• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thôn trưởng mang chị gái kia lên trấn xem bệnh," Bà cụ thương tiếc sờ cái đầu xù của Hứa Niên, "Đêm nay các cháu có muốn ở cùng bà không?"

Hứa Niên suy nghĩ, cô chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Thẩm Chu An, "Anh trai, đi nha."

Thẩm Chu An gẩy gẩy cái trái của cô, ngẩng đầu nói cảm ơn với bà cụ, "Cảm ơn bà đã thu lưu chúng cháu."

Bà cụ bị dáng vẻ giống như người già của chàng thiếu niên này làm cho buồn cười, "Bà nhìn thấy các cháu thì đã rất thích."

Mỗi tay bà ấy dắt một đứa về nhà.

Bà cụ giết một con cá bắt ở hồ nước trước cổng nấu một nồi canh bồi bổ cơ thể cho bọn họ, lại lấy mấy quả trứng gà từ trong ổ gà ra làm thành trứng tráng hành cho bọn họ.Tay nhỏ mềm mại của Hứa Niên ào ào cầm thìa, đều múc cho ba người mỗi người một chén canh.

Sau bữa ăn, hai đứa trẻ kiên trì yêu cầu để bọn họ rửa bát. Thế là bà cụ lấy một chậu nước ấm để cho bọn họ rửa mặt, bảo bọn họ lúc rửa mặt thì trộn một chút nước lạnh vào dùng.

Rửa chén đũa xong, bà cụ chào hỏi Hứa Niên trước rồi bước vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Chu An lại đi vào. Quần áo bọn họ mặc đều là bà cụ mượn của đứa trẻ sát vách, Thẩm Chu An đi dép lê đi ra khỏi phòng tắm, xoay người xắn ống quần to dài lên.

"Anh trai, sau này anh phải ăn thật nhiều cơm." Hứa Niên đang đứng để bà cụ lau tóc cho cô, thấy bắt chân của bạn nam nhỏ gầy như gậy trúc, cô lo lắng nói: "Ăn nhiều cơm mới có thể cao lên, cao lớn thì sẽ có sức lực bảo vệ chính mình. Ngày mai mẹ em sẽ đưa em về nhà, sau này em sẽ không bảo vệ được anh."

Trong lòng Thẩm Chu An cực kì chắc chắn, anh buồn buồn lên tiếng, đi đến bên cạnh cô, nói với bà cục: "Bà ơi bà đi nghỉ ngơi đi, cháu lau tóc giúp em ấy."

Bà cụ vui tươi hớn hở đưa khăn lông khô cho anh.

Người Thẩm Chu An không cao, không cần ngồi trên ghế để lau tóc cho Hứa Niên giống như bà cụ.

Anh đứng đó cao bằng với người cô gái nhỏ, nhưng anh lớn hơn so với Hứa Niên khoảng hai tuổi, lần đầu tiên anh sinh ra dục vọng mãnh liệt lớn đến như vậy.

Anh cầm khăn mặt, tỉ mỉ để ở đuôi tóc của cô gái nhỏ để thấm hết nước, "Anh hiểu rồi."

Anh sẽ cố gắng lớn lên, như thế có thể chăm sóc cô tốt hơn.

Dường như vợ chồng Thẩm Như Phong và Trần Hoài Nhân đến thôn này cùng một thời gian, hai người mẹ liếc nhau, đáy mắt đều là nước mắt vui vẻ. Tần Khanh Vận thấy Trần Hoài Nhân một mình lẻ loi đến mà sắc mặt lại vàng như nến, thì chủ động đỡ bà ấy đi vào viện tử của bà cụ. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

"Mẹ!" Hứa Niên bay nhào vào trong ngực Trần Hoài Nhân.

Thẩm Chu An bước nhanh đi đến trước mặt Thẩm Như Phong và Tần Khanh Vận, vẻ mặt tương đối bình tĩnh: "Ba mẹ, con không sao."

Tần Khanh Vận vừa khóc vừa cười, một tay ôm lấy con trai mình.

Ấm áp một lát, bà cụ mời bọn họ vào trong nhà ngồi. Bà ấy đã sớm chuẩn bị đồ ăn ở trong bếp, muốn cho hai gia đình này dừng lại ăn bữa cơm đoàn viên, hai vị nữ sĩ và Thẩm Như Phong cùng đi giúp đỡ.

Cô gái nhỏ ngồi xổm trên tảng đá lớn trước cửa bếp bắt đầu đau buồn, "Anh Chu An, sau này chúng ta không gặp lại, anh sẽ quên em sao?"

Thẩm Chu An đứng ở trước mặt cô, xoa đỉnh đầu cô, giọng điệu bình thản vô cùng nói: "Chúng ta gặp mặt là được, không phải sao?"

Hứa Niên mơ hồ ngửa đầu, ở góc độ này, Thẩm Chu An có thể nhìn rất rõ ràng gương mặt mũm mĩm của cô.

Thẩm Chu An đưa tay ấn xuống một cái trên gò má cô, nhặt hết tóc ở khóe miệng cô ra, "Về sau nghỉ hè hàng năm, anh đến gặp em, hoặc là anh đón em đến nhà anh chơi."

"Vậy anh trai có thể mỗi năm đều mang em đến chỗ bà chơi hay không?" Cô hơi híp mắt nhìn thoáng qua bà cụ ở trong phòng, nhẹ giọng nói với Thẩm Chu An: "Một mình bà thật cô đơn, chúng ta chơi với bà."

"Được." Lông mi Chu An cong lên.

Sau bữa ăn, bà cụ đưa xe bọn họ đến giao lộ. Hứa Niên lôi kéo tay Thẩm Chu An, đi qua ôm lấy bà cụ, "Bà ơi chăm sóc tốt cho mình nha."

"Được được được." Bà cụ cười đáp.

Hứa Niên lại ôm lấy Thẩm Chu An, Thẩm Chu Anh viết địa chỉ nhà mình và số điện thoại tư nhân vào một tờ giấy nhỏ bỏ vào trong túi cô, "Sợ em quên, viết cho em. Quên cũng không sao, anh nhớ dãy số nhà em."

Tình hữu nghị của trẻ nhỏ sâu đậm, người lớn hai nhà cũng trao đổi phương thức liên lạc với nhau.

——

Đông đi xuân tới.

Trần Hoài Nhân kiện cáo ly hôn thắng ba Hứa, muốn một chút tiền bồi thường, bà ấy mang theo Hứa Niên rời khỏi nhà họ Hứa. Bà ấy đã làm bà chủ nhiều năm, muốn trở về chỗ làm việc một lần nữa là vô cùng khó khăn. Bà ấy dứt khoát cầm một nửa tiền bồi thường đi làm đầu tư, làm buôn bán bên ngoài.

Ngày ngày Trần Hoài Nhân đi sớm về muộn, Hứa Niên học xong tự mình làm nóng cơm canh.

Làm việc ngày đêm, cô quen thuộc việc mẹ ăn xong để đồ ăn trong tủ lạnh rồi mở túi ra làm việc, đồng thời gọi điện thoại qua cho Thẩm Chu An, nói chuyện phiếm vài câu.

Một tay Thẩm Chu An cầm máy, tay kia cầm khăn mặt xoa cổ. Anh mặc bộ đồ thể thao phối màu đỏ trắng, dây đai trán màu trắng hơi ướt. Anh cố ý đưa điện thoại di động dựa ở trên bàn, người đi xa để lấy nước, cơ thể cao lớn của anh liền hiển thị toàn bộ trên màn hình của điện thoại. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Anh chụp một tấm hình của mình rồi gửi qua điện thoại của Hứa Niên.

"Anh trai anh ra thật nhiều mồ hôi, hôm nay cũng đi chơi bóng rổ sao?" Hứa Niên ấn mở ảnh chụp, mắt hạnh hơi tròn.

Thẩm Chu An ừ một tiếng.

Hứa Niên nghiêng đầu nhìn cậu bé trong ống kính, không, phải nói là thiếu niên, thời gian mấy tháng đã khiến anh có cảm giác thiếu niên ngây ngô.

Hứa Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, dường như rất vui mừng: "Hình như anh trai cao lên rồi."

Thẩm Chu An cong cong khóe môi, anh đang muốn nói gì đó với Hứa Niên, bỗng nhiên Hứa Niên che miệng quay người. Anh không nhìn thấy hình ảnh nhưng lại có thể nghe được rõ ràng tiếng nôn mửa của Hứa Niên.

"Niên Niên em không khỏe chỗ nào sao?"

Hứa Niên nôn ra, vừa lau miệng vừa nói: "Bụng khó chịu."

Thẩm Chu An biết trên cơ bản mẹ Hứa Niên đều hơn nửa đêm mới trở về, anh lập tức chạy đi tìm Tần Khanh Vận giúp đỡ. Tần Khanh Vận gọi điện thoại, lập tức có người đến gõ cửa nhà Hứa Niên.

Thẩm Chu An an ủi cô: "Đừng sợ, là người lớn mà nhà anh tìm, ông ấy sẽ đưa em đi bệnh viện."

Hứa Niên đi bệnh viện làm kiểm tra xong, ở trong phòng bệnh tiếp nước. Nửa đêm Trần Hoài Nhân vội vàng chạy đến, nghe bác sĩ nói bởi vì Hứa Niên ăn đồ ăn không mới nên mới sinh bệnh, trong lòng bà ấy vô cùng áy náy đi vào phòng bệnh.

Sắc mặt cô gái nhỏ trắng bệch nằm trên giường bệnh, thấy bà ấy đi vào, nở một nụ cười ngọt ngào: "Mẹ, hôm nay đi làm có gặp được chuyện tốt gì không?"

Con gái khéo hiểu lòng người càng khiến cho bà không đành lòng.

Trần Hoài Nhân ngồi xuống bên cạnh giường cô, "Mẹ có lỗi với con, ngày mai mẹ không đi tìm việc làm thêm nữa, sau đó làm đồ ăn ngon cho con."

Đôi mắt Hứa Niên sáng lên chớp mắt một cái, nhưng mà rất nhanh cô liền xẹp miệng nói không muốn. Cô biết trong công việc này mẹ bỏ ra rất nhiều rất nhiều tiền, nếu cứ từ bỏ như vậy, không phải rất đáng tiếc sao.

"Mẹ, mẹ không cần phải xoay quanh con." Hứa Niên ngẩng mặt lên bày ra dáng vẻ chăm chú đầy sức lực nhìn Trần Hoài Nhân, "Trên TV nói bạn nữ vì tương lai của mình, không thể để cho thế giới của mình chỉ xoay quanh chồng và con cái. Mẹ, người muốn làm gì thì làm đó, Niên Niên ủng hộ mẹ!"

Trần Hoài Nhân ôm Hứa Niên vào trong ngực, "Được, mẹ sẽ nghĩ cách."

Bà ấy liên hệ với một ký túc xá trường học có danh tiếng tốt, muốn đưa Hứa Niên đến đó đi học. Ngẫu nhiên việc này để Tần Khanh Vận nghe được, bà ấy lập tức gọi điện thoại cho Trần Hoài Nhân.

"Coi như dù ăn ở có tốt thì tóm lại không khí ký túc xá trường học rất ngột ngạt." Tần Khanh Vận khuyên bà ấy, "Niên Niên còn nhỏ như vậy, con bé cần ở chung với người nhà và bạn bè. Nhưng mà tôi cũng đồng ý với việc bà theo đuổi sự nghiệp, như vậy đi, bà đưa Niên Niên đến chỗ này, giáo viên giáo dục ở thủ đô là tốt nhất cả nước, không phải bà có dự định sau này chuyển trọng tâm sự nghiệp sang bên này sao, trước hết để cho Niên Niên tới sớm làm quen hoàn cảnh bên này một chút?"

Trần Hoài Nhân bị bà ấy nói khiến cho động lòng. Bà ấy hỏi ý kiến Niên Niên, Hứa Niên ở trong ký túc xá trường học và ở trong nhà Thẩm Chu An thì quả quyết lựa chọn cái sau.

Nghe nói ký túc trường học không thể dùng điện thoại, vừa đóng cửa là đóng mười ngày nửa tháng, cô không thể gọi điện cho anh Chu An thì ngột ngạt muốn chết.

Chuyện cứ như vậy mà được quyết định.

Năm nay nghỉ hè, Thẩm Chu An đón Hứa Niên đến nhà trước. Dưới sự âm thẩm bảo vệ của bảo tiêu nhà họ Thẩm, bọn họ đến Hoa Lê Hương. Trong điện thọai bà cụ nói bây giờ trong dòng suối nhỏ có rất nhiều tôm tép, lật khe hở tảng đá ra là có thể bắt được, Hứa Niên vô cùng động lòng. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

Hứa Niên ôm một cái giỏ rau bằng trúc, Thẩm Chu An đỡ cô. Hai người cởi giày ra, nhặt những con cua nhỏ và tôm nhỏ ở trong dòng suối trong veo. Kỳ thật Thẩm Chu An không có hứng thú chơi, nhưng thấy Hứa Niên chơi cũng rất có ý nghĩa, anh cũng thích chơi đùa theo cô.

Ngày mùa hè chói chang, bên cạnh dòng suối vô cùng mát mẻ, bọn họ ở lại đến hoàng hôn. Trên đường trở về, tôm tép đã sớm lọt khỏi giỏ từ khe hở của giỏ rau. Cô đi được nửa đường thì Hứa Niên cúi đầu nhìn thấy rổ trống rỗng, suýt chút nữa đã khóc thành tiếng.

Thẩm Chu An mím môi cười, lấy giỏ rau từ trong tay của cô, dịu dàng an ủi cô: "Ngày mai chúng ta đổi thùng nhựa đến đựng."

Tâm trạng hỏng bét của Hứa Niên mới trôi qua, trên tay trống không, cô đến dắt tay Thẩm Chu An, quơ cánh tay đi về.

Ăn cơm, còn uống canh đậu xanh nấu với sữa để giải nhiệt, bọn họ ngồi dưới cây táo lớn trước cửa ra vào để hóng mát.

"Anh Chu An." Bỗng nhiên Hứa Niên gọi anh.

Thẩm Chu An cầm một cái quạt bồ hương mà bà cụ cho quạt mát với Hứa Niên: "Ừm?"

"Anh đã nghe chưa?" Bỗng nhiên Hứa Niên leo xuống khỏi tảng đá lớn, ngồi xổm trên mặt đất nghiêng tai nghe âm thanh, "Có động vật nhỏ gọi ẳng ẳng ẳng."

Thẩm Chu An làm theo động tác của cô, rất nhanh ở trong khe đá cách xa viện tử nhất moi ra một con chó nhỏ màu vàng. Nó nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt không thể mở ra. lòng bàn tay Thẩm Chu An hơi lạnh, con chó nhỏ thoải mái dùng đầu cọ cọ.

"Là con chó à!" Đôi mắt Hứa Niên sáng lên, gọi bà cụ tới xem.

Bà cụ lương thiện, sờ lên cái bụng của con chó màu vàng rồi lập tức đi sang nhà hàng xóm xin bình sữa cũ không dùng, nấu chút sữa dê đổ vào. Thẩm Chu An ôm chó con, Hứa Niên cầm bình sữa cho con chó bú. Truyện được chuyển ngữ và đăng full miễn phí tại luvevaland chấm co. Mọi người hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc nhiều bộ khác hay hơn nhé.

"Thích sao?" Bà cụ cười hỏi.

Hứa Niên gật đầu. Con chó rất ngoan, bị ném ở chỗ này tự sinh tự diệt cũng quá đáng thương.

"Vậy bà sẽ nuôi, nó lớn lên là có thể chơi với cháu rồi."

"Cảm ơn bà!"

"Lấy cho nó cái tên đi." Thẩm Chu An cười nói.

"Ừm." Hứa Niên nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng con chó nhỏ màu vàng, "Vậy thì gọi là Đại Hoàng đi. Đại Hoàng phải nhanh lớn lên để chơi với chúng ta nha."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK