Niên.

Nói lời cảm ơn thì hơi trang trọng quá thế nên cô gửi lại một cái biểu cảm con mèo đang lăn lộn.

Sau khi kết thúc vòng thi viết, cô trở lại khách sạn tắm rửa. Thay quần áo thoải mái, lúc cô đi ra từ phòng tắm liền nhận được đồ ăn tối từ quầy lễ tân.

Chu An nhìn xe đồ ăn ba tầng toàn đồ ăn và một nồi canh thì cảm thấy không biết phải làm sao.

Thẩm Chu Niên nói là để cho cô bồi bổ sức khỏe sau kì thi nên sẽ thêm vài món ăn, nhưng mà như thế này thì khoa trương quá rồi.

Chu An cảm thấy mình không thể ăn hết, cô lại không thích lãng phí. Vì vậy cô do dự hai giây, liền đi ra khỏi phòng đi ra hành lang.

Đợi cô gái đầu tiên đi đến, Chu An muốn mời cô ấy ăn cùng. Khách sạn này hầu hết đều là ứng cử viên tuyển chọn vào trường nước hoa Grasse, đều đã trải qua rất nhiều giai đoạn chọn lọc, hoàn cảnh đều không có vấn đề gì.

Hai phút sau, cửa thang máy mở ra, một cô gái da trắng buộc tóc đuôi ngựa đi đến. Cô ấy nhìn thấy Chu An thì cười chào hỏi sau đó đi quẹt thẻ ở phòng đối diện.

Chu An ấp úng nói: “Thưa cô, cô đã ăn tối chưa?”

Cô gái quay đầu nói: “Vẫn chưa, tôi vào cất túi rồi mới xuống ăn.”

“Cô thích ăn đồ Trung Quốc không? Tôi có thể mời cô ăn cùng được không?” Chu An chậm rãi đẩy cửa phòng mình, từ cửa phòng có thể nhìn thấy toàn bộ đồ ăn trên bàn.

“Wa, thật phong phú.” Cô gái kinh ngạc che miệng, sau đó mỉm cười đi vào phòng và nói với Chu An: “Tôi rất vinh hạnh.”

Cô gái này đến từ Bỉ, tên rất dài nhưng gọi ngắn gọn là Laura, nói chuyện rất lịch sự, Chu An cảm thấy mình mời đúng người rồi.

Laura rất nhiệt nhìn bữa ăn Trung Quốc này, cô ấy còn có thể kể tên vài món ăn đặc sản của miền bắc và miền nam Trung Quốc. Kể rằng một người bạn Trung Quốc thời trung học của cô ấy hay mang cho cô ấy đồ ăn Trung Quốc, rất ngon, khiến cô ấy rất thích các món ăn Trung Quốc.

Chu An thấy cô ấy thuần thục dùng đũa nên tin lời cô ấy nói là thật.

Laura gắp một miếng rau xào, lộ ra vẻ ngạc nhiên. Cô ấy hỏi Chu An: “Đây là rau gì? Mùi vị rất đặc biệt.”

Chu An cũng gắp một miếng, thưởng thức xong rồi nói: “Đây là măng xào, măng chính là cây tre lúc mới mọc lên, lõi rất mềm có thể ăn.”

Laura lộ ra vẻ đã hiểu, Chu An nhìn thấy thì muốn cười.

Các món ăn trên bàn như đậu phụ trộn móng ngựa, ngó sen nhồi gạo nếp, chim bồ câu da giòn đều khiến Laura không ngớt lời khen ngợi. Chu An ăn một bát cơm còn lại đều để Laura giải quyết hết.

Ông cha ta thường nói, bàn ăn là nơi kéo gần các mối quan hệ, điều này đối với người nước ngoài cũng rất đúng. Mặc dù Chu An chỉ đơn thuần muốn tìm một người ăn cùng mà quen biết Laura, nhưng cô bất ngờ lại có được người bạn đầu tiên sau khi đến Pháp.

Trong hai ngày chờ kết quả thi viết rất hồi hộp, may mắn Chu An có Laura làm bạn.

Kết quả thi viết được gửi vào hòm thư cá nhân của mỗi thí sinh. Chín giờ sáng ngày thứ ba, lúc Chu An đang ôn tập tiếng pháp thì nhìn được kết quả, không có xếp hạng nhưng đủ điều kiện thi tiếp vòng sau.

Chu An không kiềm chế nổi kích động lập tức chụp ảnh lại gửi cho thẩm Chu Niên. Sau đó gõ cửa phòng Laura để báo tin vui của mình.

Vòng phỏng vấn diễn ra trong hai ngày, hai người đều được xếp vào buổi sáng ngày đầu tiên.

Trước ngày thi một ngày, Chu An và Laura tự mô phỏng một cuộc phỏng vấn ở trong phòng khách sạn, suy nghĩ đến đáp án của những vấn đề có thể được hỏi đến trong đề.

Tiếng Pháp của Chu An hơi kém, Laura chủ yếu giúp cô tháo gỡ những vấn đề về ngôn ngữ.

Sau khi trả lời các vấn đề logic, Chu An mở thùng giấy lấy ra hương liệu đóng gói hoặc đóng chai để Laura giúp mình kiểm tra độ nhạy với mùi hương.

Laura há hốc mồm. Trừ khi là gia đình chuyên về nước hoa nếu không người bình thường chỉ có thể học những điều này ở trong sách.

Chu An cười nói: “Bạn của tôi đem đến, đồ ăn mấy hôm nay đều do anh ấy đưa đến.”

Laura kéo hộp hương liệu và nói: “Anh ấy đúng là rất lo lắng cho kì thi của cô.”

Trong phòng thi quả nhiên ngoài phỏng vấn với giám khảo còn có bài kiểm tra khứu giác. Chu An đọc một mạch tên các loại hương liệu, không có tem mác, ba vị giám khảo đều ngạc nhiên và gật đầu liên tục.

Thi xong kiểm tra khứu giác, Chu An ngồi vào ghế ở giữa phòng đối diện với ba vị giáo sư của trường nước hoa Grasse. Nếu cô thông qua vòng phỏng vấn thì một trong số họ sẽ trở thành người hướng dẫn của cô.

Giám khảo chính là một người phụ nữ trông rất nghiêm túc, tóc buộc đuôi ngựa thấp, da trắng, Chu An không thể đoán tuổi của cô ấy.

Trên tay cô ấy là lý lịch và bảng điểm của Chu An. Thành tích thi viết của cô đứng thứ nhất, kỹ năng đặc biệt là khứu giác rất nhạy bén, sẽ là học sinh được hoan nghênh của trường nước hoa. Nhưng có thể trở thành nhà điều chế nước hoa xuất sắc hay không thì vẫn còn cần một ý chí kiên định.

Sau một vài câu hỏi liên quan đến chuyên môn, giám khảo hỏi ước mơ của cô.

Chu An trả lời giống đa số thí sinh: Người điều chế nước hoa.

Trường học của họ được đặt tên là đào tạo người điều chế nước hoa, giám khảo gật đầu rồi nói: “Các thí sinh khác của chúng tôi hoặc là nói nhiều hơn, hoặc là có nền tảng gia đình hoặc là có kinh nghiệm làm việc, nhưng dường như bạn không đề cập đến vấn đề này trong sơ yếu lý lịch. Chúng tôi rất muốn biết làm thế nào mà bạn lại được tiếp xúc với ngành công nghiệp này và tại sao bạn muốn trở thành một người điều chế.”

Chu An từng cùng với Laura nghĩ một câu trả lời hay cho vấn đề này, Laura hào phóng chia sẻ với cô kinh nghiệm làm việc tại một cửa hàng nước hoa sang trọng và muốn cô sử dụng nó trong cuộc phỏng vấn.

Nhưng có lẽ vì thái độ của giám khảo khiến cô cảm thấy bình tĩnh nên cô đã chọn trả lời theo trái tim mình.

Chu An thản nhiên nói: “Tôi từng bị mất thị lực hai mắt khoảng hơn một năm, thời gian đó thế giới của tôi toàn là màu đen, tôi không biết tôi đang đi đường nào, tôi không biết người yêu tôi, bạn bè tôi trông như thế nào. Nhưng mùi hương giúp tôi có thể phân biệt được họ một cách chính xác.

“Có người mùi vị chủ yếu là màu xám, có người lại đỏ như ngọn lửa, còn có người giống như nước biển sâu thẳm… Từ đó trở đi tôi càng cảm thấy thích mùi hương. Ngôn ngữ có thể nói dối nhưng mùi hương rất chân thật, có thể phản ánh tính cách, sở thích hoặc trạng thái.”

“Tôi thích mùi hương nên muốn học điều chế hương thơm, trở thành người điều chế.”

Giám khảo chính và hai vị giám khảo còn lại nhìn nhau mỉm cười nói: “Một lời giải thích rất độc đáo.”

Chu An mỉm cười, tạm biệt giám khảo và rời khỏi phòng thi.

Trong phòng thi, một vài vị giám khảo không hẹn mà cùng thêm tên cô gái Trung Quốc vào danh sách sinh viên.

Sau khi kết thúc các cuộc phỏng vấn thì tối cùng ngày bọn họ đã nhận được thông báo kết quả cuộc thi. Đa số mọi người đều kết thúc những ngày mơ mộng ngắn ngủi và kéo theo vali rời khỏi thủ đô lãng mạn này với khuôn mặt buồn rầu.

Chu An và Laura đều may mắn vượt qua vòng thi tuyển và trở thành một trong một trăm học viên của trường nước hoa Grasse.

Hai người chúc mừng nhau, rồi đều ngay lập tức trở về phòng báo tin vui cho người thân bạn bè.

Chu An ngồi khoanh chân trên giường, bất giác lắc lư cơ thể đối điện với người đàn ông của cô qua màn hình điện thoại nói: “Thẩm Chu Niên, tôi đã thông qua vòng tuyển chọn rồi!”

Yết hầu Thẩm Chu Niên chuyển động, ừ một tiếng rồi cười nhạt, chăm chú nhìn Chu An đang vui vẻ.

“Anh thật bình tĩnh.” Chu An hơi bất mãn với thái độ của anh.

Thẩm Chu Niên giơ điện thoại di động lên, mở tủ lạnh, một tay vặn chai nước đá uống một ngụm rồi nói: “Bởi vì tôi biết em chắc chắn sẽ đỗ.”

Chu An mím môi cười.

Một câu nói đã dỗ cô vui trở lại.

Cô cố ý giữ căng môi để không thể hiện quá rõ ràng cảm xúc của mình, hỏi: “Lỡ như, lỡ như tôi không đỗ thì anh nói thế nào?”

“Vậy thì giám khảo bị mù.” Thẩm Chu Niên không chút nghĩ ngợi mà mặt dày nói.

“Còn có một tin tốt tôi muốn chia sẻ với anh.” Chu An vui vẻ lăn lộn trên giường, ngước đôi mắt sáng lên nhìn ống kính nói: “Bạn Laura của tôi cũng được chọn.”

Thẩm Chu Niên gật đầu: “Chúc mừng cô ấy.”

Hai ngày nay tần suất Chu An nhắc đến cái tên này tăng vọt, không hiểu sao Thẩm Chu Niên cảm thấy hơi không thoải mái.

Anh nghiêng điện thoại để ống kính chỉ quay được nửa mặt của mình, ánh mắt rủ xuống.

Bạn của Chu An sẽ trở thành bạn học của Chu An, sau này thời gian ở chung của họ càng ngày càng nhiều, mà bản thân anh không có cách nào thường xuyên ở bên cạnh cô, qua một thời gian nữa thì vị trí Laura trong lòng của Chu An sẽ không vượt qua anh chứ?

Trong đầu gióng lên hồi chuông cảnh báo, Thẩm Chu Niên nắm chặt tay trên mặt bàn cẩm thạch, cúi đầu đôi mắt đen láy nhìn Chu An: “Còn hai tuần nữa là đến kỳ học mùa xuân của trường em, đúng lúc tôi có một căn hộ nhỏ ở Paris, trường học lại không có ký túc xá, em chuyển đến chỗ tôi ở đi.”

Chu An ngượng ngùng mím môi nhìn Thẩm Chu Niên.

Thái dương Thẩm Chu Niên hơi giật giật: “Em không muốn ở của tôi sao? Cũng được, tôi chọn giúp em mấy căn hộ, nhà ở tốt một chút.”

“Thẩm Chu Niên.” Chu An nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều, nhưng mà Laura đã mời tôi đến ở nhà thuê cùng cô ấy, tôi đã đồng ý rồi.’

Thẩm Chu Niên: …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK